Đông Thành
- Có thể lúc đó không phải là yêu -
.
Đêm nay ánh trăng sáng soi chiếu cả một mảnh trời đêm, những vì sao xung quanh như cùng hướng ứng mà vẽ thành một dãy lấp lánh như lụa. Gió đêm thổi nhè nhẹ từng cơn nhưng sự se mát ấy vẫn không thôi làm con người ta run lên như một dự cảm về thời gian lạnh sắp đến.
Hạ An vẫn đứng đó, được bao bọc bởi sự ấm áp mà cả đời này cô chưa từng một lần được trải qua.
Ước gì… thời gian có thể dừng lại thêm đôi chút.
Cô vừa hiểu vừa trách. Cô hiểu rằng nếu như Ban Đông thân thiết với cô giữa chốn đông người, sẽ có rất nhiều ánh mắt dòm ngó và bàn tán. Nhưng mà…
“Anh không muốn người khác làm tổn thương em. Anh sợ em bị gì khi anh không có mặt để giúp.”
Giọng anh run nhẹ như đang có chút xúc động. Lần đầu tiên Hạ An nhìn thấy bộ dạng này của anh. Nhưng có điều anh ấy đâu cần phải giải thích hay biện hộ gì cho bản thân, hai người cơ bản là không có gì với nhau, cũng chẳng là gì của nhau, anh không cần phải làm như vậy.
“Không sao mà, anh không nhất thiết phải vậy, em cũng có là gì của anh đâu nên họ sẽ không …”
Hạ An chưa kịp nói hết lời thì đã bị một nụ hôn bất chợt khoá lại.
Ban Đông đặt một nụ hôn lên môi cô. Nụ hôn đầu tiên của tuổi mười sáu. Nụ hôn đầu giữa sao trời long lanh.
Lúc đó cả thế giới đều chìm trong khoảng không tĩnh mịch, cô thấy mình như kẻ say được chuốc rượu ngọt để rơi vào nơi ảo mộng với một trái tim đang được thiêu đốt mãnh liệt.
Lần đầu cô hiểu được cảm giác nửa say nửa tỉnh, nửa hư nửa thực…
Ban Đông nhẹ nhàng buông ra, mắt anh như chứa cả một vùng biển đang gợn sóng với ánh trăng in dấu, vừa âu yếm nhẹ nhàng, vừa phảng phất một chút vẻ u buồn vốn có.
“Thứ này có thể bù đắp cho em được không?”
Nói rồi anh cài lên tóc cô một chiếc cài tóc . Hạ An vô thức sờ lên thử vì không biết hình dáng nó như thế nào. Đó là một miếng vải lụa đỏ nhỏ tạo thành hình chiếc nơ đính trên cây kẹp đen.
“Cám ơn anh.”
“Hình như mai cậu trai kia hẹn em đi chơi đúng không?”
“Sao anh biết?” Hạ An ngạc nhiên, không phải lúc đó chỉ có hai người thôi sao?
“Anh lúc đó nhìn thấy tay em thì đoán cậu ta sẽ dắt em lên phòng y tế. Anh có ghé qua. Thấy em không sao là được rồi.”
Anh có ghé qua…
Câu nói này làm tim cô chợt rung lên xao xuyến, cô còn tưởng anh hoàn toàn lơ cô vào ngày hôm nay.
“À Kỳ Dương…”
“Ừ, anh không để tâm đâu. Em cứ thoải mái đi cho khuây khỏa. Anh không phải dạng người hay ghen tuông nên em đừng lo.”
“Nhưng mà…”
Hạ An chợt nhớ đến cô gái hôm nay đi với anh. Cô gái xinh đẹp mà ai nhìn vào cũng sẽ kêu hai người họ xứng đôi vừa lứa.
“Em nói đi.” Ban Đông vừa nói vừa lấy tay xoa xoa đầu cô một cách yêu thương.
“Chị gái đi với anh…”
Hạ An nhẹ giọng xuống, lỡ như cô ta là gì quan trọng với anh thì hỏi như thế này có phần rất không thoả đáng.
“À! Em ấy chỉ là con của bạn thân mẹ anh thôi. Hôm nay nhờ anh chở qua nhà mẹ anh đưa đồ nên đành phải đi vậy. Nói chung không có gì đâu.”
Ra là như vậy, nhưng mà cô vẫn cảm thấy sợ ánh mắt sắc lẹm của chị gái ấy khi nhìn cô.
“Cũng trễ rồi em vào nghỉ sớm đi. Chủ nhật anh qua đón em.”
“Đón em đi đâu?”
“Bí mật.” Ban Đông làm ra vẻ thần bí, nụ cười mê hoặc lòng người của anh ta lại hiện lên như đang thôi miên cô. Nếu anh đã nói vậy thì cô chỉ có thể chờ thôi.
Lúc Ban Đông lái xe về nhà được hơn một tiếng, điện thoại anh bỗng có tin nhắn hiện lên. Trên màn hình ghi từ người gửi là: Sâu ngủ.
“Cơ mà làm sao anh có số của em?”
