Đồng Tiền Kham Thế

Quyển 3 - Chương 52




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content



Cái tay kia sau khi bị đứt thì dĩ nhiên là khôi phục hình dáng giấy da, dính trên giấy phù, lắc lư theo nhịp thở của tổ tông Tiết Nhàn này, khiến người ta dở khóc dở cười. Tóm lại, cái này vừa nhìn liền biết ngay là kiệt tác của người phương nào.

Huyền Mẫn quay đầu liếc nhìn Giang Thế Ninh, hắn ho khan một tiếng, vừa che cái tay bị đứt không để cho tỷ tỷ thấy, vừa cười gượng nói với Huyền Mẫn: “Tại hạ có hơi tò mò về lá phù của đại sư, nên liền vươn tay thử……”

Lời này quỷ cũng chẳng tin, dù sao Giang Thế Ninh là người luôn quy củ thủ lễ, dẫu hắn có nổi lòng hiếu kỳ thật, nhưng có bị nghẹn chết thì hắn cũng không dám tự tiện gỡ lá phù xuống nếu chưa hỏi Huyền Mẫn. Huống chi đó giờ hắn cũng từng thấy phù của Huyền Mẫn không ít lần rồi, sao còn tò mò nữa?

Ngay cả đứa ngốc cũng đoán được là Giang Thế Ninh tất nhiên bị Tiết Nhàn uy hiếp xúi giục.

Huyền Mẫn lạnh nhạt thu mắt, cũng không nói gì thêm. Hắn khẽ khàng gỡ cái tay đứt đã hóa thành giấy kia xuống, gật đầu nói với Giang Thế Ninh: “Nâng cổ tay lên.”

“Hả?” Giang Thế Ninh ngây ra một chốc mới kịp phản ứng.

Hắn hơi nghiêng người, chắn ánh mắt của tỷ tỷ và tỷ phu ở sau lưng, vươn cái cổ tay đứt lìa ra. Vì rất lo bị tỷ tỷ nhìn thấy, nên toàn bộ quá trình hắn đều không yên lòng cho lắm, tầm mắt cứ chú ý tới động tĩnh của hai người phía sau, hoàn toàn không rõ Huyền Mẫn xử lý thế nào, hắn chỉ cảm thấy phần cổ tay đứt bị ấn một vòng, khi cúi đầu nhìn xuống, tay đã được nối lại, không hề có miệng vết thương, chỉ là trên cổ tay có lưu lại một vòng vết ứ nhàn nhạt.

Chẳng những không bị liên lụy, mà ngay cả tay còn được nối lại, cao tăng đúng là cao tăng.

Giang Thế Ninh nắm cổ tay thử hoạt động, luôn miệng nói lời cảm tạ: “Làm phiền rồi làm phiền rồi, lần tới…….”

Ánh mắt lạnh nhạt của Huyền Mẫn đảo qua mặt hắn, Giang Thế Ninh khựng lại, lập tức lắc đầu sửa lời: “Không có lần tới.”

“Ừm.” Huyền Mẫn có vẻ chẳng thèm để ý, nói rồi xoay người sang chỗ khác, một lần nữa đứng bên cạnh Tiết Nhàn đang ngồi mọc mốc.

“Đừng có nhìn, ta tích được cả một đống tâm đầu huyết rồi đây, nếu còn từ trên cao nhìn xuống ta như vậy nữa, ta có thể phun đầy mặt ngươi đấy tin không?” Người nào đó làm loạn bất thành thật sự rất nghẹn khuất, sau khi nghe thấy câu “Không có lần tới” của Giang Thế Ninh, lại càng nghẹn cả một bụng đầy oán khí, muốn tay không hái đầu Huyền Mẫn xuống.

Huyền Mẫn vốn đã nâng tay nắm lấy tấm phù, nghe vậy thì ngừng lại, yên lặng nhìn Tiết Nhàn, rồi quyết đoán thu tay, xoay người đi ra phía cửa.

Khi hắn xoay người, ống tay áo mỏng của tăng bào hất lên, Tiết Nhàn chỉ có ngón tay là cử động được một xíu, y nhanh tay lẹ mắt túm lấy một góc áo, cứng cổ giật hai cái, híp mắt hạ mình một chút: “Quay lại quay lại, ta cố gắng không phun vào ngươi không được hả…….”

Huyền Mẫn vừa quay đầu lại, liền thấy nghiệp chướng này run rẩy, vô thanh “Phụt” một tiếng vào góc hẻo lánh nào đó.

