Động Xuân Tâm

Chương 74




Hai mắt nhìn nhau thật lâu, Khương Trĩ Y nhìn Nguyên Sách, trong đầu lại hiện ra từng chuyện cũ một.

Xa nhất chính là chuyện ở trạm dịch trên đường tới Hà Tây, nàng bị phụ kiện hắn đeo trên thắt lưng bên hông cộm, hắn xoay người xuống giường, nói đi phòng tắm gỡ đai lưng, còn gần nhất, là mấy ngày nay khi hắn ôm nàng đi vào giấc ngủ, nửa người trên cùng nàng gắn bó keo sơn, nửa người dưới cùng nàng đường ai nấy đi, trời nam đất bắc......

Khương Trĩ Y nhìn chằm chằm ánh mắt biến ảo không ngừng của người đối diện, bên tai ầm ầm vang lên, trong nháy mắt mặt đỏ đến giống như táo tàu đã hầm rục.

Gió tháng 5 mang theo chút hơi nóng luồng qua cửa sổ đang mở một nửa thổi vào, phất qua gò má, ánh mắt Khương Trĩ Y mơ hồ lại lần nữa chần chờ ngó về hướng bên dưới đai lưng của Nguyên Sách.

Vừa liếc mắt một cái, một người thì như đôi mắt bị phỏng, một người lại như bị đôi mắt làm phỏng, cả hai đồng thời vội vàng xoay người, lưng đối lưng.

Tĩnh mịch trầm mặc, Khương Trĩ Y rũ mắt nhìn cục diện rối rắm dưới chân, môi bất động, nhỏ giọng phát ra một chuỗi âm thanh đầy nhịp điệu: "Ừm ừm ừm ừm ừm ửm?"

Tiểu Mãn ngẩn người, mơ hồ lại nghe hiểu cái âm thanh kỳ bí này —— còn không mau thu dọn đi? Liền vội vàng cuống chân cuống tay ngồi xổm xuống đi nhặt quyển sổ gấp kia.

Do hoảng hốt, liền xách đầu rớt đuôi, quyển sổ gấp vốn dĩ chỉ bị xổ ra mấy trang, giờ thì tất cả các trang đều xôn xao một phát bày đầy ra trên sàn.

Tiểu Mãn cả kinh, mặt dường như chuyển qua cái quyển sổ mở thành một dọc dài kia, càng nhìn càng gom không nổi.

Khương Trĩ Y cứng đờ mà chậm rãi chuyển mắt qua. Càng nhiều những hình ảnh kẹp, ôm, quấn lấy nhau sôi nổi hiện ra trên giấy, cảnh xuân như phá giấy mà ra, mực màu rực rỡ chợt loé lại chợt loé lên dưới ánh sáng đầu hạ.

Rõ ràng là người khác ân ái, nhìn nhìn một lát lại như thấy xuất hiện gương mặt Nguyên Sách.

Lại vừa nhấc mắt, phát hiện Nguyên Sách cũng quay nửa người, liếc mắt nhìn trộm những bước hoạ đó giống như nàng.

Tầm mắt ở giữa không trung chạm vào nhau, hai người lại lần nữa như bị phỏng, mỗi người đều giật mình quay đầu đi.

Chật vật mãi Tiểu Mãn rốt cuộc cũng gom xong, xếp lại thành quyển sổ con cầm trên tay, thở phào một hơi.

Khương Trĩ Y đưa lưng về phía Nguyên Sách, lắp bắp nói: "Ta, hôm nay ta không đi quân doanh, chàng —— ăn ngon uống tốt, đừng để quá mệt nhọc."

"Nàng cũng vậy." Nguyên Sách hơi gật gật đầu, nâng ủng đi ra ngoài.

Người giữa núi đao biển lửa cũng đi như bay vậy mà nay một chân vướng phải ngạch cửa, vịn lại khung cửa một phen mới đứng vững, mắt nhìn về phía trước, lại lần nữa nâng ủng lên, bước đi ra ngoài.

Kinh Chập cùng Cốc Vũ thấy Khương Trĩ Y mặt đỏ cả một buổi sáng, hỏi nàng mấy lần là bị cảm nắng hay bị nóng bức, thân thể có khoẻ không, cũng không được đáp lại, nhịn không được đi hỏi Tiểu Mãn xem buổi sáng đã xảy ra chuyện gì, Tiểu Mãn ấp úng hồi lâu, mặt cũng đỏ như con tôm luộc.



Mãi cho đến canh giờ cơm trưa, chủ tớ hai người lỡ nhìn thấy phần đại lễ kia của công chúa Bảo Gia mới hoàn hồn lại một chút.

