Đông Thành
- Nắng Hạ Ngày Đông -
.
Sau khi chạy ra khỏi nhà được vài bước thì mưa trên đầu cô ngừng rơi.
Không đúng!
Hạ An bất giác quay lại.
Trước mặt cô là người đàn ông ban nãy, tay đang cầm ô che cho cô, cả người đã dính không ít mưa.
Vừa chưa kịp định thần lại chuyện ban nãy, Hạ An lại rơi vào trạng thái bối rối lần nữa.
Cô không biết nên xưng hô như thế nào, gượng gạo thốt lên hai chữ:
“Thiếu … gia”
Tại sao lại theo cô ra đây? Ban nãy anh ta đã thấy gì? Có phải mình vừa rồi cư xử rất khó coi nên bị tóm cổ lại để răn đe?
Hàng loạt các câu hỏi hiện ra trong đầu cô.
“Về đi, bệnh bây giờ.”
Giọng anh ta mị hoặc đến đáng sợ.
Nếu như người khác muốn thôi miên một ai đó, họ sẽ cần chuẩn bị vài kỹ xảo để thực hiện. Nhưng con người trước mặt cô thực sự có thể thôi miên người khác với chỉ vài ba câu nói cùng tông giọng trầm nam tính kia.
Hạ An bỗng ngơ người ra không nói được gì.
Cô chăm chăm nhìn vào đôi mắt sâu hun hút của anh ta.
Vẻ đẹp này, ngũ quan này, tướng mạo này,… nếu dùng những từ miêu tả đại khái có lẽ vẫn sẽ cảm thấy hơi thiếu gì đó.
Không đợi cô trả lời, anh đã nắm tay cô kéo đi vào nhà.
“Bác làm giúp tôi một ly chanh mật ong nóng.”
Anh ta dõng dạc ra lệnh cho bác Mi.
Bá đạo như thế này chắc chỉ có thể là chủ nhà mà thôi.
Hạ An lúc này trông như một đứa trẻ ham chơi xong bị bố mẹ lôi về quản giáo, chỉ biết ngoan ngoãn để mặc người đàn ông trước mặt đem đi lên trên lầu. Bác Mi và bác Vương nhìn thấy mọi chuyện cũng chẳng dám hé răng nửa lời.
Con người này có vẻ rất kiệm lời, thay vào đó toàn hành động không thèm hỏi ý kiến của ai.
Từ trong tủ anh ta lấy ra chiếc máy sấy cùng một cái khăn bông vừa, thành thạo đứng đằng sau sấy quả đầu ướt của cô.
Hạ An thực sự không quen cảm giác này, cô im lặng ngồi yên nhưng trong thâm tâm lại như đang bị thiêu đốt. Cô muốn về phòng, cô muốn khoá chặt cửa lại, cô muốn tập trung ôn bài để quên đi những chuyện hoang đường vừa xảy ra.
“Lần sau đừng như vậy nữa!”
Tim Hạ An đập thình thịch.
Điệu bộ anh ta hoàn toàn như đang ra lệnh cho cô: nếu còn tự ý chạy lung tung để né tránh tôi thì đừng trách.
Ly nước đã được mang lên và để ngay ngắn ở góc tủ gần cửa phòng. Bác Mi muốn để cho hai người không gian riêng.
Anh ta chầm chậm đem ly nước đến rồi ngồi sát bên cô. Người ngoài nhìn vào chắc chắn sẽ tưởng là do cô được cưng chiều quá nên ngay cả nước cũng phải được dâng tận miệng cho uống. Đâu ai nghĩ rằng ngay lúc này Hạ An nửa bước cũng không dám rời chứ đừng nói là tự ý đi đâu.
Người đàn ông kia ghé sát khuôn mặt lại gần Hạ An, tuỳ tiện vén những lọn tóc ở phía trước ra sau. Khoảng cách giữa hai người bây giờ chỉ thiếu vài cm nữa là môi chạm môi.
Anh ta vừa dính mưa xong nên người vẫn chưa khô. Hạ An vô tình nhìn thấy từng lớp da thịt rắn chắc ẩn dưới lớp áo sơ mi trắng kia.
Hai má cô ửng hồng.
Anh ta từ nãy đến giờ là có ý gì?
“Em có thể… về phòng được không?”
Hạ An ấp úng nói lên vài câu, khuôn mặt trông thương tâm đến động lòng. Lẽ nào chỉ mới lần đầu gặp chủ nhà mà cô đã làm gì sai để rồi người ta phật lòng? Nếu vậy về sau biết sống ra sao đây?
“Em sợ anh à?”
“Không sợ mới lạ! Tôi sống ở đây mấy tháng trời mặt mũi gia chủ ra sao còn không biết. Đang yên đang lành thì anh đùng đùng xuất hiện. Cố tình chạy đi ra ngoài thì lại bị anh lôi lại vào, dắt một mạch lên phòng anh! Từng câu từng chữ anh thốt ra đều lạnh lùng ra lệnh cho người khác.”
Tất nhiên đó chỉ là tiếng lòng của Hạ An, cô biết cô làm gì có gan lớn đến thế. Trên thực tế cô chỉ dám nhỏ nhẹ đáp lại:
“Không có!”
