Đông Túy Hạ Hàm

Chương 27: Đưa anh đến khách sạn









"Tạm thời chưa có chứng cứ nên cô vẫn có thể ung dung ngoài vòng pháp luật một thời gian."Hạ Hàm không chút khách sáo, bắt tội phạm là trọng trách trời sinh của cảnh sát, chẳng ai có thể thoát được.Thế nhưng Đông Túy quá giảo hoạt, căn bản là không thể tóm được đuôi của cô."Ồ, vậy anh tìm tôi làm gì?" Đông Túy cầm chai bia, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.Cảm giác mát lạnh chảy vào cổ họng.“Còn nhớ chuyện lần trước tôi nói với cô không?” Hạ Hàm gợi nhắc.Đông Túy chưa bao giờ để bụng người dẫn chuyện không liên quan, “Không nhớ rõ.”Cô thốt ra một câu, càng giống như là cố ý cự tuyệt Hạ Hàm.Hạ Hàm nhíu mày, anh không thích cảm giác bị làm lơ như vậy chút nào, lúc này, anh cướp chai bia trong tay Đông Túy.“Con gái uống ít thôi.” Giọng nói lạnh lùng, Đông Túy nhìn bàn tay trống rỗng khẽ than thầm.Tên cảnh sát này đúng là phiền phức.“Như lần trước tôi đã nói, gần đây xuất hiện tin nhắn lừa đảo tập thể, cảnh sát chúng tôi vẫn vất vả điều tra nhưng không cách nào xác định được địa chỉ chính xác của nghi phạm.Mỗi lần chúng tôi dựa theo hệ thống vệ tinh định vị tìm được đến hang ổ của bọn chúng, bọn chúng đều đã kịp tẩu thoát trước đó.Tôi nghi ngờ đây là một nhóm người phân tán, hơn nữa thành viên trong nhóm hết sức xảo quyệt, khá nhiều người tham gia gây án...”“Rồi sao hả đồng chí cảnh sát? Anh nói chuyện này với tôi là muốn tôi sinh lòng đồng cảm rồi giúp các anh tìm được hang ổ của bọn chủng?” Đông Túy mất kiên nhẫn ngắt lời Hạ Hàm, tên cảnh sát này cho rằng có chuyện gì cũng làm được chắc? Những chuyện này thì liên quan gì đến cô? Để lộ vẻ khinh thường, Đông Túy hừ miệng, nói: “Đồng chí cảnh sát, anh nghĩ tôi là GPS chắc? Hay anh nghĩ tôi có mắt nhìn bốn phương, tai nghe tám hướng?”Thân mình Hạ Hàm đập vào nệm mềm, Đông Túy thở hổn hển, người đẫm mồ hôi, cô đưa tay vuốt mái tóc dài, mắt nhìn kỹ người trước mặt.Không thể không nói, tên cảnh sát này rất đẹp trai.Nhưng mà...Thời buổi này đẹp trai thì có ích gì?Hai người một chính một tà, tựa như mặt trăng với mặt trời, vĩnh viễn không thể chung đường.Không chút lưu luyến, Đông Túy xách túi rời đi.Ra khỏi khách sạn, hơi lạnh bên ngoài thổi tới khiến cô khẽ run lên, Đông Tây đưa tay xoa vai, thở hắt ra, khóe mắt nhìn thấy hai cái đầu nhỏ trốn ở phía sau gốc cây đang tròn xoe mắt nhìn cô.Đảm bắt này...“Này.Đi về.” Đông Túy lạnh lùng nói, điều này có nghĩa là bọn họ vẫn luôn theo sau cô nhưng nãy giờ cô mệt chết đi được cũng không một ai xuất hiện.“A...” Trâu Noãn ngượng ngùng cười, Tô Đát Quý không chút nể nang vỗ bả vai Trâu Noãn, nói: “Nào, trả tiền đi, tôi và Em Gái Cup D, mỗi người hai trăm! Tôi đã bảo Đông Nương không phải loại người như vậy rồi mà.”Bọn họ cá cược với nhau xem Đông Túy có mượn cơ hội này để ngủ với Hạ Hàm không, Trâu Noãn đương nhiên chọn có, Tô Đát Quý lại cảm thấy Hạ Hàm không xứng với Đông Túy.Đông Túy thần thánh như thế làm sao mà thèm thịt hắn.Còn Phong Tiểu Mạn luôn tin tưởng vào nhân phẩm của Đông Túy, cũng hiểu rõ cô nữa.Thế nên vụ cá cược này không cần phải hỏi, Trâu Noãn lại thua rồi.Thua ngay từ lúc cô đánh cược với bọn họ.Còn không tự biết mà kiên trì hành hạ bản thân.