Bên bàn ăn, ba tỳ nữ cùng hầu hạ Khương Trĩ Y, nhất thời cảm khái vạn ngàn, lần trước khi cả ba người bọn họ tề tựu như vậy, là tận mùa đông năm ngoái, vào đêm trước cái hôm Khương Trĩ Y gặp phải sơn tặc.

Khương Trĩ Y cũng nghĩ đến chỗ này, nên bảo các nàng ta đừng đứng hầu hạ nữa, ngồi xuống cùng dùng bữa với nàng luôn đi.

Ba người liên tục thoái thác, nhưng không lay chuyển được mệnh lệnh của quận chúa, cả đám bó tay bó chân ngồi xuống.

Khương Trĩ Y thì hồn du thiên ngoại cả một buổi sáng, giờ phút này mới định thần, tiếp tục hỏi Tiểu Mãn chuyện ở hầu phủ.

Tiểu Mãn nhất nhất đáp lại, nói từ khi tin tức nam đinh cả nhà Chung gia mất tích truyền đến, phu nhân liền giống như bị mất hết hồn vía, sau khi được Hầu gia thả ra khỏi Phật đường cũng không còn tâm tư quản sự gì, trong phủ có rất nhiều công việc vẫn phải do Hứa thị tạm xử lý.

Chân của công tử đã khỏi hẳn, nhưng lại sẹo cũ quên đau, suốt ngày chạy đến nơi hẻm liễu pháo hoa, phu nhân cũng không còn tâm trạng đi quản nên mặc kệ hắn, Hầu gia thì xắn tay áo mắng đại công tử nghiệp chướng, ba ngày hai đầu lại lấy gia pháp ra.

May mà hai nhi tử con vợ lẽ Hứa thị cũng coi như biết tranh đua, đều tham gia vào kỳ thi mùa xuân năm nay, nhưng mà có trúng hay không thì nàng ta không biết, vì trước khi yết bảng nàng ta đã xuất phát đi Hà Tây rồi.

Tiểu Mãn kêt từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ xong, Khương Trĩ Y hỏi: "Vậy là thời gian này cữu cữu vẫn luôn ở trong nhà nhỉ, Hoàng bá bá chưa phái sai sự mới cho ông?"

"Đúng vậy, quận chúa," Tiểu Mãn cụp mắt nói, "Thánh Thượng quan tâm chuyện năm ngoái hầu gia ở phía Nam tu cừ, ngay cả ăn tết cũng không kịp chạy về kinh, nên bảo ngài ấy năm nay nghỉ ngơi cho thoải mái."

"Vậy cũng tốt, thăng quan làm sao quan trọng như sức khoẻ được," Khương Trĩ Y gật gật đầu, lẩm bẩm nói, "Nhưng mà nếu gần đây cữu cữu đang nhàn rỗi ở nhà, thì khi lần trước ta gặp phải ám sát, sợ ông nghe tin tức bị doạ, cố ý gửi tin cho ông báo bình an, sao cũng không thấy ông hồi âm lại......"

"Hầu gia không hồi âm cho ngài sao?" Con ngươi Tiểu Mãn hơi co rụt lại, thấy Khương Trĩ Y nhìn về phía mình, ánh mắt liền trốn tránh đi, gục đầu xuống nói, "Vậy, vậy có lẽ là khi nô tỳ đi rồi, Hầu gia có sai sự mới để làm không chừng......"

Nhìn biểu tình Tiểu Mãn khẩn trương, tay Khương Trĩ Y cầm đũa gắp đồ ăn liền ngừng lại, Kinh Chập cùng Cốc Vũ cũng đều đưa mắt đánh giá qua.

Trong ba người các nàng, Tiểu Mãn chính là người thành thật nhất.

"Sao?" Khương Trĩ Y sửng sốt, "Cữu cữu vừa phải nhận làm chuyện gì phiền toái sao?"

"...... Giữa tháng ba nô tỳ đã ly kinh, không biết chuyện xảy ra sau đó."

"Vậy ngươi lắp bắp làm cái gì? Ngươi không biết, ta cũng sẽ không trách tội ngươi." Khương Trĩ Y nhíu nhíu mày.

Kinh Chập cũng nghiêm mặt lại: "Tiểu Mãn, không được có điều giấm giếm quận chúa, đừng quên, quận chúa mới là chủ tử của ngươi."

"Nô tỳ không dám!" Tiểu Mãn lập tức đứng dậy quỳ xuống.

