Đông Thành
- Nhớ em -
.
Hạ An luôn nghĩ vì độ ảnh hưởng của Kỳ Dương cũng không phải quá lớn như mấy nam thanh niên thuộc top khác, nên việc qua lại gần gũi với anh cũng chẳng ai để tâm mấy.
Lần trước trong bảng xếp hạng Dương Khang đưa, thực ra ngoài Kỳ Dương còn có rất nhiều nam nhân tài sắc khác như Hoàng Khải, Phong Vũ…
Hạ An cô đã từng nhìn thấy số ít trong họ. Quả nhiên danh xứng với thực! Bảo sao trai gái trường khác lúc nào cũng theo dõi học sinh trường này. Vừa đẹp vừa giàu, mỗi người mỗi tài lẻ khác nhau, ai lại không mê chứ?
Có điều, lần này suy nghĩ đó có lẽ không đúng nữa. Lúc chiều tối trên thư viện về, cô mở điện thoại ra xem thì giật cả mình khi thấy fanpage Dương An đã lên đến hơn hai nghìn người tham gia. Mấy ảnh trước đó ngồi ăn chung với Kỳ Dương cũng được đăng lại và trở thành đề tài bàn tán.
“Đây rõ là chuyện tình lọ lem hoàng tử phiên bản trường Astar mà!”
“Họ đã xác định chưa vậy? Hay mấy người ship bừa đó?”
“Thấy ăn trưa với nhau hoài mà? Đã vậy cũng hay đi chung nữa!”
Một loạt các lời bình luận.
“Em đừng quan tâm làm gì! Ba cái này được mấy bữa cũng chìm à.”
Ban Đông từ đâu bước đến, nói xong liền kéo cả người Hạ An vào một dãy sách không có ai.
“Anh thích hù em vậy à?”
“Không phải anh hù mà là em không đề phòng nên mới giật mình!”
Anh ta lại tỏ vẻ vô tội.
“Balo em đeo trông xinh thật. Mà lần trước anh tặng em cái cài tóc không thấy em đeo nhỉ?”
“À em cất trong tủ làm kỷ niệm, đeo sợ bị gì mất tiếc lắm!”
“Ồ… Mà anh còn tưởng em về rồi? Không sợ trễ xe như đợt trước sao?”
“Em canh giờ được mà, bây giờ còn sớm. Em cũng chuẩn bị về rồi.”
“Vậy đi thôi, anh đưa em về!”
Hạ An nghe thấy thế liền vui vẻ đi theo. Không biết là vô tình hay là anh ta đã đợi sẵn nữa.
“Của anh đây!”
Lúc ngồi trên xe, Hạ An lục balo đưa cho Ban Đông bức tranh cô vừa vẽ xong hôm qua. Vì nó mà cô đã thức đến tận hơn một giờ để tô màu chỉnh chu.
“Cám ơn em. Này là cho em.”
Nói xong, Ban Đông đưa cho cô một bao giấy nhỏ, gói trong đó có hai vỉ thuốc.
“Đây là thuốc gì vậy anh?”
Hạ An hơi ngạc nhiên khi cô đang khoẻ mạnh bình thường thì anh lại mua cho cô mấy vỉ thuốc.
“Thuốc giảm đau bụng kinh.”
Cô ngồi nhẩm nhẩm lại thì mới phát hiện sắp tới ngày bà dì ghé thăm rồi. Trời ạ, đừng nói anh ta nhớ ngày cô bị nha!
“Lần trước thấy em đau dữ quá, có lẽ uống cái này sẽ đỡ hơn nhiều cho em. Một lần hai viên cho chắc.”
Ban Đông nói một cách điềm đạm rồi chậm rãi quay sang nhìn cô âu yếm.
“Ồ, không ngờ anh chu đáo vậy…”
Người con trai này quả nhiên lúc chưa quen thì thấy khó gần kiêu ngạo, lúc quen rồi thì thái độ khác hẳn một trời một vực. Nhưng mà như vậy không phải rất hay sao, Hạ An còn tự thấy mình rất may mắn là đằng khác.
“Việc nên làm mà.”
Nói xong Ban Đông tiếp tục coi coi gì đó trên chiếc máy tính bảng của anh, thái độ cực kỳ chăm chú.
“Anh… đang coi gì dạ?”
Hạ An cảm thấy thắc mắc khi nhìn thấy những biểu đồ với số liệu chi chít mà anh đang đọc. Không phải chuyên ngành anh học ở trường là marketing bên mảng âm nhạc sao?
“À, anh coi báo cáo tài chính của mấy công ty này nọ thôi.”
