Cảm giác mềm mại mịn màng rơi lên phần da non sau vai, như có ngàn vạn con kiến sột sột soạt soạt bò qua, một ngọn lửa không biết từ đâu bốc lên, một đường lan tràn xuống phía dưới.
Giống như sau trận mưa xuân mát mẻ, măng mùa xuân đột ngột từ mặt đất mọc lên, bồng bột ngoi đầu, cơ hồ là trong nháy mắt, Nguyên Sách cứng đờ người trên giường mỹ nhân của Khương Trĩ Y.
Khương Trĩ Y hồn nhiên không cảm giác được hắn có gì khác thường, thổi nhẹ vào vết sẹo hắn đã sớm không còn đau, còn ôm lấy hắn, vuốt vuốt xoa xoa sau tấm lưng đã đổ một tầng mồ hôi mỏng của hắn, nói lời an ủi.
Ánh mắt Nguyên Sách nhìn thẳng gương đồng cách đó không xa, từ trong gương có thể nhìn thấy nàng ôm lấy nửa thân trên trần trụi của hắn, nhưng vì với không tới lưng hắn, nên dứt khoát đổi từ quỳ ngồi thì quỳ đứng, hai tay như dây leo choàng qua bả vai hắn, vì đang có chút rướn người nên lớp xuân sam mỏng manh của nàng không ngăn cách được xúc cảm khi thân thể nàng cọ vào trên người hắn thật rõ ràng, tuy không nhìn thấy vẫn có thể bị trí tưởng tượng mình đánh vào sóng triều mãnh liệt, không thể kềm chế được nơi nào đó của bản thân.
Nguyên Sách nhìn chằm chằm một màn này, hơi thở chợt nặng, bỗng dưng giơ tay, hai bàn tay vịn lấy eo nàng.
Vốn đang muốn làm nàng dừng tay, không ngờ lại tình cờ chộp trúng chỗ nhột trên hõm eo Khương Trĩ Y, nàng than nhẹ một tiếng rồi xiêu xiêu vẹo vẹo ngã ngồi xuống dưới.
Nguyên Sách khẽ rên lên một tiếng, trong phút chốc, ba hồn bảy phách chấn động như bị gột rửa một trận.
Khương Trĩ Y ngồi trên đùi Nguyên Sách, hồi tưởng lại xúc cảm đụng chạm mới vừa rồi, ngơ ngác cúi đầu.
Nhưng một khắc trước khi nàng chuyển tầm mắt xuống, Nguyên Sách nhanh chóng giơ tay, che mắt nàng lại.
||||| Truyện đề cử: Ép Hôn Cùng Tổng Tài Ác Ma |||||
Khương Trĩ Y chớp chớp đôi mắt còn rơm rớm nước mắt, hàng mi còn treo nước mắt rào rào đảo qua lòng bàn tay hắn, mơ hồ giọng mũi hỏi: "Gì vậy?"
Nguyên Sách thở hổn hển nhắm mắt, cật lực áp xuống xao động đang lan tràn: "...... Không có gì."
"Không có gì chàng che mắt ta làm chi?" Khương Trĩ Y nghi ngờ nhăn mày lại, lại quơ quào vươn tay ra trong tối tăm.
Một cái tay khác của Nguyên Sách trở tay nắm chặt lấy cổ tay của nàng.
Đôi tay Khương Trĩ Y đều bị kềm lại, mắt lại bị che mất, tầm mắt không còn, chỉ có thể tưởng tượng mà suy đoán: "Đừng nói là chàng cho rằng hôm nay ta muốn gây nhau với chàng một trận thật lớn, nên mang theo gậy gộc phòng thân nha?"
Nhưng mà nghĩ lại, cũng hình như không phải. Lần đầu tiên thấy hắn chột dạ như vậy, Khương Trĩ Y tò mò đến tim gan cồn cào: "Rốt cuộc là cái gì? Chàng cho ta xem xem!"
"Không thể xem," Nguyên Sách nghe cái giọng làm nũng này, thái dương nhảy thình thịch, "Không được động đậy."
"Vì sao không thể xem? Chàng như vậy ta không vui đâu."
"...... Xem xong nàng lại không cho danh phận, lỡ cho nàng ăn sạch sẽ, lại muốn học theo Bảo Gia a tỷ nàng không nhận người."
Khương Trĩ Y sửng sốt. Sao đột nhiên lại nhắc đến Bảo Gia a tỷ thế này?
