Động Tình

Chương 125: Bốn năm trước




Dù người nằm trên ngực không có tiếng đáp lại nhưng Lục Sát cảm nhận được cơ thể cô cứng ngắt như pho tượng, hai bờ vai mảnh khảnh cũng run rẩy hẳn.

Trái tim hắn khẽ đau nhói, hắn chợt dùng sức lật người Hàn Khiết Tình xuống rồi đè lên cô, tay nâng cằm cô lên để cùng hắn mắt đối mắt. Lúc này ánh mắt Lục Sát dịu dàng như nước chảy, hắn thật cẩn trọng cúi đầu xuống nhẹ nhàng hôn lên vầng trán nhẵn bóng của Hàn Khiết Tình, tiếp đến là hàng mi cong cong như cành liễu đang run run, kéo dài xuống chóp mũi nhỏ nhắn, cuối cùng dừng lại ở đôi môi hồng hào.

Nụ hôn này của hắn không hề cường bạo như trận ân ái vừa rồi, mà lại vô cùng cẩn trọng và thân quý đôi môi cô như bảo vật vô giá, chạm mạnh sẽ lập tức vỡ tan tành. Đầu lưỡi Lục Sát nhẹ nhàng liếm qua hai cánh môi hồng hào phát họa đường môi của cô, sau đó tiếp tục cạy hàm răng cô ra rồi đưa lưỡi vào dịu dàng cắn mút khe khẽ.

Hàn Khiết Tình hơi sững sờ nhưng vì sự dịu dàng của Lục Sát lúc này đây khiến cô mê muội, chủ động đưa lưỡi cùng hắn dây dưa, hai tay chống trên vòm ngực cường tráng của hắn cũng khẽ thu lại mà bám lên bờ vai săn chắc.

Cảm nhận được sự xuôi theo của cô, Lục Sát không tiếp tục chiếm lấy đôi môi nữa mà dời nụ hôn xuống cần cổ rồi lại di chuyển đến tai Hàn Khiết Tình, ngậm lấy vành tai mẫn cảm của cô mà thấp giọng nói: “Anh biết em đang lo điều gì. Nhưng mà Tình Tình, xin em hãy tin anh. Anh tuyệt đối sẽ không để em phải nhìn lại những ký ức đau thương của trước kia.”

Hàn Khiết Tình cắn cắn môi: “Em...”

“Tin tưởng anh, có được không?” Ánh mắt Lục Sát sâu như hồ đen không đáy nhìn chằm chằm vào cô, hắn không thúc đẩy hay ép buộc cô mà chỉ dùng ánh mắt để trao cho cô sự an toàn tuyệt đối nhất có thể, xen lẫn trong đáy mắt đó là sự mong chờ tha thiết vô bờ bến.

Đôi mắt trầm lặng của Hàn Khiết Tình dấy lên cơn sóng nhỏ, cô cụp mắt che đi sự đắn đo giằng xé trong lòng, hàng mi dài cong cũng vì thế mà run rẩy theo. Hồi lâu sau, cô mới ngẩng mắt lên nhìn hắn: “Em tin anh. Nhưng mà... cho em thời gian suy nghĩ có được không?”

“Được, anh đợi em.” Đáp án này dù không quá hoàn hảo nhưng đối với Lục Sát đã là bước khởi đầu quá tuyệt vời, hắn mỉm cười khẽ rồi cúi xuống in lên trán Hàn Khiết Tình một nụ hôn.

Sau đó Lục Sát buông cô ra rồi bước xuống giường, hắn thay cho mình bộ quần áo rồi tiện thể lấy chiếc váy ngủ thay cho Hàn Khiết Tình, xong xuôi hết hắn nằm lại giường dùng cánh tay làm gối cho cô, kéo cô vào lòng rồi ôm chặt.

Hàn Khiết Tình yên tâm rúc vào người Lục Sát, áp mặt vào lồng ngực cường tráng của hắn mà nhắm mắt lại, bên tai nghe thấy thanh âm trái tim đập bình ổn của hắn mà nhẹ lòng.



Bàn tay to lớn của Lục Sát đặt lên lưng cô chậm rãi vuốt ve, dù đã trải qua một cuộc ân ái nồng nhiệt nhưng mà hắn bây giờ vẫn chưa buồn ngủ, đôi mắt thâm thúy vẫn mở ra mà nhìn xa xôi. Gương mặt chìm vào suy tư.

“Anh sao vậy? Không ngủ à?” Cảm nhận được trên đỉnh đầu người đàn ông vần chưa chợp mắt, Hàn Khiết Tình không nhịn được mà cất tiếng hỏi.