Anh ta nhếch mép cười rồi làm ra vẻ hiểu vấn đề, bước từ từ đến trước tủ quần áo. Chẳng lẽ anh ta đã nhìn thấu được những tia phẫn nộ kia của cô? Toi rồi!
Sau đó, anh ta bỗng nhiên lột chiếc áo ướt kia ra.
Hạ An nhìn thấy nửa trên trần trụi của anh mà không khỏi tái mặt.
Lẽ nào là …
Biến thái?!
Trong phút chốc cô chợt quên đi cách đây vài phút cũng chính người đàn ông này đã khiến cô nước mắt rưng rưng.
Sau khi thay áo, anh ta đi đến bàn làm việc ở giữa phòng rồi lục lục gì đó, hồi đi đến đằng sau cô đeo lên, nói:
“Quà gặp mặt cho em”
Hạ An nhìn xuống rồi lặng người.
Đó là một sợi dây chuyền sapphire mặt tròn, có khung bên ngoài tạo thành hình mặt trời được chiếu sáng lấp lánh bằng những viên kim cương nhỏ.
Cô không dám nhận. Cô lấy tư cách gì mà nhận thứ đồ xa xỉ này?
“Nhưng…”
Có lẽ biết cô định mở lời từ chối, anh đã kịp thời lên tiếng để lảng đi qua chuyện khác:
“Đằng sau có khắc một chữ ‘Đ’. Đó là chữ cái đầu của tên anh: Ban Đông.”
Cô quay sang nhìn anh, khoảng cách giữa hai người từ lúc nào lại gần sát đến thế?
Hạ An chợt nghĩ người trước mặt cô quả nhiên không tầm thường, vì chỉ với khoảng thời gian ngắn ngủi mà anh ta có thể xoay cảm xúc cô hết vòng này đến vòng khác, trong khi cô vẫn không thể nắm bắt được suy nghĩ và mục đích của anh ta.
Không thể trả, cũng không dám đeo. Hạ An nghĩ:
Vậy cô chỉ có thể đành đem về cất gọn vào trong ngăn tủ.
Ban Đông bất thình lình kéo Hạ An vào lòng rồi đặt một nụ hôn lên tráng cô, nói khẽ vào tai đúng hai chữ:
“Ngủ ngon.”
Sau đó liền dùng hai tay đặt trên vai cô, xoay người cô lại rồi làm hiệu: em có thể về phòng rồi.
Hạ An đi thật nhanh xuống lầu, cả đường không dám quay lại nhìn Ban Đông. Về đến phòng cô đóng liền cửa lại như thể muốn một mình định thần lại mọi chuyện đã xảy ra, bên tay vẫn cầm hộp đựng sợi dây chuyền sapphire ban nãy.
Đêm hôm nay tất nhiên không thể nào chợp mắt sớm, Hạ An xoay người đi, xoay người lại vẫn không quên được cảm giác nhịp tim đập liên hồi khi đối diện với người đàn ông tên Ban Đông này.
Khi đã chìm dần vào giấc ngủ, Hạ An, sau ngần mấy năm tưởng như đã lãng quên, lại một lần nữa nhìn thấy cậu thanh niên dưới con đường hoa trắng ấy. Cô đi phía sau, cách xa anh ta. Dàn hoa trên cây đung đưa theo gió, tiếng lá xào xạc như đang hoà lên một bản dương cầm nhẹ nhàng du dương.
Ước gì cảm giác bình yên này cứ mãi diễn ra.
Thế nhưng chỉ vài giây sau, Hạ An chợt thấy mình trong mơ bị ai giữ lại, không thể theo bước người con trai phía xa kia.
Cô vùng mình quay đầu lại nhìn…
“Đừng!”
Hạ An giật bắn người dậy, phát hiện tay chân cô đã thấm đẫm mồ hôi.
Cảm giác bị rơi xuống vực thẳm thực sự đáng sợ!
Hạ An co ro trong mền, lấy tay chà chà vào lớp bông để lau khô mồ hôi.
Dù biết chỉ là mơ nhưng cô vẫn chưa khỏi bàng hoàng, mọi thứ chân thật đến kinh khủng. Lúc cô tỉnh dậy cũng giống như vừa được ban cho cơ hội sống thứ hai.
.
5 giờ 30 phút sáng
Hạ An nghĩ có lẽ vẫn chưa ai dậy. Thế là cô đi đến nhà bếp để lấy thêm nước về phòng. Bất thình lình sau lưng cô bỗng vang lên giọng nói ám ảnh cô cả đêm hôm qua:
“Dậy sớm vậy? Em không ngủ được à?”
Anh ta có phải rất thích xuất hiện một cách bất chợt đau tim như vậy không? Mới sáng sớm…
Hạ An quay lại nhìn rồi gật đầu chào Ban Đông cho có lệ:
“Thiếu gia!”
“Anh rất ghét cách xưng hô lịch sự này của em. Từ giờ về sau cứ bình thường đi.” Ban Đông cảm thấy cách gọi như vậy rất chi là xa cách, như thể cô đang muốn phân rõ giới hạn của hai người.