Ồ… Hạ An cô cũng không hiểu lắm nên không hỏi nữa. Chỉ thấy lạ là hình như nó không liên quan cho lắm đến ngành học anh.
Lúc đến nhà, cô hỏi anh có muốn ở lại ăn tối không thì Ban Đông bảo để dịp khác vì tối nay có việc. Khi cô chuẩn bị xuống xe anh còn không quên hôn tráng cô nhẹ một cái.
Giờ này ba cô vẫn chưa về. Cơ bản thì bình thường ông rất hay tăng ca để kiếm thêm thu nhập cho hai người. Hạ An vào phòng cất balo rồi ra chuẩn bị đồ ăn.
Khi mọi thứ xong xuôi với tắm rửa xong, cô lại tò mò lên mạng coi thử nhóm ship cô và Kỳ Dương có động tĩnh gì thêm không. Dù biết có thể sẽ khiến bản thân rước thêm nhiều suy nghĩ buồn phiền, nhưng cô vẫn không kiềm được.
Bây giờ chủ đề đã được mở rộng ra khỏi mấy chuyện tình cảm. Hạ An chưng hửng khi chuyện học tập của mình và Kỳ Dương còn bị đem ra so sánh.
“Mật báo cho mấy người biết, Kỳ Dương đường đường là hot boy bóng rổ, mà ngay cả việc học cũng rất đỉnh. Anh ta đứng hạng nhì khối đó!”
“Quào! Vậy cái bạn Hạ An gì kia không phải rất may mắn sao?”
Một tài khoản nào đó vào bình luận:
“Bạn này thì mấy môn khác coi như tạm được đi. Nhưng thời đại bây giờ mà tiếng Anh mấy từ cơ bản còn nhầm lẫn thì hơi ngộ nha!”
Kèm theo đó là bài kiểm tra cũ của cô hồi mấy tuần đầu. Thế rồi lại có mấy người khác vào hùa theo:
“Haha như vậy mà cũng sai cho được! Không phải Astar đào tạo tiếng Anh rất tốt sao?”
“Lạ nhỉ! Gia cảnh đã không xứng, học hành cũng chỉ tàm tạm. Kỳ Dương rốt cuộc thích vì gì? Nhan sắc à?”
“Với mình thì bạn ấy trên thang mười chỉ tầm tám thôi. Không xuất sắc đến mức khuynh quốc khuynh thành đâu! Chắc anh kia là muốn thử điều mới lạ.”
Hạ An cô không tài nào hiểu được, vì sao mấy người này có thể móc mỉa cô như vậy. Không đụng chạm không gây thù với ai cũng tự dưng bị ghét.
Vả lại, tại sao lại có hình bài kiểm tra cũ của cô ở đây? Không phải lần trước nhận điểm cô đã ném nó đi rồi sao?
“Sao thế? Hôm nay học có gì không vui à?”
Ba Hạ An thấy cô cứ im im, mặt hơi lo nghĩ lúc đang ăn nên hỏi thăm.
“Ồ dạ, không có gì ba. Sắp thi cuối kỳ nên lo thôi.”
Mấy chuyện vặt vãnh này sao có thể nói ra được chứ.
Tối tầm hơn 10 giờ, Hạ An bỗng nhận được tin nhắn của Ban Đông:
“Vài ngày tới anh có việc gia đình nên phải qua Singapore vài hôm. Nhớ tự chăm sóc bản thân tốt nhé! Về anh sẽ kiếm quà mua cho em.”
Cô đọc xong thì lại thấy vui vẻ trở lại. Mấy chuyện ban nãy coi như chưa hề tồn tại mà trong lòng chỉ thấy phấn khích và hạnh phúc.
Ban Đông là kiểu người rất hay thích sắm sửa mua đồ cho cô. Cô để ý từ tối hôm anh qua nhà cô trở về sau, mỗi lần nhắn tin hay gọi điện anh đều hay quan tâm cô đã ăn uống nghỉ ngơi gì chưa, có thiếu thốn gì không, cần anh giúp đỡ gì không.
Cô tất nhiên là không đòi hỏi gì rồi, mà cũng vì vậy nên Ban Đông toàn tự ý mua theo ý thích rồi tặng cô. Sau cô cũng không ý kiến nữa. Nhưng phần lớn đồ anh đưa thì cô đều cất giữ cẩn thận chứ không lấy xài mấy.
“Nhớ ngủ sớm”
Vài giây sau
“Nhớ em”
Ban Đông nhắn thêm một tin nữa.
Hạ An nhìn thấy liền phì cười trong vui sướng. Anh ấy có thói quen nhắn kiểu tách tin như thế này. Nếu không quen biết có lẽ cô sẽ không bao giờ biết được nhiều thứ linh tinh hay ho về anh như vậy.