Khương Trĩ Y ngốc ra trong chớp mắt, hồi tưởng lại hình ảnh ban nãy khi mình nghe tiếng nước chảy rồi ngủ gục, thế mà lại mơ thấy cái hôm đêm mưa ở trạm dịch, khi hắn đang tắm gội trong phòng nàng, trong lúc mơ mơ màng màng lại cho rằng mình còn ở trạm dịch đêm đó.
Nhìn người trên giường biểu tình lâng lâng, Khương Trĩ Y tức giận đến sắp dựng đứng tóc dậy: "Ta bất quá chỉ là đầu lại phát bệnh thôi!
Bớt nhân lúc cháy nhà đi hôi của mà còn giả vờ vô tội đi, nói ta động tay trước hở, sao ngươi không đẩy ra?"
Nguyên Sách xoay đầu qua một bên: "Không có sức, đẩy không nổi."
Khương Trĩ Y chỉ chỉ về công sự phòng ngự nàng dựng lên trước giường: "Vậy mà có sức đi trèo qua đây?"
Khương Trĩ Y nói nói liền mệt mỏi, đau đầu mà đỡ đỡ thái dương lẩm bẩm: "Một ngày một đêm không ngủ, buồn ngủ đến độ mí mắt đang đánh nhau, muốn ngủ một giấc thôi mà phải cãi thắng mới được ngủ......"
Nguyên Sách nhìn đáy mắt nàng đầy tơ máu, thẳng eo ngồi dậy, thở dài một hơi, giơ ngón tay chỉ xuống giường ý bảo nàng ngủ: "Nàng thắng."
"Ta vừa ngủ, có phải ngươi lại muốn động thủ động chân hay không? Ngươi để ta về ——"
Nửa khắc sau, Khương Trĩ Y cúi đầu nhìn Nguyên Sách mảnh vải đang quấn quanh cổ tay hắn, bặm môi cầm hai đầu mảnh vải, thắt gút lại mười lần, rốt cuộc yên lòng, đầu vừa dính gối liền ngủ không còn hay biết gì.
Sáng sớm hôm sau, Khương Trĩ Y bị một tiếng hít ngược khí lạn đánh thức.
Vừa mở mắt, liền thấy Kinh Chập chân tay luống cuống đứng ở trước giường, nhìn quanh căn phòng một mảnh hỗn độn: "Quận chúa, Thẩm Thiếu tướng quân đêm qua khi dễ ngài sao......"
Khương Trĩ Y híp đôi mắt buồn ngủ, phát hiện người nằm bên cạnh đã đi đâu mất, ngáp dài một cái, rồi nhắm mắt quay mặt đi: "Hắn không có bản lĩnh khi dễ ta đâu."
"Quận chúa, ngài đừng vì lo cho nô tỳ mà không nói lời thật!" Kinh Chập gấp gáp cất giọng nói.
"Bị ta chọc tức chết."
"Vậy, vậy sao màn giường này bị xé tơi tả vậy?"
"Bởi vì không có mảnh vải nào để trói tay."
"Hắn vậy mà dám trói ngài......"
"Không phải hắn trói ta, là ta trói hắn."
Kinh Chập thở phào nhẹ nhõm, nhưng thở đến một nửa, nhớ tới cái gì không thích hợp: "Từ từ, ngài nói Thẩm Thiếu tướng quân bị ngài trói lại?"
"Đúng vậy, bằng không sao ta có thể yên tâm ngủ......" Khương Trĩ Y lại ngáp một cái, muốn cho Kinh Chập đừng hỏi nữa, nàng còn chưa ngủ đủ đâu, nhưng chưa kịp mở miệng ——
"Nhưng, nhưng mà nô tỳ thấy ban nãy hắn mới đường hoàng đi ra, chân tay đâu có bị trói đâu!"
Khương Trĩ Y quay đầu qua, chớp chớp mắt: "Vậy khẳng định là có người tiến vào mở trói cho hắn, ta tự mình thắt gút đến mười lần đó!"
"Nô tỳ trời chưa sáng đã đứng chờ ở cửa, Thẩm Thiếu tướng quân không có gọi người tiến vào......"
Khương Trĩ Y chậm bò dậy từ trên giường, thò người ra mép giường nhìn nhìn, nhìn thấy trên mặt đất có mớ vải vụn phảng phất như bị người thô bạo xé ra, liền không khỏi hít một ngụm khí lạnh như Kinh Chập mới vừa rồi.
Quấn mười vòng, thắt mười gút, như vậy mà hắn có vẫn có thể tự mình xé ra?