Chẳng lẽ anh lại nói thẳng ra là hôm qua nhà cô ăn, anh trong lúc đưa số cho ba cô đã nhanh chóng lén nhìn và ghi nhớ số cô. Tất nhiên không thể nói như vậy được.
“Anh tra trên danh sách học sinh.”
Hạ An bên đây ồ lên một cái cho là hợp lí, đúng là cháu hiệu trưởng, cần thông tin gì của ai trong trường thì kiếm một phát là ra.
Khi đang lướt bàn phím trên trang diễn đàn của trường, Hạ An nhìn thấy bộ ảnh của câu lạc bộ nhiếp ảnh chụp ngày hôm nay. Mới đăng cách đây có hơn một tiếng mà đã mấy ngàn lượt thích và bình luận. Thậm chí người trường ngoài còn vào coi và tỏ vẻ thích thú. Cô cũng tò mò ấn xem thử. Bắt đầu với mấy cảnh ấn tượng của tiết mục văn nghệ, sau đó là chuyển sang khung cảnh ngoài trời của các gian hàng hội chợ.
Cạch.
Hạ An dừng chuyển phím khi đập vào trước mặt cô là tấm ảnh Kỳ Dương đang nắm tay cô kéo đi giữa đám đông. Từ khung cảnh đến cả người đều được ghi lại vào khoảnh khắc đẹp nhất, vừa vặn nhất. Bên dưới khung bình luận thậm chí còn có mấy người vào ghi:
“Đẹp đôi quá!”
“Đúng là một cặp trai thanh nữ tú!”
“Ủng hộ cặp đôi này nha!”
Tấm ảnh này Hạ An chợt phát hiện thêm đây là một trong năm bức ảnh nổi bật và thu hút nhất. Bên cạnh một tấm gian hàng sắc màu được cho là đẹp nhất của lớp 11A, cảnh múa flash mob tập thể của lớp bên cạnh cô và cảnh chơi violin của… chị gái đã liếc nhìn cô hồi chiều. A, cô cũng không mấy ngạc nhiên khi chị ấy có mặt trên đây, nhưng có điều Hạ An mới hay là chị ta còn biết chơi violin. Tài năng thật…
Tấm cuối xuất hiện. Hạ An nhìn thấy xong thì lặng người trong giây lát.
Ban Đông đi đằng trước, chị gái kia ngại ngùng bám theo sau, tay còn giơ về phía anh như kêu anh hãy đi chậm lại.
Có một câu được viết dưới đó là: nếu như tấm của Kỳ Dương và Hạ An là mối tình lướt qua của hoa rơi bên thềm, thì tấm này lại là mối tình chớm nở giữa ngàn hoa đua sắc.
Hạ An gập máy lại rồi leo lên giường. Thật trớ trêu là cô lại bị ghép với Kỳ Dương và Ban Đông thì lại đi với chị gái ấy. Cô thở dài một hơi thật sâu. Quả nhiên chỉ có người trong cuộc mới biết thực hư ra sao, ai yêu người nào. Trên mạng có nhiều thứ hay ho nhưng cũng có nhiều điều dễ gây hiểu lầm, thế nhưng lại khó có thể lên tiếng giải thích.
.
10 giờ 30 phút sáng thứ bảy
Hạ An hôm nay diện một chiếc quần short màu trắng với áo sơ mi kiểu dạng tay ngắn thoải mái bước ra ngoài. Bên hông cô đeo thêm một túi tote màu đen để đựng ít đồ linh tinh. Cả bộ trang phục này cùng đôi giày thể thao trắng cộng lại khiến phong thái cô nhìn trông rất khoẻ khắn và thoải mái.
Tít tít! Tiếng tin nhắn dội đến điện thoại cô.
“Em ra trạm xe gần nhà đi.”
Lúc Hạ An đi ra thì không khỏi ngạc nhiên nhìn chàng thanh niên trước mặt. Anh ta bình thường nếu không khoác áo bóng rổ đi tập thì sẽ chỉnh chu mặc đồng phục nam sinh, có điều đến lúc về thì lại lái con xe mô tô phân phối đen kia trông ngược ngạo hẳn với cái vẻ ngoài đó. Có lần cô thắc mắc tại sao anh lại không bị cảnh sát giao thông sờ gáy vì chạy xe như vậy, thì lại nhận được câu trả lời rằng: nhà anh quen biết rộng. Nhưng ngay lúc này, Kỳ Dương lại thảnh thơi đứng chờ cô ở ngay trạm xe bus mà không hề có chiếc mô tô kia bên cạnh.
“Đừng bảo em là anh đi bus đến nhé?”
“Không, tài xế thả anh ở đây. Nhưng tí nữa anh sẽ đi bus với em.” Anh ta ung dung đáp.
Kỳ Dương diện một chiếc áo thun trắng rộng thoải mái cùng quần lửng và đôi giày thể thao trắng mà tụi con trai lớp cô hôm kia vừa bàn tán kiếm mua.
