Đồng Tiền Kham Thế

Quyển 2 - Chương 34




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content



Con rồng nhí cả ngày quấn trên cổ tay mình, dùng hai ngón tay là có thể túm đuôi nhấc lên, thình lình biến thành bộ dáng như vậy, dù là ai cũng không thích ứng kịp.

Huyền Mẫn nhìn cái tay rồng to gần bằng nửa người mình, lại ngoảnh ra sau nhìn thân thể cuộn tròn đủ che kín toàn bộ sân, bản mặt vốn không có biểu tình gì lại càng cứng ngắc hơn.

Cái đầu to bự của Tiết Nhàn vẫn không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vẻ mặt Huyền Mẫn một hồi, nhận ra được một ít thần sắc phức tạp trong con ngươi bình tĩnh không gợn sóng của hắn.

Tiết Nhàn nheo mắt, bỗng dưng cười nhạo một tiếng: “Ngươi đang ra vẻ bình tĩnh đấy à?”

Huyền Mẫn liếc mắt nhìn y, tổ tông này dù thay đổi hình dạng thì vẫn nói chuyện bằng cái điệu kia.

“Có phải sợ tới mức nhũn cả chân ra rồi không?” Tiết Nhàn nâng đầu móng vuốt sắc bén lên, ung dung chọt chọt Huyền Mẫn.

Như thể y chỉ cần chọt hai cái, Huyền Mẫn sẽ lập tức xìu xuống vậy.

“Hình như ngươi còn chưa tỉnh ngủ nhỉ.” Huyền Mẫn lạnh nhạt đáp lại y một câu.

Trong khoảnh khắc đó ánh mắt hắn có sự kinh ngạc, cũng có vẻ lạ lẫm, nhưng nếu bảo là sợ ngây người thì đúng là nói hươu nói vượn. Huyền Mẫn sống nhiều năm như vậy, vẫn chưa biết sợ ngây người là cảm giác gì.

Tiết Nhàn nhìn kỹ hắn một lát, phát hiện thế mà lại chẳng tìm được bất cứ dấu vết kinh hãi nào, cái đầu rồng bự chảng nhất thời “Ầm” một tiếng va vào móng vuốt, dở sống dở chết dùng âm điệu không hề trầm bổng nói: “Lừa trọc nhà người đúng là chẳng thú vị gì cả, ta chưa từng thấy kẻ nào giống ngươi.”

Không thể dọa được người muốn dọa, cũng không thể nhìn thấy bộ dáng không bình tĩnh của lừa trọc, tổ tông này nhất thời thấy chán muốn chết, ngay cả nỗi vui sướng và phẫn nộ khi nhìn thấy long cốt của mình cũng bị vơi đi rất nhiều.

Y biếng nhác giơ một cái móng vuốt túm nam nhân thấp bé nọ vào tay, thanh kiếm màu trắng bằng long cốt kia rơi xuống, bị y hứng được.

Vừa nhìn thấy hoa văn chạm khắc trên kiếm, Tiết Nhàn liền lấy lại một bụng hỏa khí.

Đúng là ăn gan hùm mật báo, cái trò gì thế này!

Y giận đến mức chẳng muốn nhìn thanh kiếm kia thêm nữa, lòng bàn tay nóng lên, chuôi của long cốt kiếm như thể bị lửa đốt, theo bàn tay tay vào trong cơ thể y, chỉ còn lại luồng khí nóng rực chậm rãi bốc hơi trên đầu ngón tay.

Nhưng mà sau khi hòa tan y liền có hơi hối hận ——

Luồng nhiệt khí kia theo gân mạch y tụ tập đến phần lưng, nóng cháy khiến y cực kỳ khó chịu, vừa dịu đi một chút thì cảm giác nhiệt trướng lại trỗi dậy.

Có điều lúc này đầu y quá lớn, không thể lật người cũng không thể lăn, càng không thể cọ tay Huyền Mẫn để giảm nhiệt.

Y hơi mất tự nhiên một chút, sau đó bất động thanh sắc nhích nhích nửa người trước.

