Đông Túy Hạ Hàm

Chương 10: Kẻ cắp gặp bà già





Đông Túy lục lọi trong túi, chỉ còn lại sáu đồng tiền xu. Cô lẳng lặng ước lượng, xác định mục tiêu kế tiếp.Phía trước không xa có một công viên nhỏ.Bình thường, các cô chú sau khi về hưu rất thích tản bộ ở công viên vào buổi chiều hoặc sau bữa cơm, có thể đánh cờ hoặc nhảy múa tập thể, không thì tập Thái Cực Quyền, ai cũng có nhóm riêng của mình, hoạt động thư giãn để thả lỏng tâm trạng’Đông Túy mua hộp bài tú lơ khơ bỏ vào trong túi’Nơi đông người ấy mà..’sẽ tập trung đủ loại người, đủ các thứ chuyện, cho nên..’lừa đảo lại càng nhiều’Đông Túy đi dọc theo bồn hoa về phía cây cầu nhân tạo trong công viên, thấy một đám người đang chơi bài dưới chân cầu’Đông Túy theo bản năng sáp lại gần, liền thấy một người đàn ông đứng tuổi đeo kính mát làm nhà cái, xung quanh có ba người đang chơi bài, còn lại thì đứng xem’Trước mặt mỗi người chỉ có ba lá bài, cộng thêm mấy tờ tiền trắng đỏ’Lần lượt xem bài lớn nhỏ, phân thắng thua’“Quả nhiên là Trác Kim Hoa(*).” (*) Trác Kim Hoa: Một trò chơi bài tú lơ khơ của Trung Quốc’Trò này vô cùng thịnh hành trong xã hội, từ năm tám tuổi Đông Túy đã biết chơi rồi’Lúc này người xung quanh đều đã hạ bài, có hai người chọn không theo nữa, gã mặt đầy râu ria còn lại thì rất tin vào vận may của mình, bỏ thêm một trăm tệ’Hiện giờ, trên bàn tổng cộng sắp được gần ba trăm tệ’“Tôi hạ bài đây.” Gã râu ria đắc ý, thong dong đặt ngả lá bài xuống, “Đồng Hoa Thuận(*)Q, K, A.” (*) Đồng Hoa Thuận: Ba lá bài có số nối tiếp nhau và cùng màu’“Bài cũng ngon đấy’Thuận Tử còn thêm Đồng Hoa(**).” Rất hiếm mới được thế này’(*) Thuận Tử: Ba lá bài có số nối tiếp nhau.Đồng Hoa: Ba lá bài cùng màu’Đám người đang bu xung quanh xem không ngừng xuýt xoa’Ánh mắt tập trung hết về phía nhà cái, chỉ thấy gã đàn ông đeo kính râm bắt đầu tráo bài, miết vài lá sau đó đập mạnh xuống đất, “Báo(**) ba con 6’Hên quá! Ha ha, nào, tôi thắng rồi, đưa tiền đây nào.” (***) Báo: ba lá bài cùng số, cao hơn Đồng Hoa Thuận’Nhà cái cá thể gom hết tiền trên mặt bàn về’“Sao chiều nay lại đỏ thế nhỉ, mấy hôm trước xui lắm mà, hôm nay tên này đổi vận à? Bọn này không phục! Chơi tiếp chơi tiếp!” Gã râu ria bất mãn nói’Trò mèo của tên nhà cái, Đông Túy đã biết tỏng từ lâu’Xem ra, gã râu ria đã chơi ở chỗ này rất lâu rồi, con người thường có tâm lý sau khi thắng một vài lần sẽ không chút nghi ngờ mà tin vào vận may của mình, coi kẻ xui xẻo chơi với mình là một con dê béo chờ bị làm thịt, cứ thể càng chơi càng lún sâu’Đây cũng là cách mà bọn lừa đảo thường hay dùng’Đông Túy đương nhiên sẽ tham gia vào cuộc vui, “Ô? Mấy anh đang chơi trò gì thế? Cho tôi chơi với’Có vẻ vui đấy.” Nói xong, cô chen qua đám người lách đến bên cạnh gã nhà cái, tiện