Vậy tối hôm qua hắn dỗ tiểu hài tử ba tuổi sao?
"Kinh Chập, người này thật sự, thật sự thật đáng sợ......" Khương Trĩ Y vỗ vỗ ngực, giấc này là ngủ tiếp không nổi nữa, "Chúng ta vẫn nên tranh thủ nghĩ cách hồi kinh đi......"
"Trước mắt quận chúa nhưng còn có biện pháp gì không?"
Khương Trĩ Y suy tư một lát, lấy lại bình tĩnh: "Ngươi đi nói cho hắn, ta đến Hà Tây đã nhiều ngày, muốn báo cái bình an cho cữu cữu, bảo hắn cho ta gửi một phong thư nhà về kinh, thư này ta sẽ cho hắn xem qua, tuyệt không đề cập đến bí mật của hắn."
Kinh Chập dạ một tiếng, đi xuống làm theo.
Một canh giờ sau, ở đại doanh Huyền Sách quân ngoài ngoại ô, Nguyên Sách ngồi trước bàn dài nhận lấy thư nhà do Mục Tân Hồng trình lên, rút giấy viết thư trong phong thư ra.
Nét chữ uyển chuyển trên nét mực có pha kim sa óng ánh quen thuộc ập vào trước mặt, tựa như năm trước khi Khương Trĩ Y bị thương chân không đi lại được, liền mỗi ngày một phong thư đưa tới Thẩm phủ.
"Ti chức cảm thấy, lấy tính tình của thiếu phu nhân, lúc trước chỉ là chân bị thương nửa tháng không thể gặp ngài, vậy mà mỗi ngày đều phải viết cho ngài một phong thơ, hiện giờ xa cách Vĩnh Ân Hầu ngàn dặm lâu như vậy, nếu vẫn không có tin báo bình an, đích xác sẽ làm Vĩnh Ân Hầu khả nghi, thư nhà này thật đúng là nên gửi đi, ngài xem xem nếu không có nói lỡ ra cái gì, ti chức liền an bài......"
Mục Tân Hồng nói đến một nửa, thấy Nguyên Sách nắm giấy viết thư trong tay, lại chậm rãi bóp chặt lại, ném giấy viết thư qua một bên.
"Sao vậy?" Mục Tân Hồng thật cẩn thận duỗi đầu qua nhặt, mở ra xem sơ vài lần, "Đây không phải là mấy lời nữ nhi thường tình kể mấy chuyện đã gặp dọc đường thôi mà, có cái gì không đúng sao, thiếu tướng quân?"
"Tự ngươi xem các chữ đầu hàng đi."
"Cữu, phụ, đón, ta, hồi, kinh, lui, thân......?"
"Bảo ngươi xem, chứ có bảo ngươi đọc sao?" Nguyên Sách quăng tới một ánh mắt hình viên đạn.
"......" Nói giống như không đọc ra miệng thì phong thư nhà này sẽ bớt lực sát hơn một chút vậy.
Mục Tân Hồng cười ha hả làm lành: "Còn may thiếu tướng quân tuệ nhãn như đuốc, liếc mắt một cái liền nhìn thấu quỷ kế của thiếu phu nhân, vậy thư nhà này ta liền không gửi, không gửi......"
*
Muốn cậy nhờ khâm sai thất bại, lời ngon tiếng ngọt thương lượng thất bại, viết thư nhà kín đáo cầu cứu cũng thất bại, Khương Trĩ Y ở trong phủ rơi vào hết đường xoay xở.
Vừa vặn hai ngày này Nguyên Sách bận rộn chuyện quân vụ đến không về được nhà, cục tức trong lòng nàng cũng không có chỗ xả, không khí trong viện cả một mảng u ám.
Kinh Chập cùng Cốc Vũ thấy nàng từ sớm đến tối buồn bã ở trong phòng, khuyên nàng đi ra ngoài đi lại một chút.
"Ra khỏi cái cửa này, còn không phải là giống phạm nhân bị người đi theo nhìn chằm chằm." Khương Trĩ Y không mấy hứng thú.
Kinh Chập: "Nhưng ngồi buồn ở chỗ này, biện pháp cũng sẽ không từ trên trời giáng xuống, lỡ như đi bên ngoài một chút sẽ có cái kỳ ngộ gì thì sao?"
Cốc Vũ: "Cho dù không có kỳ ngộ, ngài cứ nghĩ là ngài sẽ có một ngày rời khỏi nơi này, coi như hiện tại đang đi du sơn ngoạn thủy, như vậy chẳng phải còn hơn ngồi buồn hay sao?"
