Dòng Thơ Thứ Chín

Chương 68




Vừa rồi có bảo vệ đưa người đi, Hứa Luyến vốn dĩ cũng đi theo đám người kia cùng ra ngoài.
Dù sao thì tình trạng của hai người bên trong thế nào trong lòng cô nàng cũng rõ ràng, cứ ở ì đây làm bóng đèn thì cũng không hay lắm, huống chi người bị bảo vệ tóm đi cũng là họ hàng xa nhà cô, về tình về lý đều phải cùng qua đi nhìn thử.
Chẳng qua mới ra khỏi văn phòng không lâu, Hứa Luyến đã đụng phải Dư Thu Hoa mới từ trong thang máy đi ra.
Hứa Luyến tất nhiên biết Dư Thu Hoa.
Quan hệ của cô nàng và Diệp Già Lam không tồi, đều từng đến nhà đối phương ăn cơm rồi.
Năm Diệp Già Lam mới vừa đi làm, tần suất Dư Thu Hoa tới bệnh viện cũng rất cao, là sợ con gái ăn không quen cơm bệnh viện, lâu lâu lại phải đưa cơm qua.
Sau đó công việc của Diệp Già Lam dần dần đi vào quỹ đạo, Dư Thu Hoa yên lòng, cũng ít khi đến bệnh viện.
Hôm nay không biết làm sao, đến cả gọi báo cũng không gọi luôn.
Hứa Luyến mới vừa báo với Diệp Già Lam, tiếng Dư Thu Hoa đã vang lên, "Vừa rồi sao lại có người bị bảo vệ lôi đi thế......"
Giây tiếp theo, Diệp Già Lam còn chưa kịp rời khỏi lòng Đường Ngộ, giọng Dư Thu Hoa đã ngừng lại, qua hai giây mới lại hỏi: "...... Tiểu Ngộ?"
Đã mấy năm bà chưa gặp lại Đường Ngộ, bỗng nhiên gặp còn tưởng rằng là mình già rồi mắt kém nhận lầm người, nghĩ thầm Diệp Già Lam đừng vì chia tay với Đường Ngộ nên đi tìm đàn ông giống thằng bé để bàn chuyện yêu đương đó nhé, vừa mới gọi một tiếng như thế, đã nghe người nọ đáp: "Dì Dư."
Dư Thu Hoa lập tức nhẹ nhàng thở ra, vẻ mặt bà dịu dàng, lúc cười rộ lên càng thêm hòa ái, "Về khi nào thế?"
"Mấy tháng rồi ạ."
Ánh mắt Dư Thu Hoa xoay mấy vòng trên người hai người mấy vòng, "Vậy hai đứa......"
"Mẹ," Diệp Già Lam vội chui ra khỏi lòng anh, vừa rồi cô bị người kia la lối khóc lóc nên sắc mặt trắng bệch. Lúc này bên tai lại hơi hơi phiếm hồng, trước Đường Ngộ một bước, cô nên tiếng giải thích, "Bọn con quay lại rồi."
Dư Thu Hoa tuy rằng kinh ngạc, nhưng vừa rồi thấy hai người ôm nhau, bà cũng đã cảm thấy tám chín phần mười là lại về với nhau rồi, bà hơi há miệng thở dốc, tuy rằng thở dài, nhưng nghe ra giọng điệu loáng thoáng có vài phần vui mừng: "Cái con nhóc này, quay lại với Tiểu Ngộ sao lại không nói cho mẹ biết?"
Cô thích Đường Ngộ cũng không phải một ngày hai ngày.
Lúc Diệp Già Lam chia tay là nói hai người còn trẻ, tính cách không hợp, Dư Thu Hoa còn cảm thấy rất đáng tiếc.
Một con rể hoàn hảo như thế, cứ vậy chạy mất.
Khóe mắt Dư Thu Hoa cong cong, nếp nhăn nơi đuôi mắt đuôi cũng đều như là phát quang, "Cũng không mang về nhà ăn bữa cơm."
"Anh ấy bận quá."
Đây là nói thật, Đường Ngộ xác thật bận quá.
Có thể đúng giờ ăn cơm đã là chuyện khó như lên trời, chứ đừng nói có thời gian về nhà ăn cơm.
Dư Thu Hoa mặt mày hớn hở đi tới, đánh giá Đường Ngộ từ đầu đến chân, "So mấy năm trước lại càng đẹp trai hơn rồi."
Đường Ngộ nhẹ cong khóe môi cười một cái, "Dì cũng càng trẻ ra đấy ạ."
Diệp Già Lam: "......"
Đường Ngộ trước mặt Dư Thu Hoa từ trước đến nay đều là thanh niên ba tốt không tìm ra được tật xấu nào, mấy cái xấu xa từ tận trong xương cốt của anh tất cả đều dùng trên người Diệp Già Lam thôi.
Được dăm ba câu, Dư Thu Hoa được anh nói đến khóe mắt cong lên có thể kẹp chết một con ruồi.