Nghiệp chướng này “Phụt” xong, vừa ngẩng lên liền mắt đối mắt với Huyền Mẫn đang cúi xuống.

Tiết Nhàn: “………”

Huyền Mẫn: “……….”

Tiết Nhàn ba xạo: “Vừa mới phun ra tâm đầu huyết đấy.”

Huyền Mẫn: “……….”

Tiết Nhàn: “Phun xong rồi, mặt ngươi được bảo vệ rồi nhé.”

Huyền Mẫn: “……….”

Tiết Nhàn nhịn không được muốn bùng nổ, thế nhưng nhìn thấy cái mặt đẹp mã của Huyền Mẫn, lại cố mà nhịn về. Y gắng không trợn mắt dưới tấm phù, lòng nói: Được rồi, ta nói chút đạo lý với ngươi.

Nghĩ như vậy, y liền giật giật ngón tay, kéo góc áo Huyền Mẫn lôi hắn đến trước mặt.

Ý của y vốn là muốn kéo Huyền Mẫn lại gần một chút, nhỏ giọng nói chuyện, như vậy nếu nhỡ có cần cúi đầu chịu thua thì cũng không dọa người lắm, bởi vì người ngoài căn bản không nghe thấy, còn về phần con lừa trọc này ấy hả…… Dù sao trước mặt Huyền Mẫn y cũng đã mất mặt không chỉ một hai lần, từ lâu đã phá bình tử phá suất rồi. (Phá bình tử phá suất: Vò đã mẻ lại sứt, vò đã mẻ mà sứt thêm thì vẫn là cái vò mẻ, ý nói chuyện gì đã lỡ rồi thì mặc kệ cho nó tiếp tục diễn ra đi.)

Nhưng y vừa kéo góc áo, còn chưa kịp mở miệng, con lừa trọc kia lại đột nhiên như ăn phải thuốc chuột, thái độ quay ngoắt, chỉ liếc nhìn y rồi gỡ phù xuống.

“Trong hoang thôn này có lẽ có thứ mà ngươi muốn tìm, ngươi tự đi mà nói…….” Huyền Mẫn gỡ lá phù xuống, cũng không dây dưa với y nữa, chỉ cầm lấy tay nắm xe lăn, xoay Tiết Nhàn lại, đối diện với nhóm người của nam nhân mặt sẹo.

Tiết Nhàn chỉ đành kiềm chế sự buồn bực, chỉnh lại thần sắc nói với nam nhân mặt sẹo: “Nếu thứ ta tìm bị đặt ở đây, thì cũng đã nửa năm rồi. Trong nửa năm này, ngươi có từng đến phụ cận, hay đi ngang qua nơi này không? Có từng chú ý thấy hoang thôn này có gì thay đổi không, như là cỏ dại cây hoang hoặc là sơn hình thủy tướng?”

Nam nhân mặt sẹo lắc đầu: “Thật sự là không có, nơi này dù sao cũng đã thành hoang thôn, chúng ta thường ở xa quê, rất ít khi đi qua đây. Nói đến cũng thật hổ thẹn, thanh minh hoặc là trung nguyên, chúng ta luôn đi tới đâu thì liền mua chút tiền giấy ở đấy, đốt ngay tại chỗ. Lần trước trở về nơi này, cũng đã là mùa đông năm ngoái, chưa từng có ——”

“Nhớ ra rồi!” Nam nhân mặt sẹo còn chưa nói xong, bà cụ phía sau hắn đã ngắt lời, “Đừng nói nữa, đúng là có thật! Trưởng đoàn, ngươi có nhớ mỗi lần chúng ta từ sơn đạo chuyển tới con đường nhỏ ở trước thôn, thì đầu tiên luôn thấy ngọn núi và cái cây già kia không?”

Có lời nhắc nhở của bà, nam nhân mặt sẹo ngây ra một chốc, rồi đập tay nói: “A đúng rồi! Núi Mẫu Chỉ và cây ngân hạnh già kia! Bảo sao vừa nãy khi vào thôn còn thấy hơi là lạ, trên núi Mẫu Chỉ không có nước chảy xuống, cây ngân hạnh kia khô quắp queo, mà hình dạng của đỉnh núi Mẫu Chỉ cũng hơi kỳ lạ, vừa rồi không nhìn cẩn thận, chẳng nhớ là lạ ở chỗ nào. Nhưng mà ——” (Núi Mẫu Chỉ nghĩa là núi Ngón Cái.)

Hắn nói tới đây thì nhíu mày, nhìn về phía Tiết Nhàn: “Trước đây không phải có địa chấn sao? Nơi này chung quy là dựa vào núi, rung lắc hai cái thì có nhiều biến đổi như vậy cũng là bình thường, có thể tính là điều cổ quái như lời ngươi nói không?”