Trong nháy mắt, Huyền Mẫn liền phát hiện bản thân mình trên dưới trái phải đều dán vào thân thể tổ tông này —— Tiết Nhàn không nói tiếng nào quấn hắn vào chính giữa.

chapter content



“Sao lại cọ ta như thế?” Huyền Mẫn nâng mắt.

Tiết Nhàn hạ mình nhìn hắn một cái, rồi lại trưng ra bản mặt nghiêm trang nói: “Cho ta mát mẻ một chút, bằng không nếu ta thiêu cháy, ngươi cũng chạy không thoát được.”

Lúc trước khi còn là con rồng nhí thì không nói làm gì, có nướng người thì cũng chỉ đốt một chỗ nhỏ trên tay thôi, bây giờ tổ tông này to bằng cả cái nhà, lúc quấn quanh hắn, y như mặc cho người ta bảy tám bộ áo bông, vây quanh một vòng chậu than, lại chùm thêm một cái nệm giường………..

Tóm lại, tư vị tuyệt đối không dễ chịu tí nào.

Ánh mắt Huyền Mẫn bất chợt rơi xuống bọc quần áo trong tay mình, Tiết Nhàn vừa lúc quay mặt lại cũng nhìn thoáng qua.

Huyền Mẫn: “…………..”

Tiết Nhàn: “…………….”

Hay quá đi, không mặc quần áo.

chapter content



Cái mặt rồng của Tiết Nhàn đanh lại, vẻ mặt không chút thay đổi mà nghĩ vậy. Lúc trước đang mê man thì không để ý nhiều như vậy, chạm vào thứ gì mát lạnh một chút là như vớ được cọng rơm cứu mạng. Hơi đâu mà đi quan tâm xem mình có mặc quần áo hay không, dù sao cũng đâu phải hình người. Nhưng mà bây giờ……….

Quản cái mẹ gì, dù sao giờ ta rất nóng, huống hồ vẫn đâu có dùng hình người. Tiết Nhàn nghĩ vậy, lại phá quán tử phá suất mà cọ thêm hai cái. (Phá quán tử phá suất: nghĩa là bình vỡ là bình bỏ đi, cái bình một khi đã nứt vỡ thì dù có nứt thêm thì vẫn là cái bình vỡ thôi. Chuyện gì đã lỡ rồi thì mặc kệ cho nó tiếp tục đi, quan tâm thêm làm chi nữa.)

Huyền Mẫn: “……………”

Tiết Nhàn lăn lộn trong phố phường nửa năm không có nghĩa là y thực sự biến thành một phàm nhân, rồng tuy là thần vật, song vẫn là thú. Cho nên, tính nết của y có điểm thú tính trắng trợn không hề kiêng dè —— Đang nóng thì phải làm mát cái đã, thoải mái trước rồi hẵng nói sau.

Y trưng vẻ mặt vô cùng đúng lý hợp tình, trong lúc lơ đãng lại liếc nhìn Huyền Mẫn.

Nếu y không hoa mắt, vừa có một chút thần sắc không quá tự nhiên lóe qua trên mặt Huyền Mẫn, nhanh đến mức khó mà thấy được, tiếp đó Huyền Mẫn liền nhíu mày………..

Nhíu mày……….

Con lừa trọc này vốn chẳng có bao nhiêu biểu cảm, dính phải thứ dơ bẩn thì sẽ nhíu mày, gặp phải kẻ phiền toái hay chuyện gì giống vậy thì cũng nhíu mày…………

Tóm lại, đa phần không phải chán ghét thì là ghét bỏ.

Tiết Nhàn sửng sốt, bất giác thấy không quá sảng khoái, như thể có một đàn nhện con bò qua ngực mình, chân nhỏ ngọ nguậy, khiến y rất không thoải mái.

Cảm giác nóng như lửa đốt dường như tức thì dịu mát đi, không còn khó chịu như trước nữa. Thân mình quấn quanh Huyền Mẫn của Tiết Nhàn bỗng chốc buông lỏng, chừa cho hắn một khoảng đất trống.

Cái tên quen thói ầm ĩ đột nhiên lại tự giác như vậy khiến Huyền Mẫn không quen lắm, lại phát hiện tổ tông này đang buông mắt, từ trên cao nhìn xuống nam nhân thấp bé đang nằm xỉu trên mặt đất.

