Đông Xưởng Truyền Kì

Chương 103





“Cuối cùng ngày này cũng tới,vạn binh Mông Cổ đánh vào thành,quân chi viện của Lục Thần Dật bị năm vạn binh mã của Mông Cổ đánh chặn lại không thể tới cứu viện.

Nguỵ Phong chỉ có thể dùng những gì mà mình có trong thành để cố gắng thủ giữ.

Quân Mông Cổ bắt đầu đánh vào thành.

Hàng vạn binh bắc thang lên muốn trèo vào thành,binh của Nguỵ Phong cũng nhanh chóng ứng biến,hắn cùng với 1 vị tướng quân khác trấn thủ cửa phía Nam,bị tấn công mãnh liệt nhất.

Nguỵ Phong chém giết lính Mông Cổ,kiếm nhuộm đầy máu.

Binh lính của hắn cũng bị giết không ít.

Khi quân lính đang gấp rút thủ trên thành thì một tốp binh mã Mông Cổ dùng xe công thành đâm thẳng vào cửa thành.

Binh lính trên thành thấy vậy thì liền xuống chặn cửa.

Hàng trăm mạng người chết sau khi trận chiến xảy ra trong vòng một canh giờ.

Khi quân Mông Cổ không công phá được cửa thành thì liền rút lui.

Nguỵ Phong thấy quân Mông Cổ rút lui thì rất lấy làm lạ,dù gì quân binh của Nguỵ Phong đang bị tổn hại nặng nề chỉ cần có chi viện của Mông Cổ thì lập tức La Miểu Thành sẽ không giữ được.


Khi quân Mông Cổ rút lui,Nguỵ Phong liền lệnh cho những người không bị thương nặng nhanh chóng giúp đưa những người bị thương nặng hoặc nhưng binh sĩ đã hi sinh xuống bên dưới.

May mắn,La Miểu Thành vẫn có đủ dược liệu để chữa trị cho các binh sĩ.

Sau khi Nguỵ Phong nhận được báo cáo trận chiến thì không rất bàng hoàng.

Chỉ trong 1 trận mà số người bị thương nặng lên tới gần năm trăm người,tử trận gần hai trăm binh sĩ.

Những người tử trận đều được chốn chất 1 cách kĩ càng,binh lính bị thương nặng không thể ra chiến trường mà chỉ có thể chữa trị trong lều trại.

Quân của Nguỵ Phong bây giờ còn chưa tới vạn người,lần thủ thành tiếp theo sẽ không biết còn lại bao nhiêu binh sĩ.

Trước tình cảnh như vậy,Nguỵ Phong chỉ biết ôm đầu suy nghĩ,bỗng có quân lính báo tin.

-Bẩm tướng quân,có cấp báo từ đại quân.

Ngụy Phong nghe thấy vậy liền giục người binh sĩ kì nói.

-Đại quân ta đã đánh tan năm vạn quân Mông Cổ,khiến cho quân Mông Cổ chạy tan tác.

Nguỵ Phong nghe thấy vậy thì rất mừng rỡ.

Hắn hiểu ra lí do mà một vạn binh kia của bọn chúng lại rút lui thần tốc như vậy.

Vì không có chi viện nên chúng có công được thành thì cũng thảm thương chờ đại quân Đại Minh tới giết.

Nguỵ Phong tập hợp các vị tướng quân lại rồi thông báo tin tức này cho toàn La Miểu Thành biết.

Như vậy thì tinh thần của binh sĩ sẽ cao hơn.

Nguỵ Phong cũng nhanh chóng cho người báo tin tới đại quân yêu cầu trợ giúp đưa những người bị thương nặng về quê nhà.

Lúc này Nguỵ Phong đang một mình trong thư phong của 1 lầu phủ trong thành thì bỗng có người tới bái kiến.

-Tướng quân.

Nguỵ Phong liếc nhìn rồi hỏi.


-Ngươi là ai ?
-Bẩm tướng quân,tại hạ tới từ đại quân,theo lệnh của Lục tướng quân muốn báo lại cho ngài.

-Nói đi.

-Lục tướng quân muốn ngài nhanh chóng phái hai ngàn binh mã tới đại quân.

Nguỵ Phong nghe thấy vậy thì rất khó hiểu mà dò hỏi tiếp.

-Hai ngàn binh ? Đại quân ta hơn chục vạn binh mã thì cần gì tới hai ngàn binh mã của ta.

Người này liền nói nhỏ với Nguỵ Phong.

-Vậy là tướng quân chư biết rồi,đại quân tuy đánh tan năm vạn binh mã nhưng cũng bị tổn thất nặng nề nên Lục tướng quân mới phải triệu tập binh lính khắp nơi.

Lục tướng quân muốn nhân cơ hội này đảo ngược tình thế tấn công Mông Cổ.

Nguỵ Phong nghe thấy vậy thì rất lo lắng.

Tuy trận chiến vừa rồi đại quân đã thắng nhưng để tấn công Mông Cổ thì cần có thêm một chút thời gian để tính toán nhưng hắn biết tính tình của Lục Thần Dật sẽ không chịu nghe lời khuyên nên chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý.

-Quân ta vừa bị tổn thất nặng nề sau trận vừa rồi,nên chỉ có thể phái ngàn người tới trợ giúp.

Người truyền tin nghe thấy vậy cũng không lấy làm ngạc nhiên vì trong số các đại tướng quân thủ thành thì thành trì của Nguỵ Phong bị tấn công ác liệt nhất.

-Nếu tướng quân đã nói vậy thì ta liền thay Lục tướng quân đồng ý.


Nguỵ Phong liền lệnh của binh sĩ tập hợp ngàn người tới đại quân chi viện.

Nguỵ Phong biết lần ra trận này binh sĩ không chết thì cũng bị thường nặng.

Hắn không biết làm gì chỉ có thể giảm số lượng binh lính xuống còn một nửa.

Một phần vì La Miểu Thành vẫn chưa hoàn toàn ổn định,một phần là do trận đánh này quá nóng vội sẽ chịu thiệt nặng nề trước Mông Cổ.

Nguỵ Phong sau khi chi viện cho đại quân một ngàn người và đưa toàn bộ binh sĩ bị thương nặng về Kinh Thành tiếp tục chữa trị thì liền tập hợp toàn bộ chúng binh trong thành lại.

-Tất cả binh sĩ trong thành nghe đây,chúng ta đã trải qua 1 trận chiến rất ác liệt,rất nhiều người tử trận cũng như bị thương nặng.

Điều này là điều tiếc nuối cho toàn bộ những vị huynh đệ của chúng ta.

Nhưng chúng ta đã giành lại vinh quang cho đất nước,cứu được chục vạn bách tính nơi đây.

Đó là một điều đáng để tự hào.

Cho dù đổ máu chúng ta cũng phải vì bách tính vì đất nước.

”.