Tiết Nhàn nghe vậy thì nhướn mày, nói: “Có chứ, sao lại không tính.”

Không có cái khác, chính trận địa chấn kia, có khi cũng liên quan đến long cốt của y.

“Núi Mẫu Chỉ mà ngươi nói là ngọn núi nào?” Huyền Mẫn hỏi.

Nam nhân mặt sẹo đứng bên cửa sổ, xuyên qua cửa sổ rách nát chỉ về hướng Nam: “Đó —— Thấy không, ngọn núi kia kìa, núi Mẫu Chỉ núi Mẫu Chỉ, tên như nghĩa luôn.”

Huyền Mẫn gật đầu, vừa xoay người liền đụng phải ánh mắt của Tiết Nhàn.

“Xương cốt của ta, ta tự mình đào.” Tổ tông này nói như thế đấy.

Mọi người trong phòng đều run lên: “Xương cốt của ta” là sao? Có ai xương cốt bị chôn xuống đất rồi mà còn muốn đào lên?!

“Ngươi bớt nói chút đi.” Huyền Mẫn vừa nói, vừa nhặt cành cây mới vẽ vòng tròn bao quanh Tiết Nhàn lên, lưu loát vẽ ba đường thẳng trên mặt đất, vừa vặn phân chia người trong phòng ra ba khu vực —— Nhóm Giang Thế Ninh một chỗ, đám ăn mày không rõ lai lịch một chỗ, gánh hát một chỗ.

Chia xong, hắn bèn nói với nhóm nam nhân mặt sẹo: “Ở trong đường thẳng này có thể đảm bảo không nguy hiểm, nếu muốn ra ngoài thì cứ tự đi ra khỏi phòng là được.” Dứt lời, hắn gật đầu tỏ ý một cái, rồi đẩy Tiết Nhàn ra cửa phòng.

Từ đại thiện nhân ở ngoài phòng có thể nói là cực kỳ nhiệt tình, vừa thấy hai người đi ra, còn tưởng bọn họ muốn rời khỏi Ôn thôn, liền lôi kéo đòi giữ lại.

So với Giang Thế Ninh, Tiết Nhàn tuyệt đối không tính là người mềm lòng, lúc y thật sự lạnh nhạt thì sẽ như thể người không có tâm phế, dù là bàn thạch cũng khó lay dời. Song đại đa số thời điểm, tính tình y thất thường, có nói lý được không, có đả động được không, đều phải xem tâm tình y đã.

Lúc này cũng không biết Từ đại nhân có chỗ nào hợp tâm ý y, cũng có thể là tâm tình y đang không tệ, ấy vậy mà lại sinh ra một ít ý vị “Thịnh tình không thể chối từ”, bèn nói với Từ đại thiện nhân: “Không ra khỏi thôn đâu, chỉ mượn xe lăn của các hạ đi dạo xung quanh thôi, đi xong sẽ về, dù sao còn phải trả lại cái xe này cho ông mà.”

Từ đại thiện nhân nghe vậy thì yên tâm hơn một chút, ông trưng ra nụ cười tựa như Di Lặc, hiền hòa nói: “Cái xe lăn này thì không cần trả lại đâu, để ở chỗ ta cũng chỉ phủ bụi lãng phí thôi mà, có thể đưa cho tiểu huynh đệ giúp ích đôi phần, Từ mỗ rất vui mừng. Có điều, về thì nhất định phải về nhé, ăn uống xong, gánh hát bạn cũ của ta sẽ lên đài đấy, tiểu huynh đệ không thể không cổ vũ đâu nha!”

Tiết Nhàn trước mặt người khác thì bày ra bộ dáng đứng đắn, ngoại trừ ngữ điệu có phần không để ý thì tổng thể cũng coi như là có lễ có tiết. Nhưng ngay khi ra khỏi Từ trạch, tiến vào màn sương trắng trong hoang thôn, người nào đó liền ném sạch mấy cái đó ra sau đầu ——

Y có xe cơ mà!

Y không cần bị kẻ khác bế đi xung quanh dọa người nữa, muốn đi chỗ nào liền đi chỗ đó!

Tiết Nhàn kìm nén cảm xúc, cố khắc chế nói với Huyền Mẫn đang đẩy xe: “Vừa nãy cố kỵ bọn họ không biết, hiện tại ngươi có thể buông tay được rồi đấy, một cái xe lăn cỏn con thôi mà, ta tự điều khiển được.”