Có lẽ sau khi thân hình trở nên khổng lồ liền có sự áp bách bẩm sinh, hoặc cũng có lẽ mặt rồng không thể lộ ra biểu tình gì nhiều, Tiết Nhàn không quấn lấy người nữa mà thực sự đứng đắn lên, ấy vậy mà lại tạo nên cảm giác xa cách người sống chớ tới gần.

Thế này càng giống chân long hơn biểu hiện lúc trước của y.

“Không nóng nữa à?” Huyền Mẫn lạnh nhạt hỏi một câu, không nhiều lời mà nói chính sự luôn: “Trong ngôi nhà này chưa từng có động tĩnh nào khác, hẳn là chỉ có một mình hắn ta. Nhưng mà ngất mất rồi, không hỏi được.”

Tiết Nhàn “Ừm” một tiếng, không nói gì thêm nữa mà dứt khoát bổ một đạo Cửu Thiên Vân Lôi xuống dưới, mang theo uy thế của ngàn quân, đùng đùng dừng lại ngay giữa hai cái chân đang giạng ra của nam nhân nhỏ con nọ, cả đất trời đều bị bổ vỡ vụn, vết nứt lan đầy đất.

Dưới uy hiếp đoạn tử tuyệt tôn, nam nhân thấp bé nọ run run, kêu cha gọi mẹ tỉnh lại: “Tha mang, tha mạng a —— Ta chỉ là một thợ đá không xu dính túi thôi, việc nên làm ta đều đã làm rồi, chuyện không nên nói ta sẽ không nói một chữ, chỉ xin hãy tha cho ta một mạng, ta ——”

Nam nhân thấp bé nọ không phải ai khác mà chính là Thạch Đầu Trương.

Hắn còn chưa mở mắt đã thét ngay một tràng như pháo nổ, có thể thấy những lời này đã nghẹn trong bụng hắn bao nhiêu lâu, đã chuẩn bị bao nhiêu lần.

Song khi đã hoàn toàn thanh tỉnh, dưới ánh nhìn của chân long màu đen vẫn luôn im lặng không nói lời nào, hắn còn chưa nói xong thì liền yên lặng nuốt nửa câu sau vào trong bụng, nghẹn đến xanh cả mặt.

“Đừng có ngừng, nói tiếp đi.” Âm sắc của Tiết Nhàn lạnh đến mức có thể sánh với nước sông vào tam cửu thiên.

(Tam cửu thiên là “cửu thiên” thứ ba kể từ Đông chí (từ 19 đến 27). Bắt đầu từ Đông chí, chín ngày đầu tiên gọi là “nhất cửu”, 9 ngày tiếp theo là “nhị cửu”……, khi hết chín chín tám mươi mốt ngày, thì mùa đông kết thúc và mùa xuân sẽ đến, những ngày “tam cửu” này chính là khoảng thời gian lạnh nhất của mùa đông.)

Giữa lúc y nói chuyện, một đạo huyền lôi nữa lại được dẫn xuống, điện quang trắng xóa ngừng lại ngay giữa không trung, treo ngay sát trên đỉnh đầu Thạch Đầu Trương.

Nam nhân thấp bé nhất thời sợ tới mức nói liền một tràng như xả lũ (xả lũ là xả nghĩa đó đó, tuôn một tràng như nước tiểu phun:D), nửa điểm cũng không dám trì hoãn, nói ngay: “Ta ta ta vừa nãy toàn là nói hồ ngôn loạn ngữ hết cũng không phải nhắm vào hai vị đâu! Chỉ là mấy tháng nay tiểu nhân bị kẻ thù đuổi theo đòi nợ thực sự chẳng còn cách nào nên mới ra hạ sách sử dụng một chiêu học được từ đạo sĩ hoa chân múa tay dựng trận tự vây mình trong nhà chỉ mong có thể tránh thoát tai họa nhất thời kéo dài hơi tàn mấy ngày cầu xin đại tiên thả cho ta một con ngựa!” (Nói không ngắt ngứ chi cả hết cmn hơi rồi)

“Gạt quỷ đấy à?” Tiết Nhàn hừ lạnh một tiếng, “Bị kẻ thù bình thường truy đuổi mà lại dựng trận để chặn?”

