Đông Thành
- Có bao giờ em thật lòng muốn chia sẻ hay chí ít là nói thật với anh chuyện gì chưa? -
.
Kỳ thi giữa kỳ vừa qua, đám học sinh lớp Hạ An cô lại được phen nhốn nháo vì những hoạt động sắp tới: văn nghệ, chơi thi đua tiếp sức và bán hàng hội chợ. Học sinh các lớp đều bắt buộc phải tham gia ít nhất một hoạt động.
Tư Anh, lớp trưởng lớp cô và Dương Khang, bước tới từng bàn phát giấy điền nội dung mong muốn tham gia rồi không quên kêu mọi người nộp lại sớm trong ngày để còn phân bổ. Cả khối đều đều lớp nào cũng hai mươi bốn học sinh, ba hoạt động có phần hơi nhiều so với sỉ số này.
Dương Khang quay sang nói với Hạ An kế sách đơn giản nhất:
“Văn nghệ hai đứa: đứa đàn, đứa hát, xong! Hội chợ ba đứa: đứa thu tiền, đứa tiếp thị, đứa đứng bán, xong! Hoạt động thi đua thì cắt số bóc thăm đại, xong!”
Vừa nói xong, Tư Anh từ đằng sau vỗ một cái “bạch” vào lưng cậu:
“Tào lao!”
Kỳ thực vào ngày hội chợ thì thường ai cũng muốn được tự do đi tham quan các quầy khác, cũng như đi giao lưu lớp trên lớp dưới. Thi tiếp sức có thể du di chấp nhận được vì tổ chức khác ngày. Còn văn nghệ vừa xong thì hội chợ lại mở bán liền, đã vậy các quầy còn bị chấm điểm trang trí và bố cục nữa! Cho nên ai cũng muốn né phần gian hàng.
Lớp cô hai phần ba là nữ, số còn lại là nam. Tụi con trai lại kéo nhau hùa hết qua thi tiếp sức rồi đến ngày hội chợ đi chơi. Giữa lúc mọi người đang không biết văn nghệ làm gì thì đại tiểu thư lớp cô, Giang Hoa, đã xung phong lên hát.
Dương Khang nhìn liếc vài cái rồi chép miệng xì xào:
“Bánh bèo vô dụng. Chẳng qua chỉ là không muốn bán buôn, dọn hàng cực khổ thì nói đại.”
Hạ An chậm rãi đánh dấu vào ô bán hội chợ, người khác không làm thì thôi mình đành thế vô vậy. Dương Khang quay sang thấy thế cũng bắt chước theo cô:
“Văn võ không có. Cầm kỳ thi họa lại không. Hai ta giờ chỉ còn cách làm phận con buôn thôi.”
Hạ An nghe vậy thì cười tít cả mắt chọc:
“Cậu như thế này thì buôn muối sống cũng được rồi.”
Nhóm bày gian hàng vỏn vẹn chỉ có bốn người gồm cô, Dương Khang và hai chị em sinh đôi Viên Anh, Viên Mỹ. Số còn lại xung phong đi phụ hoạ tiết mục của Giang Hoa cho có lệ hết rồi.
Ca nan giải đã đến, bây giờ ai cũng nhìn nhau không biết bán cái gì.
Mùa lạnh sắp đến rồi, vậy thì cần chút gì đó ấm nóng nhưng không quá cầu kỳ, lại tiện cho mọi người vừa cầm đi vừa ăn được.
Dương Khang sau một hồi đưa ra những ý tưởng lạc quẻ đã chốt hạ một món không thể nào thích hợp hơn: Takoyaki!
“Ừ, cái này có vẻ ok hơn vụ bói bài tarot của cậu đấy!” Viên Anh nói.
Thay vì phải mua khay chuyên dụng để làm kiểu thủ công, đám cô sẽ mua sẵn những gói đông lạnh mà mấy nhà hàng hay làm, rồi chiên ngập dầu tại chỗ xong chuẩn bị thêm sốt và rắc bonito flakes cùng aonori lên.