Khương Trĩ Y nhìn xuống người bên chân đang run bần, bỗng nhiên nhớ lại sáng nay khi nàng hỏi Tiểu Mãn sức khoẻ của cữu cữu như thế nào, Tiểu Mãn nói một câu "Hết thảy đều tốt" lúc sau liền lảnh tránh đi, nói sang chuyện tay nải của Bảo Gia a tỷ đưa tới cho nàng, thêm nữa, lại nhớ đến chuyện lúc ấy cữu cữu nóng vội gả nàng ra ngoài đến như thế nào ——

Khương Trĩ Y chậm rãi gác đũa xuống, chuyển hướng về phía người bên chân: "Sức khoẻ của cữu cữu xảy ra vấn đề gì......?"

"Dạ, nô tỳ, nô tỳ cũng không biết rõ..." Tiểu Mãn lắp bắp đáp.

"Vậy ngươi biết cái gì?" Khương Trĩ Y sốt ruột đến đứng lên, "Ngươi đứng dậy trả lời!"

Tiểu Mãn đứng lên, cúi đầu nói: "Quận chúa, nô tỳ cũng là sau khi ngài rời kinh mới biết được, lúc ấy Hầu gia kỳ thật không phải là do công vụ chưa xong mới không trở về ăn tết kịp, mà là vì năm trước khi hạ cừ lại bị đá tu cừ ngoài ý muốn đập vào làm bị thương eo lưng, trên đường hồi kinh thương thế tái phát, lúc đó mới trì hoãn hành trình......"

Khương Trĩ Y ngơ ngẩn nghe, lặp lại lời Tiểu Mãn nói trong đầu hai lần, sắc mặt liền tái nhợt, thân thể lung lay lảo đảo. Kinh Chập cùng Cốc Vũ vội vàng một trái một phải đỡ lấy nàng.

Kinh Chập thay Khương Trĩ Y tiếp tục hỏi: "Vậy trước khi ngươi ly kinh, tình huống của Hầu gia như thế nào? Mau đem chuyện ngươi biết một năm một mười nói ra."



"Nghe nói lúc tháng giêng Thẩm Thiếu tướng quân từng phái Lý Quân Y đến thăm khám cho Hầu gia, trước khi đi có để lại một lọ dầu thuốc, bảo Hầu khi khi nào ngẫu nhiên thấy xương cốt không khoẻ, dùng dầu này xoa bóp cũng được rồi, chỉ là Lý Quân Y nói thương thế này của Hầu gia là động đến phế phủ, cần rất chú ý đến chuyện giữ ấm...... Sau đó thì vào tháng hai, thời tiết lúc ấm lúc lạnh, có hôm

Hầu gia phải ra ngoài bôn ba cả đêm đi bắt đại công tử hồi phủ, bị cảm lạnh phong hàn, sốt cao một trận rất nghiêm trọng, sau lần đó hầu gia vẫn luôn ho khan không ngừng, thỉnh thoảng còn phát sốt nữa......"

Khương Trĩ Y đỡ cạnh bàn, thở từng ngụm gấp gáp: "Chuyện lớn như vậy, tất cả đều biết, nhưng đều không nói cho ta?"

"Hầu gia dặn dò không cho ai được nói với ngài...... Quận chúa đừng vội, có thể Hầu gia chỉ là việc vặt quấn thân mới không hồi âm tin của ngài, trước khi nô tỳ xuất phát, hầu gia cũng đã hạ sốt......"

Vừa dứt lời, một tiếng "Thiếu tướng quân" vang lên trong đình viện, Khương Trĩ Y chỉ chớp mắt, thấy Nguyên Sách vốn nên đang ở quân doanh sắc mặt túc mục, bước nhanh vào.

Trong lòng đột nhiên sinh ra dự cảm không tốt, Khương Trĩ Y vội vàng đẩy Kinh Chập cùng Cốc Vũ đang đỡ mình ra, đi lên đón: "Đã ra chuyện gì sao?"

Một khắc sau, chỉ có hai người ở trong phòng, Khương Trĩ Y nhìn một bàn đồ ăn lạnh lẽo, ánh mắt thẳng tắp mà phát ngốc ra.

Nguyên Sách nói với nàng, thân tín trước đây hắn phái đi Trường An điều tra việc thoại bản hôm nay đã truyền tin tức lại, nói sự tình tạm thời chưa có tiến triển, chưa tra ra được thân phận của tên đạo sĩ giang hồ kia, tiệm sách cùng tiệm y phục cũng không có đầu mối mới, Trương đạo trưởng của Thái Thanh Quan thì sau đầu xuân không lâu liền ly kinh vân du, hiện nay muốn tìm người thật như tìm kim dưới đáy biển, nay xin chỉ thị có nên vận dụng nhân lực đi tìm tiếp hay không.

