Đông Thành

Chương 41




Sau khi về phòng dọn hết đồ đạc trong vali ra, Hạ An chợt suy tính chút gì đó. Thật sự từ lúc nói dối với Dương Khang về chuyện dưới Trúc Tử, lương tâm cô có chút không đành lòng.

“Dù gì cậu ta cũng là người duy nhất thân thiết với mình trên trường mỗi ngày…”

Đắn đo suy nghĩ một hồi, cuối cùng Hạ An cũng dồn hết dũng khí cầm điện thoại gọi cho cậu bạn:

“Khang… Tớ về lại thành phố B rồi. Rảnh thì gặp mặt cái được không?”

Không cần suy nghĩ, Dương Khang tức tốc đáp lại như thể chỉ chờ có nhiêu đó từ cô:

“Okay! Giờ rảnh nè hehe! Lên thẳng trung tâm MidCity nhé?”

“Ừm!”

Sau khi ngồi xe bus đi lên MidCity, Hạ An đã sớm thấy bóng dáng quen thuộc của Dương Khang đứng bấm bấm điện thoại ở ngoài cửa.

“Âyyy!!! Sao dạo này nhìn mặt mày xinh xắn tràn đầy sức sống thế này?”

Đó là câu đầu tiên Dương Khang nói với Hạ An sau gần cả tháng không gặp mặt.

Hạ An nghe thấy thế liền bất giác đưa tay lên mặt sờ sờ.

“Có à?”

“Theo kinh nghiệm của tớ thì chỉ có những người mới yêu hoặc đang hạnh phúc với tình yêu mới có vẻ như vậy, haha! Mà cậu thì chắc là do nước biển quê nhà truyền cho chút nguồn sống nên vậy nhỉ?”

Đang đi thì Hạ An bỗng dưng đứng khựng lại. Cô cúi nhẹ mặt xuống, tự nhủ:

“Không sao! Thú nhận thôi…”

Sau đó liền ngẩng đầu lên nhìn Dương Khang rồi chợp mắt mấy cái, trong đôi mắt trong trẻo ấy bỗng có chút gợn sóng như đang chuẩn bị cho điều gì đó chấn động.

Dương Khang nhìn theo, liền cảm thấy có chút không đúng… Chẳng lẽ lời cậu ta nói là thật à?

“Xin lỗi… tớ đã nói dối…”

Tim Hạ An bỗng dưng đập liên hồi, hai má cô ửng chút đỏ hồng, trong lòng bàn tay đã bắt đầu chảy mồ hôi vì run sợ.

“Con quỷ này làm gì hôm nay nghiêm túc vậy… giỡn mà thành thật à?” Dương Khang bị bộ dạng của Hạ An làm cho sợ theo, trong đầu liền nghĩ thầm không biết nên như thế nào.

“Hôm nay… tớ bao cậu hết nhé?” Hạ An ngỏ lời.

Dương Khang nghe thấy thế liền sáng rực cả mắt. Trời ạ lần đầu tiên trong lịch sử Hạ An cô ấy chịu chi hết cho cậu ta trong một lần đi chơi? Ôi mẹ ơi hôm nay quả nhiên trời sắp sập rồi!

“Thế thì vừa đi vừa nói!!!” Dương Khang chạy lại phía Hạ An rồi choàng lấy vai cô, kéo đi theo về đằng trước như đang giục cô nàng.

“Tốt quá tớ chưa ăn trưa! Xuống food court coi thử nào!!!”

Trong lúc đợi đồ ăn mang ra, Dương Khang mới nhanh nhảu đem người ngồi sát bên Hạ An, mặt không giấu nổi sự tò mò mà hỏi thêm:

“Được rồi! Thành thật khai báo mau! Xin lỗi chuyện gì?”



“Hôm bữa cậu gọi… thật ra tớ không có ở dưới quê. Trước đó thì có về thật, nhưng sau lại đi.”

“Ồ thì ra là vậy! Còn bày đặt bịa ra cúng kiến các kiểu nữa chứ trời ạ!” Dương Khang liền kí đầu cô một cái.

“Tưởng gì to tát! Vậy lúc đó cậu đang ở đâu?”

“… Ở Singapore”

“Hả?” Dương Khang bắt đầu thấy ngạc nhiên. Cậu ta thừa biết Hạ An sẽ chẳng vì muốn đi chơi mà đi sang cả nước ngoài như vậy, với lại tuy có thể học được ở Astar, nhưng ba của cô bạn đã cố gắng dốc hết toàn lực rồi.

“Cậu làm gì ở đó? Đi với ai?”

“Đi chơi… với…” Hạ An bỗng lắp ba lắp bắp.

Dương Khang nôn nóng không chịu được nên liên tục hỏi:

“Aiii? Khai mau!!! Cậu hôm nay còn có cả vụ cà lăm nữa à? Nói đi tớ sốt ruột lắm rồi nè!”

“Diệp…”

“Diệp Quang lớp 11A? Thằng cha đó xấu òm mà? Hay là Diệp Vy lớp 10E? … Ặc quên mất nhỏ đó là con gái! Vậy ai? Trường này họ Diệp không nhiều a!”

“Diệp Ban Đông”

Dương Khang nghe như sét đánh ngang tai. Cả khung trời đằng sau lưng cậu tựa như đang cuộn trào biển sóng dâng lên.

“Là Diệp Ban Đông của khối đại học, cháu của hiệu trưởng trường này sao?”

“… Ừm”

Dương Khang dụi dụi mắt nhìn Hạ An. Quả nhiên con nhỏ này tẩm ngẩm tầm ngầm mà toàn động đến những nhân vật thứ dữ của trường này. Tuy chỉ là học sinh mới của trường giống như Hạ An, nhưng những gia đình có tiền và quyền thế ở đây ít nhiều Dương Khang đều biết sơ. Quy mô kinh doanh của nhà họ Diệp là trải rộng cả nước, chứ không như nhà Dương Khang chỉ tập trung ở một hai thành phố lớn.