Nguyên Sách lợi dụng lúc nàng đang hoảng thần, liền buông lỏng tay và mắt nàng ra, không đợi nàng cúi đầu xem, liền xách nàng bỏ qua một bên giống như xách con mèo con, lắc mình một cái đứng lên, xoay người lập tức đi vào trong gian trong.
Trước mắt chợt khôi phục ánh sáng, Khương Trĩ Y bị ánh sáng nhoá lên làm chói mắt, liền híp híp mi một lát mới bò xuống giường đuổi theo được, một đường tiến vào phòng trong, lại chỉ tới kịp thấy bàn tay hắn kéo cửa phòng tắm lại, cùm cụp một tiếng vang lên, thanh khoá cửa bên trong đã bật xuống.
Khương Trĩ Y đứng ở ngoài cửa dậm dậm chân, vừa muốn chất vấn hắn, bỗng nhiên ý thức được hắn đi vào nơi nào ——
Trong phòng tắm của nàng, hình như vẫn còn phơi tâm y hôm nay nàng mới thay ra!
"Chàng chàng chàng mau ra đây!" Khương Trĩ Y trừng lớn mắt, ấm ách nói.
Cách một lớp cửa, Nguyên Sách bối chống vách, cúi đầu nhìn xuống, im lặng một lát liền nói: "Khi nào có danh phận, khi đó cho nàng xem."
"Không phải, ta không xem, ta không xem nữa!" Khương Trĩ Y sốt ruột gõ cửa, "Chàng mau ra đây, đừng có ngẩng đầu......"
Trong ngoài cửa phòng đồng loạt rơi vào im lặng, an tĩnh đến mức kim rơi cũng có thể nghe được.
"Chàng —— thấy rồi?" Khương Trĩ Y run rẩy hỏi.
Nguyên Sách dưới ánh nến nhàn nhạt trong phòng tắm, nhìn chằm chằm cái tâm y nho nhỏ, mong manh bóng loáng, còn rũ xuống lớp ren vải vàng nhạt kia, hầu kết nhẹ động: "...... Thấy rồi."
Gương mặt Khương Trĩ Y lập tức nóng lên, giơ tay che mặt, tư thế bịt tai trộm chuông mà quay người đi.
Bỗng nhiên nghe thấy Nguyên Sách bên trong khàn khàn kêu nàng một tiếng: "Khương Trĩ Y."
"Cho ta mượn dùng phòng tắm."
*
Cuối canh ba, Khương Trĩ Y sau khi được tỳ nữ hầu hạ rửa sạch một mặt nước mắt, thay áo ngủ, ghé vào trên giường, nghe trong phòng tắm vẫn còn tiếng nước ào ào, chán chường mà lăn qua lộn lại.
Mỗi lần hắn từ bên ngoài trở về gặp nàng, không đều sẽ tắm xong mới qua sao? Mới vừa rồi hình như có ra chút mồ hôi, nhưng cũng không cần lâu đến vậy.
Nàng xác thật thích sạch sẽ, nhưng nếu là mồ hôi của hắn, nàng cũng không đến mức ghét bỏ như vậy, không cần đụng một chút lại đi tắm như muốn lột da thế.
Thôi được rồi, dù sao thứ không nên thấy đã bị thấy, tùy hắn muốn dùng như thế nào thì dùng như thế ấy, thích dùng bao lâu thì dùng bấy lâu đi.
Bất quá hôm nay nàng mặc bộ tâm y nào nhỉ, hoa văn ra sao vậy? Nhất thời nhớ không ra.
Thôi, không nghĩ nữa, dù sao tâm y của nàng cái nào cũng đều đẹp, không đến mức không ghê tởm không thể để ai thấy.
Lúc nãy hắn nói cái gì mà xem xong lại không cho danh phận, khi nào có danh phận, khi đó mới cho nàng xem, đó rốt cuộc là cái gì?
Thôi, nói nàng học Bảo Gia a tỷ, vậy quay đầu lại nàng viết tin hỏi Bảo Gia a tỷ một chút là được.
Trong đầu Khương Trĩ Y suy nghĩ đứt quãng mà nghĩ vẩn vơ, chờ đến khi buồn ngủ đến mức không thể chịu được nữa, mới dựa vào gối mềm nhắm mắt lại.