tay..’móc luôn cái ví trong túi gã’Gặp một tay mơ, tất cả đều nhìn Đông Túy với ánh mắt ăn tươi nuốt sống, bởi càng ngu ngơ lại càng dễ ăn tiền’Một đám cáo già, chẳng lẽ không xử lý nổi một đứa con gái “Ai da, em gái, em có tiền không đấy?” Gã nhà cái nhìn Đông Túy qua mắt kính râm’Đông Túy nhanh chóng móc từ trong ví ra bốn trăm tệ đập xuống cái đệm trước mặt, “Tôi chỉ mang có tần này thôi, đủ không?” Đông Túy chớp chớp cặp mắt ngây ngô, nhìn gã và mấy người khác’Khiển cho bọn họ tưởng rằng đã gặp được một con cá dễ cầu’Như thể sẽ thả lỏng cảnh giác’“Được, vậy cho cô em một chân’Em gái biết luật chơi chưa?” “Dạ dạ’cũng biết đại khái rồi, bình thường tôi vẫn xem bố tôi chơi, nào nào, chia bài đi.” Đông Túy cười hì hì, trong bộ dạng hèn hèn’“Được, thể chia lại bài nhé, em gái qua bên kia ngồi đi.” Cách xa gã một chút mới tiện để gã còn giở trò’Đông Túy xích qua một bên, mọi người cũng tự giác chừa chỗ cho cô, Đông Túy ngồi xếp bằng dưới đất, chờ nhà cái chia bài’Tổng cộng bốn người, gã đeo kính râm chia bài một cách điêu luyện, lần lượt đảo qua từng người một’Hai người còn lại mới liếc qua lá bài trên tay, gã râu ria đã hiểu thắng, “Theo! Tôi thêm hai trăm nữa!” Trưa nay hắn đã thua gần một nghìn tệ rồi, nhưng vẫn không tin rằng mình bị gài’Dân cờ bạc chính là như vậy, thắng rồi lại càng muốn thẳng tiếp, càng thua lại càng muốn gỡ, cứ thể chơi mãi chơi mãi không dứt ra được.Một gã chọn không theo’Đông Túy đập bốn trăm tệ xuống, gã đeo kính liền nhìn cô nhắc nhở: “Em gái, xem bài cho kỹ, không được thì có thể chọn không theo.” Đông Túy nhún vai, dõng dạc nói: “Không sao đâu, dù sao tôi cũng chỉ có bốn trăm, hốt thì hốt một mẻ’Bài có xấu tôi cũng tin vào ông trời!” Cô biết, trong đám người này đương nhiên sẽ có người của tên đeo kính râm kia, cho nên cô tuyệt đối sẽ không lật bài, bởi vì..’cổ thắng chắc’“Được lắm, em gái cũng hào phóng đấy, tôi theo! Nào, có ai theo thì đặt đi?” Gã đeo kính râm lấy bốn trăm tệ trên đệm vừa mới thắng được lúc nãy đặt lên lá bài, tiện thể hô hào quần chúng xung quanh đặt tiền cược’Đương nhiên cũng có lác đác vài người bỏ chút tiền đặt cửa nhà cái’Sau đó, gã mở bài: “Ba con K” Bài lớn thế này, gã râu ria thoáng chốc tiu nghỉu, xem ra lần này lại thua rồi: “Đúng thật là..’đen đủi quá đi mất.” Gã râu ria vứt mấy lá Thuận Tử của mình ra’Lúc này, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Đông Túy, cô mở to mắt, “Tôi lật đây..’mọi người nhìn cho kỹ nha!” Nói xong, Đông Túy lật lá bài đầu tiên, một con Át đỏ xuất hiện’Sau đó lật đến là thứ hai, là một con Át bích’Mọi người bắt đầu nín thở, chẳng lẽ là ba con st? Khả năng này quá thấp, không thể nào! Gã đeo kính râm lúc này cũng có chút căng thẳng, chỉ thấy Đông Túy cười hì