Khóe miệng Diệp Già Lam giật giật, nhìn chằm chằm hai người nửa phút, cuối cùng vẫn nuốt hai chứ "Chị gái" ở bên môi lại.
Hôm nay không khí quá hài hòa, không thích hợp để nói đến đề tài nặng nề này.
Diệp Già Lam khe khẽ thở dài, sau đó có chút buồn bực cúi đầu.
Phiền.
Phiền muốn chết.
Diệp Già Lam cắn cắn môi, vì dùng sức quá nặng, màu máu môi dưới đều mất hết, hàm răng mới vừa buông ra, người nọ đã tiến đến bên tai cô nhẹ giọng hỏi câu: "Không đau sao?"
Cúi đầu một cái, Diệp Già Lam vừa rồi cắn môi như kiểu tự ngược ấy.
Đường Ngộ duỗi tay cầm bàn tay có chút lạnh lẽo của cô, "Đêm qua không đau đủ à?"
Mặt Diệp Già Lam nóng lên, duỗi tay dùng lực vỗ rớt tay anh.
Dư Thu Hoa càng nhìn hai người càng vừa lòng, bà là mẹ Diệp Già Lam, một chút cũng không định quấy rầy cô thân thiết cùng bạn trai, "Hôm nay qua vốn dĩ muốn bức con dẫn mẹ đi gặp bạn trai, nếu bây giờ đã gặp được, mẹ cũng không nhiều chuyện nữa, giờ phòng khám vẫn đang hàng xóm trông hộ, Loan Loan, lát nữa con với Tiểu Ngộ nhớ ăn cơm, mẹ về trước nha."
Diệp Già Lam vội vàng ngẩng đầu lên, "Mẹ, con đưa mẹ xuống lầu."
"Không cần......"
Diệp Già Lam cũng đã theo ra tới nơi.
"Con cứ như vậy bỏ rơi Tiểu Ngộ à?"
"Công việc của anh ấy bận còn chưa xong, chắc còn phải hơn 10 phút nữa cơ."
Dư Thu Hoa lại nghĩ tới người vừa rồi, vừa xuống lầu vừa quay đầu nhìn Diệp Già Lam: "Loan Loan, vừa rồi người kia sao lại bị bảo vệ lôi đi?"
"Không có việc gì, chỉ là một người nhà bệnh nhân thôi ạ."
Dư Thu Hoa cũng không phải chưa làm ở bệnh viện, cho dù Diệp Già Lam nói rất vân đạm phong khinh, nhưng bà cũng chỉ liếc mắt một cái là nhìn ra manh mối, bà kéo Diệp Già Lam về phía mình, "Ông ta làm loạn sao?"
Mắt Diệp Già Lam không tự chủ được mở to ra chút.
Dư Thu Hoa dáng vẻ gừng càng già càng cay lắc lắc đầu với cô, "Con gái à, con vẫn là quá trẻ, về sau gặp phải loại chuyện này ngàn vạn không được theo chân bọn họ giảng đạo lý, bọn họ nếu có thể nói đạo lí với con sẽ còn làm ra cái chuyện náo loạn này sao? Về sau bọn họ vừa đến, con cứ trực tiếp gọi điện thoại cho phòng an ninh là được. Bệnh viện có nhiều chuyện lắm, nên mới cần bảo vệ cứ."
Diệp Già Lam gật gật đầu.
Tính tình cô tốt, cực ít khi gặp phải loại người nhà bệnh nhân như thế, nên sốt ruột quá, quên phải gọi bảo vệ luôn.
Dư Thu Hoa: "Nếu không được thì con cứ hét lên, tầng các con ở đông bác sĩ nam như vậy, Tiểu Ngộ cũng ở tầng nhỉ...... Hô một tiếng bọn họ đều qua."
Diệp Già Lam không đáp lời.
Đường Ngộ tính tình không coi là tốt, gọi anh tới nói không chừng còn dẫn tới tai ương đổ máu ấy chứ.
Hôm nay anh chỉ ôm cô không động thủ đã là tính tình tốt hiếm gặp rồi đó, Diệp Già Lam còn chưa quên vụ lần trước đâu.
Dư Thu Hoa truyền thụ xong kinh nghiệm cũng không quên xác nhận: "Nghe hiểu không?"
Diệp Già Lam chỉ có thể gật đầu, "Hiểu ạ."
"Mấy chuyện này là rất áp lực khó khăn, nếu đã quyết định làm thì ohair cố gắng mag làm, nhưng cũng không thể để vô duyên vô cớ bị người ta bắt nạt được."
Dư Thu Hoa vỗ vỗ bả vai cô, "Được rồi đi lên đi, chờ Tiểu Ngộ có thời gian rồi cùng nhau về nhà ăn cơm."
"Dạ, mẹ," Diệp Già Lam cười một cái, "Vậy lúc mẹ về nhớ chú ý an toàn."