Thạch Đầu Trương run cầm cập không dám nói tiếp.

“Ta hỏi ngươi, thanh kiếm bằng long cốt mà lúc trước ngươi cầm trong tay, là ở đâu ra?” Huyền Mẫn bỗng chen vào một câu, nhắc nhở Tiết Nhàn chú ý chính sự.

“Long cốt?” Thạch Đầu Trương tựa như bị thiên đại kinh hách, dùng giọng khí lặp lại một câu: “Long cốt?”

Hắn đối mắt với Tiết Nhàn, nhất thời muốn tè ra quần.

Nghĩ tới chuyện mình chẳng hay biết gì mà mang xương cốt của chân long về, lại còn mài khắc tỉ mẩn một phen, chạm trổ một đống hoa văn………..

Tổ tông hỡi —— Còn sống nổi không đây?!

Hai mắt Thạch Đầu Trương trợn lên, sắp sửa xỉu tiếp, chợt nghe thấy một tiếng uy hiếp rét lạnh: “Nếu ngươi mà nhắm mắt lại thì đừng mong mở ra nữa.”

Thạch Đầu Trương: “………….”

Vẻ mặt hắn như khóc tang, nói: “Ta thực sự không biết đó là………. Ta bẩm sinh có hơi khác với người bình thường, có thể nhìn thấy vài thứ mà người khác không thấy được. Lần đó ta thấy trong đất có đốm sáng, liền, liền kìm lòng không đặng mà đào lên, đào ra một khúc xương. Ta thấy khúc xương cốt đó không tầm thường, không chừng là linh vật gì đó, liền mang về nhà. Chẳng phải người ta đều nói lợi khí có thể trừ từ hay sao, vậy nên ta liền……… ta liền đẽo một thanh kiếm đảm bảo bình an………….”

Hắn bị Tiết Nhàn nhìn chòng chọc đến nỗi run lẩy bẩy, giọng nói càng lúc càng nhỏ.

“Ngươi đào được ở đâu?”

Thạch Đầu Trương nói: “Bờ, bờ sông trên núi.”

“Sao câu nào câu nấy ngươi cứ đẩy ra ngoài vậy hả?” Tiết Nhàn đã sắp nhịn không nổi nữa rồi, “Có cần ta giúp ngươi kích thích hai phát không?”

“Không không không, không dám………..” Thạch Đầu Trương khóc đến nơi, “Khi ấy ta bị người khác mang đi, toàn bộ hành trình đều bị che mắt, khi đến nơi mới cởi khăn bịt mắt ra. Ngọn núi đó cũng không có bia mốc ghi tên, ta thực sự không biết rõ, chỉ nhớ ở trên núi có thể trông thấy sông, con sông hẹp dài chảy xiết, tiếng sóng nước lớn đến dọa người.”

Tiết Nhàn tức ngã ngửa, huyền lôi điện “Ầm” một tiếng nện xuống ngay sát rạt da đầu Thạch Đầu Trương.

Thạch Đầu Trương sợ tới mức ngay cả một cử động nhỏ cũng không dám, cứng ngắc thành một cỗ quan tài, nước mắt ứa hết cả ra.

“Ngươi bị mang đi làm gì?” Huyền Mẫn hỏi.

Mặt Thạch Đầu Trương trắng bệch, nói: “Bảo ta đẽo một cái khóa đá, hai con thú trấn mộ.”

Huyền Mẫn sáng tỏ gật đầu, lấy ra một tờ giấy mỏng từ trong túi, giơ ra trước mặt hắn: “Hoa văn này là ngươi khắc?”

“Đúng đúng! Đây là hoa văn lúc ấy bọn họ bảo ta khắc, khi khắc ta còn cảm thấy hoa văn này rất có linh khí, liền hỏi bọn họ, bọn họ nói cho ta biết đây là Phúc Thọ văn bảo đảm bình an, cực kỳ linh nghiệm. Nhưng mà đại sư lấy ở đâu ra vậy?”

“Từ chỗ cái khóa đá của ngươi.” Huyền Mẫn nói, “Bây giờ chắc là chìm dưới đáy sông rồi, những thi thể bị cột ở trên ngươi có biết không?”

