Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đông

Chương 21: Trung thần hay gian tế?




Chương 21: Trung thần hay gian tế?

Phù Vĩnh rút quân về, được nửa đoạn thì dừng lại hạ trại, dường như không có ý muốn ngừng chiến như ý định ban đầu.

Đinh Trác đã sắp xếp xong xuôi việc của mình, đắc ý đi theo sau, nghe được Phù Vĩnh hạ lệnh dựng trại cũng ngơ ngác không rõ suy nghĩ của hắn.

''Thái sư đại nhân, ngài đây là lại làm trò gì?'''

''Tướng quân không cần nghi ngờ ta. Trước hết đóng lại bên này phục sẵn, ngươi tới thương lượng với quan chủ đồn.''

''Lúc chúng ta xông vào cũng không thấy hắn?''

''Nếu vậy đánh thẳng tới Kỉ Thúc Trang.''

Đinh Trác nghe vậy hai mắt sáng rỡ, này là tự nộp mạng cho hắn sao? Phù Vĩnh nhìn khóe môi đang cố đè nén của Đinh Trác, trong lòng phỉ nhổ một phen. Không hổ là tướng võ, tâm địa tuy không tốt đẹp gì nhưng lại rất dễ nhìn ra, là một người rất đơn giản.

''Tuy nhiên đấy là trong trường hợp quan chủ đồn không có.'' - Phù Vĩnh vừa nói, vừa phất tay với quân lính đằng sau - ''Đáng tiếc rằng hắn đã ở đây rồi.''



Đinh Trác ngờ ngợ quay mặt lại, đập vào mắt hắn là dung nhan thiếu niên như ngọc. Kỉ Lợi lưng thẳng tắp cúi đầu làm lễ, môi mỏng như có như không nhếch lên, mắt dài mang ý cười, đầu tóc được búi gọn gàng, cài thêm một chiếc trâm vàng nạm hình rồng, nom trông rất bắt mắt.

Phù Vĩnh âm thầm đánh giá Kỉ Lợi, người này nhất định không phải do Kỉ đế nhận được thư mình gửi đi mà qua loa xua đi tiếp đón. Vị này còn rất trẻ, có lẽ trạc tuổi Hoàng Thừa. Trên người không giấu được khí tức quyền quý. Trong thế cục bị quân địch phá hết trọng tuyến không thể phản kháng mà còn khoan thai như vậy, chắc chắn không phải là người tầm thường.

Phù Vĩnh bước lên trước Đinh Trác đang ngơ ngác, vòng tay lại đáp lễ. Sau khi nói một vài câu khách sáo thì ra dấu mời cho Kỉ Lợi vào quân trại.

''Để thái tử vất vả lặn lội tới đây, bổn quan thấy thực áy náy.''

Kỉ Lợi nhấp một ngụm trà nóng, xuýt xoa một hồi rồi đáp lại:

''Đông đại nhân không cần bận tâm. Chẳng qua chỉ là một chút tôn trọng tiền bối mà thôi.''

Nói đoạn hắn cười cười nhìn Đinh Trác đang lạnh mặt phía sau lưng:

''Ta và Đinh đại nhân đây trước kia cùng học tập ở Thâm Vân Cốc, tuy nhiên chỉ có Đinh đại nhân học tập tấn tới, khí thế lẫy lừng, tiếng thơm không ngừng vang xa. Các đồng môn đều ngưỡng mộ kính bái, ta cũng không ngoại lệ. Chỉ là mới nghe danh, chưa từng thấy qua dung mạo, giờ được tận mắt chứng kiến cố nhân, lòng thỏa mãn không thôi!''



Phù Vĩnh lúc này mới ngộ ra, thì ra là đệ tử của Thâm Vân Cốc. Nơi đó linh khí mạnh, linh thiêng vô cùng. Những ai đã học tập ở đây thì đều có tài năng nổi bật hơn người, để được các vị trưởng lão để ý tới nữa thì phải là người vô cùng giỏi giang, thần trí thông tuệ không ai sánh bằng. Phù Vĩnh sau khi trải qua sanh thần thứ sáu cũng được Vũ Phi đưa tới nơi đây học tập, đến năm mười ba tuổi mới qua về hoàng cung. Do vậy nên võ công và đầu óc của hắn cực kì nhạy bén, trên chiến trường lại có mắt đặt trên bất cứ con mồi nào hắn săn. Không ngờ rằng Kỉ Lợi này cũng là đệ tử của Thâm Vân Cốc, nếu đã nhận biết mình hai tiếng tiền bối, cùng Đinh Trác đây là đồng học thì quả nhiên quan hệ trong Thâm Vân Cốc không tệ, sự nghe ngóng cũng rất giỏi.

''Hai mũi tên kia bắn đi, quả là đệ tử ở Thâm Vân Cốc. Xem ra dòng thứ tiếp theo của Thâm Vân Cốc năng lực không tệ.''