Sau khi tiễn Dư Thu Hoa ra khỏi bệnh viện, Diệp Già Lam không trở lên lầu, mà trực tiếp đi một chuyến đến phòng an ninh.
Hứa Luyến cũng ở bên trong, vừa thấy cô đi vào kéo ra, "Loan Loan, sao cậu lại đến đây?"
"Tớ qua xem."
Cách lớp cửa sổ cô liếc vào bên trong một cái, "Bên trong thế nào?"
"Đang điền thông tin, cái dạng người đã không nghe lời bác sĩ thì còn tới bệnh viện làm gì không biết, cứ ở nhà tự tìm thuốc là được rồi." Hứa Luyến bĩu môi, chuyển đề tài, "Mẹ cậu đi rồi à?"
"Mới vừa đi."
"Đợi lát nữa cùng đi ăn cơm không?"
"...... Hôm nay không được."
Hứa Luyến vừa thấy vẻ mặt cô là biết ngay lí do, vẫy vẫy tay với cô, "Được rồi cậu nhanh đi đi."
Diệp Già Lam trấn an ôm ôm cô nàng, cũng không ở quá lâu, mới vừa ra khỏi cửa đã gửi WeChat cho Đường Ngộ: 【 Được không? 】
【 đi lấy xe. 】
Xe Đường Ngộ ngừng ở bãi đỗ xe ngầm, Diệp Già Lam dù sao cũng đang nhàm chán, dứt khoát cũng đi thang máy xuống phụ lầu hai.
Phụ lầu hai là bãi đỗ xe chuyên dụng cho công nhân viên chức của bệnh viện, lúc này xe không ít, lúc Diệp Già Lam tìm được xe Đường Ngộ đã mất ba vòng.
Một chiếc Cayenne đen.
Loại xe này đặt ở Bắc Thành là loại siêu xe chạy khắp nơi trong thành phố, cũng chỉ bình thường.
Diệp Già Lam vòng quanh xe nửa vòng, mới vừa đứng yên đã bị người từ phía sau ôm lấy.
Cằm người đàn ông lún phún ít râu, cọ lên sườn mặt cô có chút ngứa lại có chút đau, "Lá gan lớn như vậy từ khi nào thế?"
Diệp Già Lam nghiêng đầu tránh, " Lớn thế nào?"
"Lần trước có tin tức cô gái bị cướp tiền cướp sắc ở bãi đỗ xe, không thấy hả?"
Diệp Già Lam hình như không thấy thật.
Mấy ngày nay cô phiền lòng, không có tâm tình xem cái gì, hiện tại bị Đường Ngộ nhắc như vậy, cả người cô giật lên một cái, còn chưa hết kinh sợ, đã nghe anh nhẹ giọng hỏi: "Anh nên giật tiền hay là cướp sắc trước bây giờ?"
Diệp Già Lam thiếu chút nữa xem thường nhìn anh.
Chân cô nâng lên, còn chưa dẫm lên giày Đường Ngộ, người nọ lại hệt như biết cô muốn làm gì, mở cửa ghế sau, trực tiếp đẩy cô vào.
Diệp Già Lam bị đẩy ngã trên ghế sau, vừa muốn đứng dậy, lại bị anh chặn lại.
Cô nghe thấy anh nói: "Tiền thì anh không thiếu."
Diệp Già Lam vội vàng duỗi tay che miệng anh lại, "Sắc anh cũng không thiếu đâu."
Động tác này của cô cơ hồ là theo bản năng, hơi thở ấm áp của người đàn ông phả lên tay cô, có chút ngứa có chút ấm nóng.
Diệp Già Lam cảm thấy không thoải mái, vừa muốn rút tay về lại bị nắm lấy.
Đường Ngộ nắm tay cô đặt ở bên môi, nhẹ nhàng hôn đầu ngón tay cô, nhướng mày, đáy mắt diễm sắc dày đặc, "Sao lại không thiếu chứ?"
"Anh đừng xằng bậy, đây là ở bãi đỗ xe đấy."
Diệp Già Lam càng nói càng cảm thấy không đúng.
Tình huống hiện tại, giống như Đường Ngộ là tên biến thái muốn cưỡng bách cô mà.
Diệp Già Lam cảm thấy thẹn.
Vừa vặn lúc này cách đó không xa có tiếng báo thang máy đến, Đường Ngộ buông tay cô ra, "Chờ anh vài phút."
Anh nói rồi đứng dậy, Diệp Già Lam vội vàng bắt lấy tay anh, "Anh đi đâu đó?"
Khóe môi Đường Ngộ cong cong, anh cười rộ lên rất đẹp, nụ cười dịu dàng, nhưng đáy mắt rõ ràng lại có chút lạnh lẽo, anh vươn ngón tay đè đè môi dưới Diệp Già Lam, "Ngoan ngoãn chờ anh."



_________
Editor: chưa đọc chương sau nhưng có cảm giác anh chuẩn bị đi đánh người? Ngộ Ngộ hãy chứng minh cho em thấy là em rất hiểu anh nhé!