“Thi thể?” Thạch Đầu Trương có vẻ chưa từng nghĩ cái khóa đá mình điêu khắc ra sẽ có liên quan gì đến thi thể, bèn vội vàng lắc đầu, “Ta, ta không biết, ta chỉ đẽo mấy thứ thôi. Lúc người nọ tới tìm ta, chỉ nói ta phải điêu khắc một món đồ rất có linh khí, ta tưởng là vị lão gia nào ở vùng ngoài bảo ta đi đẽo thứ gì đó để ngắm chứ, không ngờ………….”

Hắn dừng một chút rồi lại nói: “Tóm lại, dạo gần đây ta cũng chẳng được an ổn, giống như có người muốn lấy mạng của ta vậy. Ta ngẫm nghĩ bình thường mình chưa từng trêu chọc ai bao giờ, việc cổ quái duy nhất chỉ có lần đó thôi, cho nên……….. cho nên mới trốn tránh như vậy.”

Tiết Nhàn quan sát hắn, thấy hắn cả người rét run, mới lạnh lùng mở miệng nói: “Kẻ mời ngươi lên núi, có từng để lại vật gì cho ngươi không?”

“Vật á? Vật gì cơ?”

Tiết Nhàn nói: “Vật gì cũng được, chỉ cần là thứ từng qua tay kẻ kia.”

Thạch Đầu Trương đang định lắc đầu thì bỗng nhiên vỗ đùi: “A đúng rồi! Quả thực là có vật như vậy!”

“Vật gì?”

“Mảnh vải đen bịt mắt ta, ta vẫn còn giữ! Không dám vứt đi………” Thạch Đầu Trương nói.

Tiết Nhàn hừ một tiếng: “Lấy ra đây.”

Thạch Đầu Trương lảo đảo bò lết vào trong phòng, lấy ra một miếng vải đen, cũng không biết đã nhét trong phòng bao lâu, giặt cũng chẳng buồn giặt.

Huyền Mẫn cau mày, mang theo điểm ghét bỏ, định tìm cái gì đó ngăn cách tay lại rồi mới nhận lấy miếng vải đen kia.

Tiết Nhàn vừa thấy hắn nhíu mày, liền nghĩ tới biểu cảm lúc trước của hắn, bèn vươn móng vuốt ra cầm lấy mảnh vải đen nọ.

Huyền Mẫn ngạc nhiên, nhìn y một cái.

Tiết Nhàn không nhìn hắn, chẳng lạnh chẳng nóng nói: “Đi thôi.”

“…………” Huyền Mẫn im lặng một lát, hỏi: “Đi đâu?”

“Lên trời.” Tiết Nhàn oán giận đáp hắn một câu, lại bảo với Thạch Đầu Trương, “Đừng có đứng đó mà run như cầy sấy nữa, đi theo ta một chuyến.”

Huyền Mẫn: “Nếu ta đoán không sai, ngươi định về Lục gia hả? Ngươi định cứ để thế này mà về à?”

Hắn nói đoạn, ánh mắt đánh giá thân hình của con rồng khổng lồ một phen.

Tiết Nhàn: “……….”

Tức quá nên suýt chút nữa thì cứ để vậy mà ra ngoài thật.

Nhưng trạng thái hiện giờ của y không thể nào biến trở về con rồng nhỏ được, kinh mạch da cốt vẫn đang còn trướng nóng đây, không ngăn lại được. Nếu không biến thành rồng nhỏ thì chỉ có thể biến thành hình người.

Huyền Mẫn đưa bọc quần áo trong tay cho y.

Tiết Nhàn đưa móng vuốt cầm lấy, mặt cứng ngắc —— Có vấn đề, thân thể y lớn như vậy thì không thể chui vào bất cứ một phòng nào cả, xin hỏi mịa nó phải mặc quần áo kiểu gì bây giờ, hửm?

Ông trời nhất định là ghen tị vẻ ngoài y đẹp nên mới đùa bỡn y như vậy………

Editor: Đây là hình bìa truyện xuất bản bên Trung nè, đẹp ghê nhỉ (*^_^*)

chapter content