Ngoài mấy thông tin đơn giản đó ra, Dương Khang cũng không biết gì nhiều thêm. Dù gì anh ta cũng thuộc khối đại học, không trong tầm tìm hiểu của cậu.

Đồ ăn đã được người phục vụ mang ra. Hạ An quan sát thấy cậu bạn vẫn chưa có dấu hiệu đụng đũa.

“Này cậu sao thế?” Hạ An day day người Dương Khang đang vẫn còn đơ một cây bên cạnh.

“Vẫn không tin được cậu quen anh ta… Mọi chuyện bắt đầu từ khi nào vậy?”

“Lần đầu gặp là hồi trước khi vô học. Là do tớ đơn phương trước thôi. Nhưng có lẽ qua lại nhiều hơn là sau hôm hội chợ.”

“Kỳ Dương, anh ấy biết chưa?”

Lúc này Dương Khang chợt nhớ đến đàn anh yêu dấu của cậu ta, cảm thấy quả nhiên thuyền của hai người này thật sự chìm nghỉm rồi.

“Chưa nữa… Lâu nay không thấy anh ấy nhắn gì, chắc là bận đi chơi rồi.”

Quả thật Hạ An cảm thấy sau lần đưa Kỳ Dương về nhà hôm anh say xỉn ấy, Kỳ Dương như cố tình né tránh cô hoặc đơn giản không muốn nói chuyện, hỏi thăm cô nữa.

“Ừm… Tớ cũng ngạc nhiên vụ anh ấy với Giang Hoa. Không biết hai người đó có gì không? Nếu không phải là cậu thì tớ chỉ muốn anh ấy một mình còn hơn…”



“Sao vậy?”

“Tớ chẳng thấy ai xứng với Kỳ Dương cả, ngoài cậu.” Dương Khang chợt mỉm cười một cái. Quả là fan girl trung thành của Kỳ Dương a.

“Về anh chàng kia tớ sẽ tự tìm hiểu thêm. Mong là anh ấy đối xử tốt với cậu. Chứ không thì tớ sẽ cạo đầu cả hai người vì làm Kỳ Dương của tớ đau lòng!!!”

Và thế là Dương Khang đã chấp nhận lời xin lỗi của cô.

Sau này khi nhìn lại những năm tháng thanh xuân nhẹ nhàng ấy, con người ta cũng thật đơn giản.

Thích thì cứ thích. Yêu thì cứ yêu. Giận nhau thì làm hoà.

.

Ban Đông sau một đêm ngồi trau dồi thêm từ vựng tiếng Anh chuyên ngành, thì đành mở máy điện thoại tính gọi cho Hạ An.

Hiện trên màn hình lúc này lại là tin nhắn của Trương Dạ Vũ.

Ban đầu anh không tính xem, nhưng khi nhìn lướt qua lại thấy hai chữ “Hạ An” đập thẳng vào mặt, anh mới cảm giác có chuyện chẳng lành.

Vừa tính giơ máy lên điện thẳng cho Dạ Vũ, thì Hà Khiêm lại bất ngờ gọi ngay cho anh giữa đêm khuya.

“Tôi đã bảo cậu phải kín tiếng một chút rồi. Tại sao lại bị chụp ra như vậy? Cậu bảo tôi giữ miệng. Tôi đã làm. Nên việc này không thể đổ lỗi cho tôi. Cậu tự đi mà giải quyết!”

Hà Khiêm bực dọc nói một tràn với Ban Đông, sau đó thì gửi đến cho anh vài tấm ảnh chụp anh và Hạ An đang đi bộ trên đường Orchard.

Chính là đêm đi ăn Shisen Hanten đó!

Ban Đông bỗng dưng không nói nên lời. Anh còn chưa kịp gọi thử Dạ Vũ để hỏi chuyện gì thì mấy tấm ảnh này đã được tung ra…?

Tại sao lại bất ngờ như vậy? Là ai cả gan chụp lén anh?

“Cậu tính như thế nào? Nếu Diệp chủ tịch mà biết được cậu đi công tác lại còn có thời gian hú hí với người khác, thì ông ta sẽ điều tra đó! Cách duy nhất để làm nguôi ngoai chuyện này nhanh nhất chỉ có thể là như mọi khi cậu làm thôi.”

Như mọi khi…

Trong đầu Ban Đông chợt hiện lên vài dòng kí ức. Những lúc bị Diệp Vương mắng xối xả vì những cuộc ăn chơi thác loạn trước đó, anh chỉ hời hợt nói vài ba câu:

“Chỉ là qua đường thôi mà? Sao ông phải gắt thế? Ông cũng qua đường với người khác, thậm chí còn có con riêng nữa mà?”

Bốp!!!

Diệp Vương từng không thể kìm chế mà tát Ban Đông một cái thật mạnh. Đó là đêm mà anh xả hết hơn năm mười ngàn đô của lão ta, một tháng sau khi Hạ Vũ mất…

Nếu nói với ông ta, chỉ là qua đường mà thôi. Thì ông ta sẽ không bỏ vào mắt và lắc đầu ngao ngán bỏ đi.

Có điều…

Người mà anh đi cùng trên tấm ảnh, lại không phải là loại tình cảm qua đường ấy.

Trong lòng Ban Đông chợt dậy sóng, anh rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan. Anh căn bản không hề sợ Diệp Vương sẽ làm gì mình, mà ngược lại chính là lo lão ta sẽ làm gì người con gái của mình.