Kỉ Lợi nghe vậy cười lớn, bàn tay nhẹ nhàng kéo vạt áo trước ngực ra, để lộ hình lang vương khắc trên ngực hắn. Lang vương nhe năng nhọn hoắt, mắt đỏ rực, màu máu trải từ đỉnh đầu, dọc theo hai sườn mặt xuống tới cần cổ phủ lông trắng muốt. Ánh mắt nó hung ác nhìn về phía trước, hai tai dựng đứng như đang thám thính con mồi.

''Dòng chính?''

Đinh Trác thốt lên một tiếng, đồng tử trong mắt hắn co rút, bắn ra tia sắc lẹm về phía Kỉ Lợi.

''Đừng tức giận như thế chứ... Ta nào làm gì đại nhân đâu? Dòng chính của ta cũng là thứ trời sinh đã có mà...''

''Hồ đồ! Đệ tử dòng chính Thâm Vân Cốc trừ phi là đại đồ đệ của trưởng lão, đại sư huynh Tràng Kỉ và đại sư tỷ Lục Tế Hà do đích thân hắn dạy dỗ từ nhỏ thì sẽ không có tới người thứ ba!''

Phù Vĩnh híp híp con mắt lại, hắn tin thế nào được Kỉ Lợi chứ? Nhưng hình lang vương là thật, Kỉ Lợi ngồi đây, với bức thư hắn gửi có ngọc ấn của Kỉ đế cũng là thật. Chuyện kì lạ trên đời thì có rất nhiều, nhưng giải thích được lại chả còn mấy mống, vì thế hắn cũng không tiếp tục thắc mắc mà vào thẳng vấn đề:



''Thái tử mong thứ lỗi, đây chuyện này cũng không phải là chuyện chúng ta nên bàn tới hôm nay.''

Kỉ Lợi đang thưởng thức nét mặt của Đinh Trác, quay sang nhìn Phù Vĩnh lạnh nhạt liền mất hứng, thở hắt ra điều chỉnh lại tư thế ngồi rồi uể oải gật đầu, mặc cho hắn nói.

''Chuyện hôm nay chúng ta phá đồn...''

---

Sau một bận dài lê thê thì trời cũng đã tối, Kỉ Lợi không có tinh thần đứng dậy làm nóng gân cốt của mình, rồi cứ thế đi thẳng, cũng không chào, không nói lời nào. Tiểu Mã đứng hầu bên ngoài thấy thế rất chướng mắt, nhăn nhó định nhắc nhở thì bị Phù Vĩnh giữ lại:

''Kệ hắn.''

Tiểu Mã tức đến phồng mồm trợn má, rõ ràng là b·ị đ·ánh cho một mảnh giáp cũng không còn, ra vẻ gì chứ. Biết vậy hắn cũng nghe theo Đinh tướng quân, đánh một lần đến Kỉ Thúc Trang xem tên thái tử kia còn vênh váo được nữa không.

Buổi thương lượng ngoài trừ thái độ bất cần của Kỉ Lợi ra thì còn lại rất thành công, Phù Vĩnh cũng đạt được mục đích của mình. Theo thỏa thuận, quân Đông sẽ rời khỏi đất Kỉ sau năm ngày nữa, hai nước sẽ nối lại giao thương biên giới, Kỉ quốc cũng cam kết sẽ quản lí tốt các tù trưởng dân tộc và quân binh địa phương. Xong xuôi, Phù Vĩnh thỏa mãn giao toàn bộ việc còn lại cho Đinh Trác, còn mình gấp rút quay trở lại triều đình.

Thực ra Đinh Trác cũng sẽ không quay lại cắn Phù Vĩnh không buông. Hắn thờ một chủ, nhưng cũng có một số chuyện ngoại lệ. Ví dụ như, hắn luôn trung thành với Đông quốc, những gì thuộc về lợi ích quốc gia hắn luôn làm rất chuẩn mực. Ví dụ như hắn chỉ tìm cách trừ khử Phù Vĩnh, lập Đông Văn Hiển trở lại ngôi vua. Ví dụ như hắn làm việc cho Hoàng Sĩ Linh rất tận tụy trung thành, lấy cả mạng sống hắn ra để đảm bảo. Chỉ là với Phù Vĩnh, Đinh Trác là một tên gian tế, một tên gian tế tài giỏi và tận trung với chủ nhân của hắn. Những việc Phù Vĩnh có thể giao cho Đinh Trác bây giờ đều luôn là những việc hắn đã nắm trong tay, Đinh Trác không thể tìm cách xoay chuyển.

Phù Vĩnh leo lên ngựa, phi nước đại về phía sông Lương trong ánh trăng dìu dịu. Một mối lo nữa lại được gỡ bỏ, lòng hắn cũng nhẹ bẫng đi vài phần.