Được hai người tận tình khuyên bảo, ngày hôm nay trời cũng đẹp, Khương Trĩ Y rốt cuộc cũng đi cùng các nàng ra cửa dạo phố.
Đường xá hôm nay đông đúc, người bán hàng rong cũng phá lệ nhiều hơn, nhưng phía sau lại có cái tên Tam Thất âm hồn không tan kia đi theo, Khương Trĩ Y cũng không có mấy hứng thú đi dạo, chỉ để hai tỳ nữ lôi kéo mình, cất bước đi về phía trước.
"Quận chúa, thành Cô Tang cũng có bán đồ chơi làm bằng đường kìa, trước nay không phải ngài đều thích ăn cái này sao, chúng ta đi mua một cái?" Cốc Vũ chỉ vào một quầy bán đồ chơi làm bằng đường phía đối diện.
Khương Trĩ Y theo hướng nàng ta chỉ nhìn lại, nhớ tới màn tranh giành tình cảm cùng Bùi Tuyết Thanh ở trước quán đồ chơi làm bằng đường trước đây, đang muốn nói hiện tại không thích ăn, bỗng nhiên chú ý tới kế bên quầy đồ chơi làm bằng đường kia có một thiếu niên lang đang đứng, một thân áo bào văn nhã, người thon dài tuấn dật, sườn mặt thanh tú ôn nhuận.
Khương Trĩ Y nhìn chằm chằm sườn mặt người kia, ngơ ngẩn xoa nhẹ hai mắt.
Đây chính là thành Cô Tang cách thành Trường An hơn ngàn dặm, Bùi Tử Tống sao lại ở chỗ này?
Nàng không phải là ở trong phòng buồn quá sinh ra ảo giác chứ, nghĩ đến Bùi Tuyết Thanh, liền thấy huynh trưởng Bùi Tử Tống của nàng ta?
Kinh Chập cũng nhìn theo qua, khiếp sợ nói: "Quận chúa, kia lẽ nào là ——"
Khương Trĩ Y bấm cánh tay Kinh Chập một phen.
Kinh Chập phản ứng lại, cảm giác được ánh mắt vẫn đang nhìn chằm chằm phía sau các nàng, lập tức bẻ sang chuyện khác: "Hình như đồ chơi làm bằng đường ở đây không giống như ở thành Trường An nhỉ? Chúng ta qua xem một cái đi."
Khương Trĩ Y gật gật đầu, dẫn theo hai tỳ nữ đi về hướng đối diện, càng đi càng gần, càng gần càng nhìn thấy rõ ràng.
Tuy không biết Bùi Tử Tống làm thế nào bị trời giáng xuống thành Cô Tang, nhưng nếu đã tới đây, thì đây chính là kỳ ngộ của nàng!
Khương Trĩ Y vui sướng thả nhanh bước chân hơn, khi chỉ còn cách quầy đồ chơi làm bằng đường vài bước xa, lại thấy Bùi tử Tống nhận đồ chơi làm bằng đường từ tay người bán hàng rong, thanh toán tiền bạc xong liền xoay người đi.
Khương Trĩ Y sốt ruột mà mở miệng muốn kêu người, nhớ tới phía sau còn có người nhắm mắt theo đuôi, liền dừng miệng.
Mắt nhìn về phương hướng Bùi Tử Tống rời đi, ánh mắt Khương Trĩ Y lập loè dáo dát nhìn khắp mọi nơi, linh cơ vừa động, liền đưa tay chỉ về phía sạp gần đó: "A, chỗ đó có bán huân, đi chỗ đó nhìn xem trước đi."
Hai tỳ nữ đi theo Khương Trĩ Y đến trước một sạp bán đồ cổ.
Khương Trĩ Y cầm lấy một cây huân trên sạp, hỏi người bán hàng rong: "Huân này có cho thổi thử không, xem âm sắc như thế nào?"
"Cô nương, vậy thì không được, huân này là phải đặt lên bên miệng thổi, nếu mỗi người đều tới thử, không phải không bán được hàng luôn rồi sao?"
"Vậy huân này ta mua," Khương Trĩ Y đưa mắt ra hiệu cho Kinh Chập, "Nhưng mà ta muốn đứng ở chỗ này thử âm sắc."
"Vậy xin ngài cứ tự nhiên, xin cứ tự nhiên." Người bán hàng rong vui vẻ mà nhận lá vàng Kinh Chập đưa qua.
Khương Trĩ Y đưa mắt nhìn về phía thân ảnh Bùi tử Tống đi xa, nhớ lại cái bản 《 Du Bá Nha điệu Chung Tử Kỳ 》năm trước đã cùng Bùi Tử Tống hợp tấu ở thư viện, vội vàng cầm lấy huân thổi lên.