Huyền Mẫn hoài nghi nhìn y một cái, nhưng cuối cùng vẫn buông tay, dù sao hắn cũng biết Tiết Nhàn nhịn ghê lắm rồi, nếu cứ cầm nữa thì nghiệp chướng này sẽ điên lên mất.

Một kẻ ngay cả đầu mình cũng làm rớt được, khi điên lên thì cái gì cũng có thể làm.

Nhưng mà Huyền Mẫn vừa dời tay nắm ra thì liền có chút hối hận, bởi vì hắn được trải nghiệm chân thật một phen, cái gì gọi là “Buông tay mất tăm” ——

Ngay khi ngón tay vừa buông ra, hắn chỉ thấy mặt đất phía trước nổi cuồng phong, tiếng gió gào thét tựa long ngâm, sương trắng mờ ảo. Chờ hắn nhíu mày lại, sau khi gạt lớp sương trắng đập vào mặt ra, hắn liền phát hiện, cái kẻ liệt nửa người ngồi trên xe lăn chẳng thấy bóng dáng đâu nữa, không biết đã bay đi chỗ nào.

Huyền Mẫn: “……..”

Chuyện này vừa nằm trong dự kiến, lại nằm ngoài ý liệu.

Hắn xác thật là chưa từng mong chờ nghiệp chướng này có thể ngoan ngoãn, nhưng không ngờ lại có thể gây rối thành ra thế này.

Tiết Nhàn nhờ gió thay đi bộ, vừa điều khiển vừa nâng đỡ chiếc xe lăn hướng về phía trước. Song y quen lấy gió để nâng long thể, rất ít khi nâng ghế dựa như vậy, trong lúc nhất thời không khống chế được lực đạo, khiến cái xe lăn phi nhanh với khí thế như sấm chớp.

Khi y kịp phản ứng thì đã xuyên qua hơn phân nửa Ôn thôn, cách núi Mẫu Chỉ chỉ mấy bước chân.

Y vỗ vào tay vịn “Bộp” một cái, hai bánh xe bị trọng lực ép xuống, đột nhiên lún xuống đất, dừng phắt lại.

“Đừng bảo con lừa trọc kia bị bỏ lại nhé?” Nghiệp chướng này thế mà còn có mặt mũi nói thầm một câu như vậy, y bắt đầu cân nhắc xem nên làm thế nào để chỉ đường cho Huyền Mẫn. Kỳ thực trong tay y còn có xâu tiền đồng của Huyền Mẫn, mà xâu tiền này có thể tạo ra âm thanh, phá cục dẫn đường. Song vào thời điểm này, y căn bản chưa từng nghĩ đến điều đó.

Tiết Nhàn quét mắt nhìn sương mù dày đặc bốn phía, lại nhìn đỉnh núi trước mặt thấp thoáng mơ hồ trong màn sương, chợt có linh cơ.

Cái gọi là “chợt có linh cơ” của y, thường có điểm lệch lạc với lý giải của người thường. Dù sao vào lần trước khi tổ tông này chợt có linh cơ, đã vung cái đuôi chà bá từ rồng biến về người ở ngay giữa không trung, trực tiếp ném đám Thạch Đầu Trương Lục Nhập Thất xuống hồ, vào trong cái nồi sủi cảo thịt người.

Còn bây giờ……..

Huyền Mẫn tiến vào màn sương trắng, quét mắt bốn phía nhìn một vòng, bước đi theo chút ít dấu tích mơ hồ của Tiết Nhàn, đang đại bộ lưu tinh theo một phương hướng nào đó, kết quả vừa mới bước được mấy bước, thì bỗng dưng nghe được một trận long ngâm thanh thế hạo đại. (Đại bộ lưu tinh: bước dài và nhanh.)

Huyền Mẫn ngạc nhiên giương mắt, liền thấy trong màn sương mù xa xăm dày đặc ở đằng trước đột nhiên lộ ra một cái đầu rồng màu đen to tổ chảng, nghiêm nghị nói vọng ra xa với hắn: “Chỗ này!” Rồi sau đó “Phụt” một cái rụt vào trong sương mù, không thấy bóng dáng đâu, chắc là nửa người dưới không có lực nên không chống đỡ nổi.

Huyền Mẫn: “………………………………………..”

Song một đoạn long thân ngắn ngủn này của Tiết Nhàn lại như thể gợi ra tiếng cộng minh từ vật nào đó trên núi, ngay khoảnh khắc y rụt vào trong sương mù dày đặc, toàn bộ mặt đất ở hoang thông đều hơi hơi rung động.