Lục Sát cụp mắt nhìn đỉnh đầu cô, bàn tay dịu dàng xoa lưng cô, hắn trầm mặc trong giây lát mới chậm rãi cất giọng: “Tình Tình, có chuyện này anh muốn hỏi em từ lâu rồi.”

“Sao thế?”

Ánh mắt Lục Sát hiện lên vẻ dè chừng, hắn ngập ngừng hồi lâu mới e dè nói: “Bốn năm trước vì sao Khiết Khiết vẫn còn sống? Không phải lần đó em bị động thai mạnh sao, còn nữa, anh điều tra định vị trên GPS của em thì em đang ở trên máy bay. Nhưng chuyến bay đó đã rơi xuống biển, người ta nói không một ai sống sót cả, anh đã lật tung khắp mọi nơi nhưng vẫn không tìm được em. Camera ngày hôm đó cũng ghi lại hình ảnh em lên máy bay nhưng không hề xuống...”

Giọng nói dần về cuối của Lục Sát gần như nhỏ đi mà mang theo sự run rẩy sợ hãi. Hàn Khiết Tình biết rõ hắn đang dè chừng vì điều gì, hắn đang sợ hỏi lại sẽ khiến cô nhớ đến chuyện cũ mà tổn thương, nhưng mà câu chuyện năm xưa đến bây giờ vẫn là một vấn đề nan giải trong lòng hắn. Khiến hắn khó chịu vô cùng vì không cách nào giải ra đáp án, hắn yêu cô, vì thế hắn muốn biết trong suốt bốn năm cô đã trải qua những gì.

Hiểu được suy nghĩ đó và câu hỏi của Lục Sát, tâm tình Hàn Khiết Tình không quá bất ngờ, cô nhắm mắt lại vùi đầu vào lồng ngực hắn, chậm rãi cất tiếng: “Bốn năm trước quả thật em đã bị động thai, nhưng không quá nghiêm trọng. Đứa bé vẫn giữ lại được, nhưng mà tình hình lúc đó em không hề muốn để anh biết được sự tồn tại của đứa bé, vậy nên lúc bác sĩ lấy viên đạn trên vai em ra. Em đã níu tay ông ấy mà cầu xin ông ấy nói sai sự thật rằng đứa bé đã chết, như vậy anh mới hết hi vọng mà từ bỏ.”

Trái tim Lục Sát đau đớn, hắn áp mắt xuống hôn lên đỉnh đầu cô: “Anh xin lỗi.”

Hàn Khiết Tình khẽ khàng mỉm cười mà lắc đầu, sau đó cô tiếp tục lời nói còn đang dang dở: “Vào ngày em trốn khỏi bệnh viện, trên đường đi em do quá gấp gáp nên đã suýt nữa bị xe tông trúng. Nhưng cũng may chủ xe đã kịp thời ngừng lại, em cũng không có thương tích gì quá nặng chỉ là do sức khỏe chưa ổn định, lao lực quá sức nên dù chưa bị tông trúng em đã ngất xỉu đi mất. Lúc tỉnh lại thì đang ở nhà của chủ xe đó.”

“Chủ xe đó chính là Đông Phương Ngạn?” Ánh mắt Lục Sát hiện ra vẻ đăm chiêu, hắn nghe lời cô kể mà cõi lòng đớn đau không thôi, nhưng khi nghe cô nhắc đến người đã suýt nữa tông trúng cô, hắn lập tức nghĩ đến người đàn ông kia.

Hàn Khiết Tình trong ngực Lục Sát khẽ gật đầu: “Đúng vậy, Đông Phương Ngạn nhìn thấy em ngất nên đã đưa em về nhà của anh ấy sau đó cho người chăm sóc em cẩn thận. Cũng từ lúc đó em với anh ấy quen nhau cho đến bây giờ.



Sau khi sức khỏe dần khôi phục lại em đã quyết định rời đi, trước khi đi đã gặp Đông Phương Ngạn và nói một tiếng cảm ơn với anh ấy trong thời gian qua đã nhiệt tình chăm sóc em.

Quả thật con người Đông Phương Ngạn rất tốt, anh ấy không hề xem em là kẻ phiền phức mà còn sắp xếp chuyến bay cho em đến Ý. Điều khiến em bất ngờ hơn là anh ấy cũng đi cùng em.