“Không bảo nhau mà mặc đồ ton sur ton hay thật. Mà thiếu gia nhà anh hôm nay sao lại nổi hứng đi bus thế này?” Hạ An tiến gần lại thắc mắc.
“Không phải ngày nào em cũng đi bus đến trường sao? Anh muốn trải nghiệm cảm giác đó thử.”
“Được thôi.”
Vì Kỳ Dương chọn hướng đi ngược lại chiều vào lòng thành phố, nên xe về cơ bản là không thiếu chỗ ngồi. Hạ An trong lúc còn đang không biết anh chuẩn bị đưa cô đi đâu thì lại thấy trạm kế là sở thú quốc gia hai.
“A, em chưa đi chỗ này bao giờ!”
Hạ An nhìn nhìn bên ngoài cổng với vẻ mong chờ. Vì đây là sở thú quốc gia nên diện tích rất lớn và đa dạng, không như mấy chỗ nhỏ nhỏ ở thành phố cũ nơi cô ở.
“Ừ! Anh có ý muốn dắt em đi gặp bạn em mà.”
Kỳ Dương phấn khích cầm đưa vé cho người soát cổng, tay còn lại ôm hai ly nước mua cho cô và anh. Hạ An còn đang không biết bạn cô ở đây là ai, chỉ nhớ lần cuối cùng cô đi sở thú có lẽ là từ hồi tiểu học, đó là chuyến đi dã ngoại tập trung của trường dành cho học sinh cuối cấp.
Đến khu động vật hoang dã, Kỳ Dương còn nhiệt tình chỉ cô phân biệt mấy loại báo theo tên tiếng Anh:
“Chúng ta thường hay gọi chung chung tụi này là báo, nhưng thật ra trong tiếng Anh tụi nó đều có tên riêng cả. Em thấy con này cơ bắp không? Nó được gọi Jaguar. Còn loài báo có tốc độ chạy nhanh nhất là Cheetah…”
Hạ An thích thú khi đi cùng một người nguyện khai sáng cho cô tận tình như vậy, Kỳ Dương anh ta có gì mà không biết không?
“Đây! Bạn em nè An!”
Kỳ Dương dừng lại trước một loài động vật có thân dài chỉ tầm 55 đến 77 cm. Lạ lùng là dọc từ phần đầu đến đuôi của chúng lại có một dải lông màu trắng trong khi phần còn lại đều là đen. Có điều Hạ An không khỏi thích thú: nhìn mặt bọn chúng trông rất ư là ngáo và hài hước, đã vậy còn pha thêm tí sự láo láo bất cần.
“Sao anh lại nói thế?”
Cô nhìn vào bảng tên, thì ra chúng tên là lửng mật, tên tiếng anh là honey badger.
“Em nhìn nó vậy thôi chứ nó lì lắm. Cả sư tử mà nó còn dám dây vào mà!”
Hạ An há hốc mồm ngạc nhiên. Thứ sinh vật trông ngố ngố tấu hài này mà dám vậy sao?
“Mấy phim tư liệu nước ngoài thu thập ngoài môi trường sống của chúng còn cho thấy nó dám động vào cả nhím, rắn độc, báo nữa đó! Nó thậm chí ăn một phần thịt ở đầu rắn xong trúng nọc độc liền ngất xỉu tại chỗ. Vậy mà mấy phút sau nó tỉnh dậy thì lại tiếp tục ăn như chưa hề có gì xảy ra. Còn nhím bắn gai dính hết lên người mà nó còn chạy nhông nhông như chẳng hề hấn gì.”
Hạ An nhìn kĩ loài động vật trước mặt mình. Trời ạ quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong được!
“Đây là thanh niên được ghi tên vào kỷ lục Guinness ở mục loài sinh vật không sợ trời không sợ đất nhất. Giống em vậy.”
“Anh nói quá. Em làm gì đến nỗi đó!” Hạ An cô mà được như vậy thì tốt quá rồi, chẳng phải đau buồn lo sợ gì, cứ ngang nhiên mà sống thôi.
Lúc đi hết cả vòng khuôn viên thì đã quá 3 giờ chiều. Kỳ Dương bây giờ lại kêu xe ra đón hai người đi bởi anh cho rằng bây giờ đón bus quay lại trung tâm chắc chắn không có chỗ đứng chứ đừng nói là ngồi.
Kỳ Dương dẫn cô đến một nhà hàng Nhật trông rất đẹp và sang trọng. Sau khi gọi món xong thì anh có đề cập một tí đến chuyện kinh doanh của gia đình:
“Bản thân anh khá thích đồ ăn Nhật, đặc biệt là theo kiểu chế biến hiện đại và sáng tạo như những nhà hàng Nhật được mở ở các nước phương Tây. Gia đình anh sau này chắc sẽ thử mở rộng kinh doanh nhà hàng theo hướng này.”
Hạ An khi ấy cũng không ghi nhớ lắm mấy chuyện kinh doanh cá nhân gia đình kiểu vậy, chỉ thuận miệng đùa vui với anh vài câu:
“Thế thì khi đó cho em xin một chân chạy bàn nhé!”