Mặt khác, trong tin có đề cập chuyện phủ Vĩnh Ân Hầu gần đây y sư ra vào rất thường xuyên, Vĩnh Ân Hầu nghe nói cứ nóng sốt lặp đi lặp lại, nằm triền miên giường bệnh đã lâu.

"Vừa rồi ta mới cùng Lý Đáp Phong nói qua việc này, lúc trước hắn từng thăm khám cho Hầu gia, căn cứ vào bệnh trạng lúc đó của Hầu gia mà chẩn đoán ra một số tình hình, sau đó nghiên cứu hốt thuốc cho đúng bệnh. Một lát nữa, sẽ truyền tin khẩn cấp về kinh, nhờ một vị thái y là bằng hữu cũ của hắn trong kinh bắt giúp mạch tượng, sau đó xác định xem nên dùng phương thuốc nào, điều chỉnh lại một chút, hẳn là có thể ổn định bệnh tình của Hầu gia." Nguyên Sách ngồi bên bàn ăn nói.

Biểu tình Khương Trĩ Y dại ra, gật gật đầu, đáy mắt lại không có chút vui mừng.

Hồi tưởng lại mấy chữ hung hiểm như đá xây cừ, đập trúng bị thương, thương tổn phế phủ, sốt cao...... Khi nàng ở kinh thành hồn nhiên không hay biết mà sống ngày tháng vui vui vẻ vẻ, cữu cữu lại đi vòng qua trước quỷ môn quan một chuyến.

Mà hiện giờ nàng đang ở nơi xa xôi ngàn dặm, ngay cả thăm cữu cữu một lần cũng không làm được.

Khương Trĩ Y hơi chớp chớp mắt, nước mắt theo mi cong trào ra: "Cậu sao lại cũng như vậy......"

"Gạt ta, cái gì cũng không nói cho ta, sợ ta lo lắng, sợ ta nhọc lòng, vậy sao không thể nghĩ tới khi ta hậu tri hậu giác sẽ khó chịu biết nhường nào?"

Yết hầu Nguyên Sách hơi cứng lại, há miệng vài lần như muốn nói cái gì, lại không thể nào mở miệng, bởi vì trong số những người trong miệng Khương Trĩ Y, cũng có một phần của hắn.

"Nếu như ta vẫn cứ bị giấu giếm mãi như vậy, có phải ngày nào đó đột nhiên liền cho ta một đòn bất thình lình, chờ đến khi ta phải nghe tin dữ từ miệng người khác, ta mới biết được lần trước là lần cuối cùng gặp mặt cữu cữu, mới biết được ta đã rời kinh ngay trong lúc ông trọng thương chưa lành......" Khương Trĩ Y chữ có chữ không mà nói.

Nguyên Sách duỗi tay đi lau nước mắt cho nàng, thấy nàng ỉu xìu nâng mắt lên: "Chàng về quân doanh lo việc của chàng đi, cũng bảo mấy thị nữ của ta đừng tiến vào, ta muốn đi ở một mình trong lát nữa."

Khương Trĩ Y ở một mình cả một buổi trưa, ba tỳ nữ canh giữ ở ngoài cửa đợi mệnh, vẫn luôn chờ đến lúc hoàng hôn, cũng không nghe thấy quận chúa gọi các nàng.

Sắc trời dần dần tối, trong đình viện đã bắt đầu lên đèn, mãi mà không nghe thấy trong phòng truyền ra động tĩnh gì, Kinh Chập lo lắng đến đi qua đi lại, đang muốn gõ cửa, tay vừa nhấc lên, thì cánh cửa trước mặt bỗng nhiên bị đẩy ra, Khương Trĩ Y bước qua ngạch cửa đi ra.

Mắt nhìn hốc mắt nàng đã khóc đến ửng đỏ, nhưng nước mắt trên mặt cũng đã khô, hình như tâm tình bình phục đôi chút.

"Nguyên Sách hồi phủ chưa?" Câu đầu tiên Khương Trĩ Y mở lời liền hỏi.

"Ngài khóc đến thương tâm như vậy, Thẩm Thiếu tướng quân căn bản không đi quân doanh, ngài ấy ở ngay trong phủ đây, nô tỳ mời người qua đây nha?"

"Để ta qua đi." Khương Trĩ Y một mình đi chính viện, gõ cửa thư phòng Nguyên Sách.