Khi Nguyên Sách từ trong phòng tắm ra tới, thấy nàng ôm chăn, khuôn mặt nhỏ trắng hồng dán lên gối mềm, môi hơi cong lên, hơi thở đều đều —— đã chờ hắn đến ngủ rồi.
Nửa thân trên trần trụi còn ẩm ẩm hơi nước, Nguyên Sách cúi đầu nhìn nhìn mình, thở dài một hơi, xách áo trong cùng áo ngoài mặc vào, mang thắt lưng, đi lên phía trước, khuỵu một gối xuống mà ngồi xổm
xuống giường, lẳng lặng nhìn người nằm trên giường trong chốc lát, lại nhẹ nhàng rút chăn nàng ôm trong lòng ngực kia ra, giũ ra đắp cho nàng.
"Hở?" Khương Trĩ Y mơ mơ màng màng mở mắt ra, ngẩng mặt lên, "Chàng tắm xong rồi hả, sao lại lâu như vậy......"
Nguyên Sách nâng tay lên, mặt trong ngón tay cái vuốt ve gương mặt nàng, nhẹ giọng nói: "Ta dọn phòng tắm, giờ ta trở về phòng đây."
"Trở về phòng?" Khương Trĩ Y tỉnh thần lại, trừng mắt nhìn hắn, "Chàng không ngủ lại chỗ ta, dùng phòng tắm ta làm cái gì?"
Nguyên Sách liền nghẹn.
"Sao lại có thể qua cầu rút ván, tá ma giết lừa như thế chứ...... Ta ở chỗ này chờ chàng chờ đến mí mắt đánh nhau, vậy mà chàng nói ra được lời này sao?" Khương Trĩ Y bĩu môi lẩm bẩm.
"Muốn ta cùng nàng ngủ?"
"Chàng không muốn sao?"
"Vậy.... không được động tay động chân nha?"
Khương Trĩ Y nhíu mày: "Ta động tay động chân làm
chàng ủy khuất hở?"
Nguyên Sách lấy khớp xương ngón tay vuốt vuốt giữa mày của nàng cho bằng lại: "Là ta sợ nhịn không được làm nàng ủy khuất."
Nàng từ nhỏ đã tang mẫu, trưởng bối duy nhất yêu thương nàng lại là cữu cữu, tháng giêng chỉ là mới đính hôn, nói vậy chắc chưa từng thỉnh ma ma dạy nàng chuyện nam nữ chân chính, cho nên khi cùng hắn thân cận cũng không hề phòng bị đúng mực.
Thấy Khương Trĩ Y nghiêng đầu khó hiểu, Nguyên Sách xốc chăn trên giường lên, gối đầu lên cánh tay tùy tiện nằm xuống, như tự mình thôi miên mà nhìn
lộng che trên đỉnh đầu: "Được rồi, nàng muốn động gì thì động, dao nhỏ xẻo thịt ta còn lười hé răng, có cái gì mà ta không thể nhịn."
"Ai thèm động chàng." Khương Trĩ Y hừ lạnh một tiếng, quay người đi.
Nguyên Sách nghiêng đầu nhìn về phía cái ót tức giận của nàng, sau một lúc lâu, lại thấy nàng không dễ chịu mà hơi nghiêng mặt trở về: "Sao ta không thèm chàng, chàng cũng không thèm ta hở?"
Tận đáy lòng Nguyên Sách niệm ba lần bài giảng trong thư viện đã từng dạy —— "Nhân chi sở dĩ dị ư cầm thú giả cơ hy. Thứ dân khử chi, quân tử tồn chi"(*)sau đó ôm người vào trong ngực.
((*): Người ta sở dĩ khác cầm thú chỉ có bấy nhiêu đó thôi. Kẻ thứ dân thì bỏ mất, người quân tử thì giữ còn.)
Khương Trĩ Y gối đầu lên ngực hắn, vừa lòng nhắm mắt.
*
Đêm khuya tĩnh lặng, mắt vừa nhắm liền chìm vào giấc ngủ, mấy chuyện lộn xộn suy nghĩ ban nãy lại chạy vào trong óc, Khương Trĩ Y không biết sao, bỗng nhiên nhớ tới những người tối nay đã nói đến.
Là Cao Thạch, sắc mặt xám như tro tàn nằm trong sương phòng Đông Viện Thẩm phủ ở Trường An; là Chung Bá Dũng cùng Trách Khoan, đang đua cưỡi ngựa bắn cung với Nguyên Sách ở thư viện Thiên Sùng; là Lạc Khang bá thọt một chân, đang chờ trong lao ngục; là Tuyên Đức Hầu đang đợi sau thu trảm quyết......