hì, thong thả lật lá bài cuối cùng! Sau đó đập mạnh xuống! Át nhép! Ba con Át’Toàn thắng! “Ôi, trùng hợp thể, ngại quá, tôi thắng rồi.” Nói xong, Đông Túy gom hết tiền trên chiếu bạc lại’“Con nhóc này may thật đấy’Ba con mới kinh chứ.” “Chậc chậc, đúng là tuổi trẻ tài cao.” Đám người xung quanh liên tục xì xầm’Thu hết tiền, Đông Túy đứng dậy, lễ phép nói: “Thôi, mấy anh cứ từ từ mà chơi nhé, tôi còn có việc, đi trước đây.” Sau đó cô nhanh chóng bỏ đi trước tầm mắt của tất cả’Gã đeo kính râm nghĩ kiểu gì cũng thấy kỳ quái, không kìm được cầm bài của Đông Túy lên xem, lúc này mới phát hiện ra..’“Tổ sư, đây không phải bài của tao! Bắt lấy nó!” Ngay khoảnh khắc Đông Túy lật bài thì cô đã trao bài rồi’Mà, giờ phát hiện ra thì đã chẳng thấy bóng dáng của cô đâu nữa’Đông Túy trốn sau hàng cây du trong công viên, đếm số tiền mình vừa kiếm được’Tổng cộng 1086 tệ’Ít nhất phải một nghìn ba mới được’Đông Túy tính toán, xếp lại số tiền rồi nhét vào túi’Đông Túy biết có một cặp mắt vẫn theo dõi cô từ nãy đến giờ, cô cảm thán: “Cảnh sát bây giờ rảnh rỗi thật’Theo dõi tôi à? Cứ tự nhiên nhé.”Bởi vì dù có hành sự ngay trước mắt anh ta, Đông Tây cũng có thể khiến anh ta chẳng thu được bất cứ bằng chứng nào’Hơn nữa, tuy rằng cô là kẻ lừa đảo, nhưng nếu như con người không có lòng tham thì làm sao bị lừa được? Chẳng qua, Đông Túy lợi dụng một vài điểm yếu lệch lạc trong bản tính con người mà thôi’Với gã đeo kính râm vừa nãy cũng là đúng người đúng tội, tiền trong ví gã cũng do lừa đảo người ta mà có được, giờ cô thay trời hành đạo có gì không tốt’Có điều nếu đối phương đã muốn xem, Đông Túy sẽ để cho anh ta xem cho rõ’Sau khi móc hết tiền trong ví của gã đeo kính râm, cô quăng bừa nó xuống một lối đi trong công viên’Cô đi tới ngân hàng cách đó không xa, lúc này có rất ít người đi rút tiền, chỉ có hai người đang đứng xếp hàng ở cây ATM bên ngoài’Đông Tây tiện thể đứng xếp hàng ngay phía sau, chờ đến lượt người đằng trước, cô lười nhác đứng sau lưng anh ta’Đông Túy có thể nhìn thấy rõ số tiền anh ta đang rút, ngay vào lúc anh ta sắp bấm vào nút rút thẻ, Đông Túy ném xuống đất một tờ hai mươi tệ, giơ tay vỗ vai anh ta, “Anh đẹp trai, rơi tiền kìa.” Người đàn ông kia nhìn theo ngón tay cô quả thực thấy trên mặt đất có tờ hai mươi, lộc trời cho, cho dù anh ta có thực sự đánh rơi số tiền này hay không thì anh ta vẫn sẽ điềm nhiên cho rằng tiền đó là của mình, vậy nên anh ta lập tức cúi người, nhặt tờ tiền trên đất lên’Đông Túy chớp thời cơ, nhét chiếc thẻ của Ngân hàng Xây dựng vừa mới lấy được, nhét vào lỗ cắm thẻ’Người đàn ông kia cười xòa: “Cảm ơn cô nhé.” Cô cũng cười nhẹ đáp lại: “Không có gì, này, thẻ của anh.” Anh ta xoay người lại, không hề để ý giơ tay nhận lấy tấm thẻ’Nhìn lướt