Tiếng nhạc theo gió lượn lờ phiêu xa, tít đầu kia con phố, Bùi tử Tống ngoài ý muốn dừng bước chân, quay đầu nhìn lại.
Khoé mắt khẽ liếc thấy một màn này, tim Khương Trĩ Y đập thình thịch, trên mặt tiếp tục làm như không có việc gì mà thổi, thẳng đến khi Bùi tử Tống đi tới chỗ nàng, Tam Thất phía sau phát hiện không đúng, cất bước tiến lên.
"Quận chúa?" Bùi tử Tống đi tới trước mặt Khương Trĩ Y.
Khương Trĩ Y vừa thấy Tam Thất rút kiếm thủ thế, liền lắc lắc tay nói: "Vị này chính là Bùi trưởng công tử của tướng quốc, không phải kẻ xấu."
Sắc mặt Tam Thất khẽ biến, tay thu kiếm về nhưng vẫn không buông ra.
Bùi tử Tống sửng sốt, hướng về phía người vái chào: "Tại hạ Bùi Tử Tống, là đồng học ngày xưa của quận chúa ở thư viện, chỉ là trùng hợp gặp được quận chúa, lại đây chào hỏi một cái, vô tình mạo phạm."
Khương Trĩ Y: "Còn không mau lui ra? Nếu ngươi dám làm bị thương công tử nhà tướng quốc, thiếu tướng quân cũng không thể thoái thác tội của mình."
Tam Thất gật đầu thối lui đến phía sau Khương Trĩ Y.
"Bùi công tử sao lại tới Hà Tây, chuyến này là có cái công sai gì chăng?"
"Đều không phải là công sai, xá muội tháng giêng này bị bệnh hơn nửa tháng, bệnh vừa khỏi liền nói muốn tới Hà Tây nhìn xem, trong nhà không yên lòng một mình nàng ấy đi xa như vậy, nên người làm huynh trưởng như ta liền theo nàng ấy đến đây. Kỳ thật chúng ta cũng chỉ khởi hành trễ hơn quận chúa cùng Thẩm Thiếu tướng quân có mấy ngày, vốn định đặt chân nghỉ tạm hai ngày lại tới cửa bái phỏng hai người."
Thì ra là thế, Bùi Tuyết Thanh muốn đến Hà Tây nhìn xem, hẳn là vì Thẩm Nguyên Sách......
Thẩm Nguyên Sách, ngươi rốt cuộc ở trên trời có linh thiêng không vậy, mau tới quản cái tên đệ đệ đáng sợ của ngươi đi!
Khương Trĩ Y khẩn trương hít nhẹ một hơi: "Vậy Bùi công tử có thể đến nơi nào an tĩnh chút, cho ta mượn bước nói chuyện?"
"Cái gì? Ngài muốn từ hôn?" Bên trong nhã gian lầu hai ở trà lâu bên kia đường, Bùi tử Tống nghe xong lời Khương Trĩ Y vội vội vàng vàng giải thích, kinh ngạc nói.
"Hiện nay ta không nói được với ngươi bao nhiêu lời, mà đang trên đường nhất thời cũng không có giấy và bút mực, ngươi cứ theo như lời ta nói, ra khỏi trà lâu liền lập tức viết một phong thư đưa gấp đi Hầu phủ ở Trường An, nói với cữu cữu ta rằng ta muốn từ hôn, nhờ cữu cữu ta mau mau phái người đến đón ta trở về." Khương Trĩ Y một mặt nói một mặt hướng ngoài cửa sổ ngó ngó, quan sát phía dưới trà lâu —— Tam Thất khẳng định đi quân doanh báo tin, nàng không biết mình còn bao nhiêu thời gian nữa.
Bùi Tử Tống trước nay ở Trường An chỉ thấy Khương Trĩ Y kiêu ngạo như con khổng tước, lần đầu tiên thấy nàng hoảng loạn như thế, phảng phất như sợ mỗi một câu nói ra đều là lời trăn trối cuối cùng.
"Quận chúa chỉ là có chút mâu thuẫn cùng Thẩm Thiếu tướng quân nên không thoải mái, hay là gặp đại sự gì?" Bùi tử Tống nhớ lại chuyện mới vừa rồi Khương Trĩ Y thổi huân để thu hút sự chú ý của hắn, lại nghĩ tới cái tên lính kia nhìn như bảo hộ kỳ thật phảng phất trông coi tư thế, liền chần chờ suy đoán nói, "Thẩm Thiếu tướng quân sẽ không —— giam lỏng ngài chứ?"