Hai chị em Viên Anh và Viên Mỹ đứng ra phụ trách mua đồ để dựng gian hàng. Những việc còn lại do cô và Dương Khang chuẩn bị.
Ban đầu Hạ An thấy sắp xếp mọi thứ như vậy rất ổn, nhưng đến hôm hội chợ thật thì hai người đó lại lấy cớ đủ trò rồi không thèm xách đồ ra bày lên, đặc biệt là Viên Mỹ. Hại cô và cậu bạn phải ngược xuôi xuống bãi xe xách một đống ván gỗ, cây dựng rồi biển hiệu.
Hạ An hai tay xách một mớ cồng kềnh phía sau Dương Khang, không cẩn thận lại vấp phải bậc thềm làm bản thân té trầy hết cả một bên tay.
Kỳ Dương vừa đỗ xe trong bãi thấy vậy liền không nghĩ ngợi mà phóng ra thật nhanh đỡ cô dậy.
“Ai thân con gái lại xách đồ như con trai thế này?” Nói rồi anh gom hết đống đó mang lại quầy giúp cô.
“Lên phòng y tế xoa thuốc với anh.”
“Nhưng mà quầy vẫn chưa đâu vào đâu hết.” Bây giờ cô mà đi vậy chẳng khác nào để hết việc còn lại cho ba người kia.
Kỳ Dương chịu thua sự cứng đầu của cô, đành xắn tay áo vào làm thế chỗ cô.
“Anh có phải Kỳ Dương bên đội bóng rổ không?” Viên Mỹ đứng dựa vào một bên quầy đã lắp xong, nhẹ nhàng cất giọng nói trong trẻo dễ thương hỏi, tay còn không quên vuốt sơ lại tóc cho vô nếp.
Kỳ Dương chỉ liếc sơ một cái rồi gật đầu trả lời cho có lệ:
“Ờ”
Viên Mỹ vừa giơ tay ra tính chạm vào tay áo anh làm trò nũng nịu thì anh liền xoay người một phát về phía Dương Khang hỏi bâng quơ:
“Anh lắp vậy được chưa?”
Lần đầu tiên Hạ An được chứng kiến những gì Dương Khang đã kể trước đó về anh. Anh ta né con gái như né tà vậy. Hoàn toàn không cho con người ta cơ hội mở miệng nói thêm câu nào.
Viên Mỹ thấy vậy thì chút tự tôn còn xót lại không cho phép cô tiếp chuyện nữa. Cô nàng bĩu môi quay ra sau ngồi bấm điện thoại trong khi chị cô và mọi người vẫn đang ráng hoàn thiện quầy.
Lúc mấy tiết mục văn nghệ vừa kết thúc, Hạ An ngạc nhiên thấy dáng của Ban Đông lẩn trong đám người ở hội trường bước ra. Cô cứ tưởng mình nhìn nhầm bởi bình thường anh ta đâu thích xuất hiện chỗ đông người đâu.
Đám con gái gần đó nhìn thấy anh như phát cuồng hết cả lên. Bước chân anh ta đi đến đâu, họ đều theo đến đấy. Hạ An thấy thế có chút không thích, trong tim như có vật gì nặng đè lên.
Ban Đông đứng đó cách cô tầm chục mét, vẫn đang xã giao với đám nam sinh kia trong sự đeo bám của mấy cô gái. Thế rồi trong một khoảnh khắc, hai người giao mắt nhìn nhau.
Hạ An đôi mắt tựa biển trời mênh mông, nhẹ nhàng nhớ lại ngày anh qua nhà cô ăn tối, nhớ lại những điều bất ngờ mà anh đã làm cho cô. Tối hôm đó cô lại một lần nữa thấy lòng mình xao xuyến. Đang tính giơ tay lên chào anh.
Một
Hai
Ba giây sau
Anh ta chuyển tầm nhìn đi nơi khác, coi như cô không hề tồn tại.