Nguyên Sách kéo cửa ra, liếc mắt một cái thấy ánh mắt Khương Trĩ Y tựa hồ như đã hạ quyết tâm gì.

Khương Trĩ Y đi vào thư phòng, chờ hắn khép cửa phòng lại, ngửa đầu nhìn hắn: "Cữu cữu đã ra như vậy, ta không thể không trở về Trường An."



Khi hắn thu được tin tức liền đã đoán trước được tình huống này, nên khi hắn nói cho nàng, vốn chính là lựa chọn nghe theo quyết định của nàng

"Buổi chiều ta đã bảo người chuẩn bị hành trang khởi hành về kinh trước rồi," Nguyên Sách nâng tay lên, vuốt vuốt hốc mắt đỏ lên của nàng đỏ, "Nhưng trước mắt ta không rời được Hà Tây, chuyến này không thể cùng nàng trở về."

Khương Trĩ Y gật gật đầu: "Ta cũng biết, cho nên trước khi đi, ta muốn nói hết những chuyện ta suy nghĩ mấy ngày nay cho chàng."

Nguyên Sách rũ mắt xuống, nhìn ánh mắt nghiêm túc của nàng: "Đã nghĩ xong nàng muốn gì rồi?"

Ngày ấy, hắn quả nhiên nghe thấy được chuyện nàng cùng Bùi Tuyết Thanh tâm sự ở doanh trướng.

Khương Trĩ Y trịnh trọng gật gật đầu.

Nguyên Sách giống như người chờ đợi phán quyết buông xuống, hắn thả lỏng tay, an tĩnh đứng đó.

"Ta nghĩ kỹ rồi, trên đời này có lẽ sẽ không có người thứ hai sẽ vì để ta ngủ một giấc ngon lành mà ngày mưa cõng ta đi đường núi mấy canh giờ, cũng sẽ không có người thứ hai làm cho ta phải vì hắn, vừa khóc vừa cười, vừa là an tâm, lại là bất an...... Cho nên cho dù hắn là một người rất nguy hiểm, ta cũng không nỡ bỏ qua hắn."

Ánh mắt Nguyên Sách chợt lóe, nhìn thẳng ánh mắt như sao trời nhàn nhạt lấp lánh của nàng.

"Ta chuyến này về Trường An không chỉ riêng vì cữu cữu, cũng vì điều tra rõ chuyện thoại bản, còn nữa, chàng phải đối phó Tiết độ sứ Hà Đông cùng Nhị hoàng tử, nhân lúc cái danh hào quận chúa của ta còn có chút giá trị, ta cũng muốn làm cái gì đó......" Khương Trĩ Y nhẹ mím môi, thần sắc kiên quyết.

"Ta không muốn lại làm một người mơ màng hồ đồ, cái gì cũng không biết, chỉ có thể lo lắng đề phòng, chờ trong tường cao đại viện, cho nên người mà ta gả cho, ta đem chung thân đại sự của mình phó thác cho hắn, hắn cũng phải đem chung thân đại sự của hắn phó thác cho ta. Từ đây sau, chuyện của hắn là chuyện của ta, chúng ta mưa gió chung thuyền, sống chết có nhau, nếu chàng nguyện ý, thì lần này, ta liền chân chân chính chính đáp ứng lời cầu thân của chàng."

Nguyên Sách ngẩn ngơ đứng ở tại chỗ, sau một lúc lâu chưa phục hồi tinh thần lại.

Khi hắn cho rằng nàng muốn cãi nhau với hắn, nàng ôm chặt hắn, hôn lên vết sẹo của hắn.

Khi hắn cho rằng, nàng phải đối mặt với chuyện hắn tiền đồ chưa biết, lùi bước cũng là đương nhiên, nàng nói, nàng muốn cùng hắn mưa gió chung thuyền, sống chết có nhau.

Nguyên Sách trầm mặc nhìn chăm chú vào Khương Trĩ Y thật lâu, sau đó liền ôm người vào trong lòng ngực một phen.

Khương Trĩ Y bị hai cánh tay hắn xiết chặt đến phát đau, khẽ hít khí một tiếng. ngẩng đầu lên: "Chỉ động thủ không động khẩu là có ý tứ gì? Vậy chàng là nguyện ý, hay là không nguyện ý?"

Nguyên Sách rũ mắt xuống, bình tĩnh nhìn nàng: "Khương Trĩ Y, mệnh ta vốn là thứ không đáng giá, nhưng nếu tánh mạng của nàng bị buộc vào cùng nó ——"

"Ta liền làm tên tham sống sợ chết, như vậy nàng có an tâm hay không?"