Tay Khương Trĩ Y giấu ở trong tay áo hơi nắm chặt lên.
Kinh Chập đứng một bên ra dấu cho nàng một ánh mắt, ý bảo nàng nói thật đi.
Sau một lúc lâu, Khương Trĩ Y nắm chặt tay áo cười: "Không có, sao hắn dám giam lỏng ta? Chỉ là náo loạn chút không thoải mái, nhưng mà tuy là việc nhỏ tầm thường, ta cũng đã hạ quyết tâm, xin ngươi nhất định phải hỗ trợ ta."
Bùi tử Tống vẫn giống như bình thường, việc nàng không nói, hắn liền không hỏi nhiều, trầm mặc một chút, lại nói: "Được rồi, ta hiểu, chỉ là tin khẩn tám trăm dặm phi về triều đình thì ngay cả khâm sai, không phải quân tình khẩn cấp cũng không thể dùng, nếu ta mượn danh nghĩa gia phụ, nhanh nhất chỉ có thể đạt tới tin khẩn bốn trăm dặm."
Khương Trĩ Y gật đầu: "Chỉ cần mượn danh Bùi tướng quốc là có thể bảo đảm thư tín thuận lợi đến nơi rồi, đa tạ ngươi."
Bùi Tử Tống đứng dậy cáo từ: "Chuyện này không nên chậm trễ, ta đây liền đi làm."
Khương Trĩ Y nhìn theo thân ảnh Bùi Tử Tống đi ra khỏi trà lâu, như là sức lực đang cố gắng chống chọi bỗng nhiên tan, ngồi trước bàn trà, rũ mắt xuống, cả người thần sắc thẫn thờ.
Kinh Chập đứng ở bên cạnh sốt ruột: "Quận chúa, vì sao ngài không đem tình hình thực tế nói ra? Thư tín của Bùi tướng quốc thì ngay cả Thẩm Thiếu tướng quân cũng cản không được, thật vất vả mới có cơ hội truyền tin, ngài nên đem chuyện Thẩm Thiếu tướng quân hành ác nói ra, nếu có thể đến được trước mặt Thánh Thượng, chúng ta cũng không cần chờ đến khi hầu gia phái người tới đón, thánh chỉ vừa đến liền có thể hồi kinh."
Khương Trĩ Y ngồi yên lặng một buổi, cúi đầu lẩm bẩm: "Bùi Tử Tống biết quá nhiều, sẽ có nguy hiểm."
Cửa nhã gian đột nhiên bị người từ bên ngoài đẩy vào một phen.
Khương Trĩ Y ngẩng đầu thấy người tới, kinh ngạc đến bỗng dưng đứng bật dậy.
Kinh Chập lập tức che chở trước người Khương Trĩ Y.
Nguyên Sách một chân vượt qua ngạch cửa, đôi ủng da đi từng bước chậm rãi vào bên trong, thần sắc hắn u ám đến mức mỗi một bước dẫm xuống đều làm nhân tâm phát run.
Chủ tớ hai người đồng thời co rúm lại.
Nguyên Sách đi đến bên bàn trà, rũ mắt thấy chỗ đối diện nàng vẫn còn một ly trà đang bốc khói nhè nhẹ, nhìn trong chốc lát: "Nàng muốn rời đi đến như vậy?"
Khương Trĩ Y nhấc lên một hơi, đẩy Kinh Chập ra, ngửa đầu nhìn hắn: "Không rời đi, chẳng lẽ phải ở đây bị ngươi nhốt cả đời giống như phạm nhân sao?"
Nguyên Sách rũ mắt không nói gì.
Khương Trĩ Y theo ánh mắt hắn nhìn về phía chén trà của Bùi Tử Tống: "Ngươi không chịu thả ta đi, ta chỉ có thể ra hạ sách này, hiện giờ tin tức hẳn là đã đưa đi ra ngoài, thư tín của Bùi tướng quốc ngươi cũng không thể ngăn cản."
"Nếu ta vẫn muốn cản thì sao?"
Khương Trĩ Y gấp đến độ dậm dậm chân: "Ta đã nói rồi, ta nhất định không đem chuyện của ngươi nói ra ngoài, nếu ta muốn nói, mới vừa rồi chính là cơ hội tốt nhất, nhưng ta không nói cái gì cả —— vì sao ngươi còn chưa chịu buông tha ta?"
Hầu kết Nguyên Sách hơi động, hắn nâng mắt lên: "Thì không thể là vì ta thích nàng sao?"