Nhưng mà chuyện đời không ai lường trước được cả, lúc em đang thất thần ngồi trên ghế máy bay chờ đợi, phía trước ghế em có một người phụ nữ và một đứa con. Cô ấy chắc là mẹ đơn thân, một mình cô ấy chăm sóc con quá vất vả, đứa bé dù không thể hiện ra bên ngoài nhưng em có thể nhìn ra được nó muốn có ba như thế nào. Nhìn xung quanh đa phần đều là những gia đình vô cùng hạnh phúc bên nhau, trái tim em lại đau đớn. Trong giây phút nghĩ đến tuổi thơ của Khiết Khiết sau này, em đã hạ quyết tâm sẽ trở về bên cạnh anh. Vì thế em gấp gáp rời khỏi chỗ ngồi chạy xuống máy bay, nhưng khi vừa xuống được rồi thì em lại dừng lại. Em... em không biết mình nên làm sao mới đúng, em rất sợ tuổi thơ của Khiết Khiết sẽ toàn sự đau buồn khi không có tình yêu thương từ ba, nhưng em lại cắn rứt lương tâm về những chuyện anh đã làm...

Ngay sau đó Đông Phương Ngạn đã chạy xuống nói với em một câu, khi nghe thấy câu nói đó em đã quyết định sẽ rời xa Thượng Hải. Câu nói đó của Đông Phương Ngạn đến bây giờ em vẫn chưa hề quên được, anh ấy lần đầu tiên nghiêm mặt với em mà quát lớn: “Em bị hủy hoại cuộc đời một lần, muốn quay trở lại bên cạnh hắn ta để bị hủy hoại thêm lần này nữa sao? Nên nhớ rằng, khi em quay trở lại thì em phải chấp nhận sự thật rằng đứa bé trong bụng em cũng sẽ chịu tổn thương. Và không phải chỉ có một mình em bị hủy hoại, ngay cả đứa bé cũng sẽ bị theo.”

Khi nghe được câu đó em đã đè nén lại tình cảm của mình, định tiếp tục lên máy bay. Nhưng mà Đông Phương Ngạn đã cản em lại, anh ấy nói anh đã cài đặt định vị trên điện thoại của em liên kết với điện thoại của anh. Để tránh anh tìm được em anh ấy đã để điện thoại lại trên máy bay, sau đó cùng em chuyển qua chuyến bay khác đến Barcelona. Còn về chuyện tại sao không có hình ảnh của em lúc xuống máy bay, là vì Đông Phương Ngạn chính là kỹ sư công nghệ thông tin vừa nhận được bằng chứng nhận cao cấp. Với thực lực của anh ấy thì chuyện xóa mọi hình ảnh lúc em xuống máy bay thì không quá khó khăn, nhưng chuyện làm em không ngờ nhất chính là chuyến máy bay đó đã rơi xuống biển. Nếu lúc đó không có Đông Phương Ngạn ngăn em lại, chắc chắn bây giờ em đã không thể ở cạnh anh.”

Hàn Khiết Tình ngừng lại, một số hình ảnh của nhiều năm trước ập về khiến cô có chút chua xót trong lòng.

Mỗi câu mỗi chữ cô nói ra đều như cây dao đâm vào tim Lục Sát từng vết, bây giờ hắn đã hiểu hết mọi thứ. Hắn thực sự nên cảm ơn Đông Phương Ngạn, vì nếu không có anh thì quả thực Tình Tình của hắn đã chết.

Hắn cúi thấp đầu xuống in lên trán Hàn Khiết Tình một nụ hôn dịu dàng, vòng tay càng siết chặt lấy thân thể của cô hơn: “Tình Tình, anh xin lỗi về tất cả những chuyện đã xảy ra trong quá khứ. Nhưng mà em hãy tin tưởng anh, anh nhất định sẽ không để nó lặp lại lần nữa, anh sẽ dùng cả cuộc đời này để bù đắp lại cho em và Khiết Khiết, có được không?”

Hàn Khiết Tình không đáp lời mà vòng tay ôm chặt lấy thắt lưng hắn, gương mặt dính đầy nước mắt dụi vào lồng ngực hắn mà liên tục gật đầu. Đúng vậy, bốn năm trước thì thế nào chứ? Dù cho năm xưa có quá nhiều chuyện xảy ra đã khiến cô có lòng căm hận về Lục Sát, nhưng cô không thể đè nén tình cảm của mình được. Khi gặp lại hắn một lần nữa cô đã biết rằng, thứ tình yêu mà mình vất vả ròng rã suốt bốn năm trời chôn sâu trong lòng đã không cách nào giữ kín được nữa.

“Ngủ đi.” Lục Sát dịu dàng xoa đầu Hàn Khiết Tình để cô dính chặt vào người mình, truyền cho cô sự ấm áp và an toàn tuyệt đối nhất có thể. Khi nghe thấy hơi thở dần đều đều của cô, hắn khẽ mỉm cười mà cúi người đặt lên môi cô một nụ hôn, sau đó cũng nhắm mắt rồi dần chìm vào giấc ngủ.