qua tên ngân hàng đã chẳng chút hoài nghi, nhanh chóng bỏ đi’Đông Túy rút tiền từ thẻ của anh ta, không nhiều lắm, chỉ lấy hai trăm để cho anh ta một bài học’ATM nhả tiền và thẻ ra, Đông Túy cầm lấy thẻ tiện tay vứt lên nắp máy ATM, đi về hướng ngược lại với hướng đi của người đàn ông kia’Hôm nay hành sự như vậy là được rồi, Đông Túy cũng thấy hơi hơi mệt’Còn về phần kẻ theo đuổi kia? Cứ để anh ta làm tròn nhiệm vụ giữ vững trọng trách đi’Đông Túy đi mãi đi mãi, cuối cùng đi ngang qua khu Học viện Cảnh sát Liệu Thành, thầm than chẳng biết từ lúc nào lại tới trường đại học..’Sau đó cô rẽ bừa vào một nhà nghỉ gần đó, những nơi như thế này đa phần không đòi hỏi chứng minh thư’Cũng sẽ không phải đăng ký gì hết’Bởi vì căn bản họ vốn chẳng có giấy phép kinh doanh’Hẻo lánh đến mức chẳng bị sờ đến, tồn tại vì nhu cầu của đám sinh viên’Đông Túy tiện thể mua một bát mì tôm và ít xúc xích, giải quyết bữa tối một cách đơn giản, sau đó thong thả đi tắm rồi lên giường nằm, cảm thấy thế giới này thật tươi đẹp..’Nhìn bầu trời qua khung cửa sổ, chẳng biết từ lúc nào màn đêm đã bao phủ, Đông Túy khẽ mím môi hơi nhắm mắt lại, cơn buồn ngủ bỗng ùa tới’Cô bật điều hòa, dần dần chìm vào giấc ngủ sâu’Còn trong chiếc xe hiện đại bên dưới lúc này..’“Bốp!” Hạ Hàm đập lên cánh tay mình’Một con muỗi đã bị đập cho máu me be bét’“Cái nơi chết tiệt này sao mà lắm muối thế, còn độc nữa chứ, biết vậy vứt cô ta xuống cao nguyên Thanh Tạng cho xong” Ở cao nguyên rất ít muỗi.Lúc này, để theo dõi Đông Túy mà Hạ Hàm đã hao tổn tâm huyết lắm rồi’Vốn định cho cô ta một bài học, nhưng cô ta căn bản chẳng hề hấn gì, còn sống nhởn nhơ vui vẻ’Điều này lại khiến cho Hạ Hàm cảm thấy hứng thú, dù sao hiểu thêm thủ đoạn của đám lừa đảo, sau này chắc chắn sẽ giúp ích trong việc phá án’Cho nên, giờ khắc này, một mình anh trốn trong xe, gặm một miếng bánh mì để giải quyết bữa tối, sau đó tiếp tục tiến hành công việc theo dõi sát sao’Trời đêm oi bức, Hạ Hàm bất đắc dĩ hạ cửa kính xe xuống, cho nên đám muỗi thấy vui vẻ vô cùng, vui đến độ Hạ Hàm chỉ muốn ăn tươi nuốt sống chúng’“Phù..’Tĩnh tâm tự nhiên sẽ mát...” Anh tự an ủi mình như vậy, trước kia khi còn đi lính anh đã phải trải qua những cuộc huấn luyện còn tàn bạo hơn thế này nhiều, giờ chẳng phải chỉ là mấy con muỗi thôi sao? Hít sâu..’Hạ Hàm dưa người xuống ghế, định thả lỏng tâm trí, siêu thoát khỏi vạn sự trên thế gian này’“Vo ve vo ve...” “..’A! Chịu không nổi nữa rồi!” Cuối cùng Hạ Hàm không thể kiên nhẫn nổi nữa, cẩm ví đi xuống xe, bước vào nhà trọ mà Đông Túy vừa vào, hơn nữa còn thuê phòng ngay bên cạnh phòng của cô để tiện theo dõi mọi cử động của Đông Túy’Nhưng lại chẳng hay rằng mình đã dây phải cô nàng sát tinh Đông Túy này mất rồi..’Ha ha.