Cả bầu trời như tối sầm lại, vạn vật xung quanh không ngừng di chuyển, chúng như thể đang xoay những vòng tròn không thể dứt ra, khiến một ai đó cảm thấy đau cả đầu vì chỉ có thể bất lực đứng yên.
Hạ An từ từ bỏ tay xuống. Chỗ bị té trầy ban nãy dù có còn rát thì cũng chả là gì so với hàng vạn mũi tên vừa đâm xuyên qua tim cô.
Mà người nhẫn tâm làm như thế với cô, lại đang trông rất thản nhiên. Đã vậy anh ta còn đang đứng nói chuyện trông rất thân thiết với một cô gái khác.
Lần đầu cô cảm nhận được cảm giác cô đơn lạc lõng giữa chốn đông người qua lại như thế này. Họ, ai ai cũng nói cười vui vẻ, nhạc mở ầm ĩ cả một bãi sân rộng, lần lượt lướt qua cô. Hạ An chợt hiểu, thì ra những nơi như thế này đều không phù hợp với cô. Mi mắt có phần hơi ướt của cô hạ dần xuống, nỗi buồn thoắt ẩn thoắt hiện như một màn sương mỏng manh chỉ chờ nắng lên là sẽ tan tành vỡ vụn. Có điều cô không hề biết rằng, người đang đứng ngay bên cạnh cô đã có thể đoán được mọi chuyện ngay từ đầu.
Hôm Kỳ Dương dắt Hạ An lên căn phòng trên thư viện nhỏ học, anh đã thấy cô mon men xuống dưới rồi đi về phía dàn cây osaka vàng đang trĩu bông. Mà có điều đó lại là cung đường dẫn đến khu vườn chỗ Ban Đông đánh đàn.
Kỳ Dương lại nghĩ đến hôm chở cô ra quán bar đó.
Lúc Ban Đông vừa từ bên trong bước ra, anh đã thấy sự lẩn trốn và né tránh của cô. Nhưng điều anh không ngờ là một Ban Đông không quan tâm trời đất, thế sự lại ngang nhiên nhặt lấy đồ rớt ra từ trong balo của một cô gái rồi điềm nhiên cất vào túi. Anh thừa biết đó không phải là tác phong của anh ta. Đã vậy anh còn thấy Ban Đông nở một nụ cười bí ẩn khi nhìn thấy tờ giấy đó. Trừ khi nó có liên quan đến anh.
Đó cũng là lí do tại sao trên đường chở Hạ An về nhà, anh lại trầm ngâm không nói gì mấy.
Diệp Ban Đông, người thừa kế của Diệp gia, một gia đình với nội tình phức tạp. Gia đình Kỳ Dương cũng là dân làm ăn và có nắm một số cổ phiếu ở tập đoàn nhà anh ta nên cũng nghe ngóng được ít thông tin. Có điều ba anh ta quả nhiên là một thương nhân dày dặn kinh nghiệm, biến cố nào vừa xảy lên liền có các mưu lược đem dìm xuống hết, luôn biết cách trấn an các nhà đầu tư và cổ đông để công việc kinh doanh luôn được theo ý.
Kỳ Dương không thường xuyên đi các chỗ bar pub nhưng lâu lâu vẫn lui tới để uống với mấy anh em ở một số dịp. Có một sự thật là tiếng tăm ăn chơi của Ban Đông đã lên tới hàng thượng thừa, nổi nhất là vụ tiêu hết năm mươi ngàn đô Mỹ hồi trước.
Có điều Kỳ Dương cảm thấy vẫn lấn cấn nếu đánh giá anh ta là loại không biết suy nghĩ mà chỉ biết ăn chơi lêu lõng. Cơ bản vì linh cảm khi nhìn thấy Ban Đông khiến anh luôn có cảm giác anh ta rất khôn ngoan và biết tính toán, một kiểu người có mưu đồ và không ngại diễn trò để đạt được điều anh ta muốn.
Dù gì đi chăng nữa, nếu anh ta có dính dáng đến Hạ An, thì căn bản cũng chỉ có thể làm khổ cô.