“Vậy… em về phòng nhé!”
Chưa kịp đợi anh trả lời cô đã cầm bình nước đi một mạch thẳng về phòng.
Ban Đông nhìn theo cô, đôi mắt có phần xót xa nhưng vẫn không thể làm gì hơn. Từ lúc đặt chân trở về nước, anh biết bản thân sẽ cần phải kiên trì một thời gian cho cả chuyện gia đình và của cô.
Đến 10 giờ, Ban Đông đã xuất hiện tại trụ sở chính của tập đoàn nhà họ Diệp. Mọi người truyền miệng nhau bảo rằng sau hơn 3 năm du học tại Úc, người con trai độc nhất của Diệp Vương đã trở về. Điều bất ngờ nhất là anh ta lại tốt nghiệp loại ưu ngành tài chính thương mại ở ngôi trường danh giá hàng đầu: University of Sydney. Bởi lẽ theo điều tra của những năm học cao trung, anh ta chẳng khác gì một thằng quý tử khó dạy bảo của lão Vương cùng thành tích học tập bết bát. Lần trở về này, anh ta đã bất ngờ xin ra quản lý ở một công ty con chứ không về thẳng công ty mẹ.
Sau khi trình bày xong kế hoạch kinh doanh bên phần mình, ánh mắt của các cổ đông lớn đều tỏ vẻ hoài nghi với chàng thanh niên cao lớn tên Ban Đông này. Tất cả mọi người đều thừa biết ngầm một điều rằng quan hệ của hai cha con họ cực kỳ không tốt, dù là không thể hiện ra bên ngoài.
Tuy nhiên vì số tiền xin phép đầu tư không quá lớn và anh ta dù gì cũng là con trai độc nhất của lão Vương, nếu có thua lỗ thì vẫn sẽ được các hoạt động kinh doanh khác của tập đoàn bù lại, thứ họ tất nhiên quan tâm nhất vẫn chỉ là giá cổ phiếu của tập đoàn.
Ban Đông nhìn thấu suy nghĩ của đám người đó, khoé miệng giật nhẹ lên vài nét khinh bỉ rồi chuyển ánh mắt sắc lạnh nhìn qua hàng ghế của một nam thanh niên khác cùng chút sự dò xét.
“Ý tưởng không tồi! Mong anh sẽ đạt được mục tiêu đề ra!” Kỳ Dương lên tiếng sau khi mọi người đã rời đi hết.
Ban Đông cười nhạt:
“Chú đừng tỏ vẻ ở đây với tôi. Đừng nghĩ tôi không biết chú đang làm gì.”
Kỳ Dương cũng không kiêng dè đáp lại thái độ ngông nghênh của chàng trai trước mặt. Dù là bốn năm trước hay bốn năm sau, anh ta vẫn chẳng thay đổi chút nào, vẫn bá đạo và khó gần như thế.
“Vậy à? Thế anh thì sao? Tôi biết lý do vì sao anh trở về và tách riêng ra. Cũng như biết cả lý do tại sao anh không dám thường xuyên về căn nhà đó.”
Khuôn mặt Ban Đông bỗng chốc cứng đờ. Tên này quả nhiên không phải dạng vừa, còn dám mở miệng uy hiếp lại anh? Nhìn lại vài năm ngắn ngủi, anh nghĩ đúng là ai rồi cũng khác.
Kỳ Dương nghiêm túc nói tiếp, còn dành vài phần tán dương Ban Đông:
“Tôi đã khá bất ngờ khi đến căn nhà đó cũng như nghe kể về công việc của em ấy. Tuy nhiên đến khi điều tra ra người đứng tên, tôi lấy làm lạ và luôn tự hỏi vì sao một quản gia nhỏ bé lại có thể đứng tên biệt thự to lớn ấy. Chẳng lẽ chủ thật của nó không dám để tên mình trên sổ?”
Ban Đông như bị nói trúng tim đen, đôi mắt sắc bén nhìn Kỳ Dương như muốn cảnh cáo rằng: nếu chú mày còn dám hé răng nửa lời mấy chuyện này thì đừng trách anh vô tình.
Anh ta bước đến ngang phía bên hông Ban Đông, mạnh dạn đặt tay lên vai anh:
“Đừng lo! Tôi biết mình đang làm gì! Chỉ là khá ngạc nhiên khi anh lại xuất hiện sớm hơn tôi tưởng. Dù gì cũng chúc mừng anh quay trở về!”
Nói rồi Kỳ Dương chào anh bước đi, để anh lại một mình với người trợ lí đang đứng đợi ngoài phòng họp.
Tại sao lại xuất hiện sớm ư? Ban Đông cảm thấy câu hỏi này thật nực cười. Anh cũng không biết tại sao. Quả thật anh không hề dự tính sẽ xuất hiện sớm đến vậy. Nhưng tên đấy dám cả gan hôn người con gái của anh ngay trước cửa nhà anh, ngay trước mặt người làm của anh.
Chẳng lẽ đợi đến lúc mất đi rồi thì mới đi tìm lại?
Anh thừa biết anh không thể phạm phải một sai lầm đến hai lần.