Từng gương mặt đều hiện lên trước mắt nàng, mỗi một người đều mang bộ mặt dữ tợn, mở to đôi đồng tử trống rỗng đầy máu đỏ.
Chỉ chớp mắt một cái, nàng không biết mình đã tới nơi nào, dưới màn đêm đen nhánh, cả đám bọn họ đầy người là máu mà đứng ở trước mặt nàng, cười nhìn nàng nói: "Ngươi cho rằng đây đã là kết thúc sao?"
"Người tay nhuộm máu tươi, rốt cuộc có một ngày cũng sẽ chết ở trong vũng máu......"
Lại chớp mắt thêm cái nữa, trên chiến trường tràn ngập bụi mù, thiên quân vạn mã đang xung phong chiến đấu, nàng thấy Nguyên Sách cao cao ngồi trên lưng ngựa, tay cầm trường thương, làm gương cho binh sĩ mà xông về phía trước chém giết, bỗng nhiên nghênh đón một trận mưa tên đổ xuống, tên như sao băng lao xuống, đâm thủng ngực hắn......
Cảnh tượng lại chuyển, nàng mặc hỉ phục đỏ thẫm ngồi đài trang điểm trong Dao Quang Các, mặt mũi lấy làm kỳ lạ mà hỏi Kinh Chập cùng Cốc Vũ, giờ lành đã đến, vì sao còn chưa tới trang điểm cho nàng?
Kinh Chập cùng Cốc Vũ đỏ mắt nói với nàng: "Quận chúa, ngài đã quên rồi sao? Thẩm Thiếu tướng quân đã không thể tới cưới ngài."
Khương Trĩ Y chấn động mà nhìn gương đồng phía trước mặt, mới thấy rõ mình đang mặc không phải là hỉ phục, mà là một đồ tang màu trắng, trong nháy mắt lòng như rơi vào hầm băng, cả người liền lạnh run......
"Khương Trĩ Y?" Bên tai bỗng nhiên có người từng tiếng kêu lên tên nàng, giống muốn kéo nàng từ trong đáy vực tuyệt vọng lên.
Trong lòng Khương Trĩ Y thống khổ như đao cắt, dùng sức mở mắt ra, trong tầm mắt nhoà đi bởi nước mắt bỗng xuất hiện một gương mặt quen thuộc.
"Thấy ác mộng sao?" Nguyên Sách ôm nàng trong ngực, nhíu mày nhìn nàng.
Khương Trĩ Y quay đầu đi, thấy trong phòng ngủ yên tĩnh chỉ có ánh nến leo lét, ngoài cửa sổ là đêm xuân ấm áp, không có lời nguyền rủa nhuốm máu, cũng không có chiến trường, không có tang phục......
Nàng thấy ác mộng.
Nàng chỉ là thấy cái ác mộng......
Một mảnh đỏ máu trước mắt trong mộng bỗng nhiên biến thành màu trắng trước mắt, cảm giác tuyệt vọng trong một chớp mắt đó chân thật đến nỗi giống như nàng trở về năm 6 tuổi ấy, nghe mẫu thân nói phụ thân đã trở lại, vui mừng khôn xiết chạy như bay ra phủ, lại thấy quan tài của phụ thân cùng cờ trắng tung bay.
Lại giống như đêm giao thừa của một năm ấy, nàng một mình đối diện với cả một bàn đồ ăn không biết đã hâm nóng đến mấy lần, thật vất vả mới có hơi đói bụng, gắp lên một con sủi cảo ăn, bỗng nhiên thấy ma ma lảo đảo chạy tới, nói với nàng, mẫu thân nàng tự sát......
Trái tim giống bị bóp chặt, nghiền nén, Khương Trĩ Y run rẩy thở ra phì phò, dùng sức lực chưa bao giờ có ôm chặt Nguyên Sách một phen.
Eo Nguyên Sách liền căng thẳng, cúi đầu, vừa định hỏi nàng mơ thấy cái gì ——
"Nguyên Sách, có phải chàng còn có việc giấu ta hay không?" Khương Trĩ Y bỗng nhiên mở miệng, ngẩng đầu lên.
"Thù của chàng —— có phải còn chưa báo xong hay không?"