Đến lúc này lại không muốn bỏ tiền, Trâu Noãn vỗ đầu, kinh ngạc kêu lên: “Ôi Đông Túy! Ôi tôi thiếu chút nữa quên mất, hình như nhà chưa đóng cửa sổ! Lỡ có ma thủ từ bên ngoài bò vào thì nguy rồi!” Nói xong Trâu Noãn liền đẩy mạnh Tô Đát Quý ra, chạy về phía Đông Túy.“Này? Bà thua rồi xù nợ hả??” Tô Đát Quỷ đuổi sát Trâu Noãn, hai trăm tệ không phải là chuyện đùa nha! Mua được bao nhiêu là đồ ăn vặt và gà chiên đó nha!Nghe thấy tiếng cãi cọ cùng với tiếng bước chân lộn xộn phía sau, Đông Tây không nhịn được mà nhếch môi cười nhẹ.Bọn họ chính là kỳ tích trong cuộc đời cô.Sự xuất hiện của họ khiến cuộc sống tối tăm của cô có niềm vui.Đông Túy cũng không muốn khuấy vũng nước đục kia, nhưng hiện thực dạy cho chúng ta biết rằng, có một số việc không phải bạn muốn không làm là có thể không làm.Nghỉ ngơi tốt một đêm, đón chào một ngày mới, ti vi trong phòng khách đang đưa tin giải trí mới nhất.“Sáng hôm nay, nữ nhân vật chính liên quan đến sự kiện quy tắc ngầm của làng giải trí mà ngày hôm qua đưa tin đã tổ chức họp báo, chính thức lộ diện trước đông đảo công chúng, trình bày đầy đủ chân tường vụ việc.Tiếp theo, chúng ta sẽ theo dõi tin tức giải trí mới nhất do phóng viên Tiểu Trạch của đài chúng tôi thực hiện.” Người dẫn chương trình chuyên mục giải trí chậm rãi đưa tin.Tiếp theo, hình ảnh trong tỉ vì chuyển tới hiện trường cuộc họp báo.Trên sân khấu, Trần Duyệt ngồi trên ghế khóc lóc nức nở.“Thật xin lỗi mọi người, tôi không khống chế được cảm xúc của mình, nhưng đây là lần đầu tiên kể từ khi vào nghề, tôi gặp phải chuyện này, thực sự cảm thấy uất ức...Tôi không biết là ai cố ý kiếm chuyện với tôi.Cũng may...Tôi có chứng cứ có thể chứng minh mình trong sạch.”Trần Duyệt vừa khóc nức nở vừa dùng kỹ thuật diễn hoàn hảo của mình lôi kéo sự đồng tình từ người khác.Lớp trang điểm nhẹ không bị nước mắt của cô ta rửa trôi mà ngược lại, càng khiến cô ta trông Có vẻ yếu đuối, khiến người thương tiếc.“Ôi! Bà nhìn màn diễn này mà xem, không biết lại tưởng rằng cô ta bị oan dữ lắm.” Trâu Noãn vừa cắn hạt dưa vừa lải nhải với Đông Túy.Kỳ thật chuyện này...“Cô ta cũng không sai, có gia thế tốt thì tự nhiên đường cũng dễ đi hơn, không trách cô ta được.”“Vậy ý bà là trách Chu Lị? Mặc dù tôi không thích Chu Lị nhưng tôi cảm thấy cô ta rất đáng thương.” Trâu Noãn nghĩ đến Chu Lị nỗ lực cố gắng như vậy.Đột nhiên bị đổi mất vai đương nhiên là không cam lòng, đổi lại là Trâu Noãn, cô cũng không dễ dàng buông tha cho người kia.“Vậy bà cảm thấy Chu Lị có chỗ nào đáng thương? Là kết cục đáng thương à? Thật ra, bà không cảm thấy cô ta không có chống lưng nhưng vẫn bò được đến tận bây giờ thì cũng chẳng sạch sẽ gì cho cam à?” Đông Túy ôm gối, nhìn người trong ti vi, không ai biết được phía sau đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhìn thấy được cảnh tượng hư ảo trước mắt.“Chậc, nói cũng đúng.Quan trọng là người ta phải hiểu rõ vị trí của mình.” Trâu Noãn tặc lưỡi cảm thán một câu.Đông Túy cầm lấy điều khiển tắt tivi, chuyện này xem như qua.“Gần đây có mục tiêu không? Hoặc có khách hàng dự định không?” Đông Túy liếc nhìn Trâu Noãn, dò hỏi.Trâu Noãn lắc đầu, nhớ đến tên cảnh sát đẹp trai tối qua bèn trêu ghẹo: “Không phải tên cảnh sát tối qua đã cho bà một vụ sao? Nghiên cứu trước rồi xắn tay làm xem nào.”