Đông Tây - Nhật Lãng

Chương 39




Khương Tử Tân đến và đi luôn nhanh như một cơn gió.
Thời điểm tiễn nàng khỏi đại bản doanh xong, Ngô Cẩn Ngôn trở lại thư phòng theo lời của Tần Lam.
“Đại khái vì cuộc chiến giữa ta và Long Thời Chung bùng nổ, cho nên những kẻ cầm đầu khác muốn mở một bữa tiệc nhằm hàn gắn các mối quan hệ thân thiết trên danh nghĩa.”
Chưa kịp để cô ngồi ấm chỗ, nàng đã vào thẳng vấn đề chính.
“Thế thì có liên quan gì đến ta?” Ngô Cẩn Ngôn theo thói quen nhíu mày thật chặt.
“Đương nhiên là có liên quan, bởi vì ta muốn nhân cơ hội này tuyên bố với giới hắc đạo rằng ta đang nhận nuôi ngươi.” Nàng trái lại kiên nhẫn giải thích. “Dù sao lần trước giết Long Thời Nhậm, hắn cũng chưa biết ngươi đang sống ở đại bản doanh.”
“Ngươi rốt cuộc định làm cái gì?”
Còn chưa để cô nói hết câu, nàng đã châm chọc chen ngang:
“Chẳng lẽ ngươi không hy vọng bản thân an toàn sao? Hiện tại chỉ ta mới đủ khả năng bảo vệ ngươi. Đừng quên ta đã từng nhắc ngươi về việc khi còn sống, cha ngươi đã đắc tội với không ít người.”
Ngô Cẩn Ngôn không muốn nghe nàng nhắc tới cha mẹ mình.
“Tần Lam, ngươi rõ ràng hiểu ta vô cùng hận ngươi.”
“Ta đương nhiên hiểu, ta thậm chí còn hy vọng rằng ngươi lớn lên rốt cuộc sẽ được tích sự ra sao.”
Bốn mắt tóe lửa giao nhau. Cuối cùng, Ngô Cẩn Ngôn trả lời: “Vậy thì sau này ngươi đừng hối hận.”
“Những gì ta đã làm, ta tuyệt đối không hối hận.”
***
Cầm đồ dạ tiệc mà đương gia chuẩn bị cho cô, Tô Thanh trầm mặc thật lâu, sau đó mới đẩy cửa bước vào.
“Cẩn Ngôn.”
Ngô Cẩn Ngôn đang lau chùi thanh chủy thủ mà Tần Lam tặng. Nghe nàng gọi liền ngẩng đầu lên nhìn.
“Em chuẩn bị đi, bảy giờ tối nay chúng ta xuất phát.” Nàng định nói với cô vài điều, tuy nhiên cuối cùng vẫn là nhịn xuống.
Thật không ngờ cô lại tinh ý nhận ra điều này.
“Tô Thanh, chị định nói gì với tôi à?” 
“Tôi…” Tô Thanh ngập ngừng cười rồi lắc đầu. “Không có gì, tôi chỉ muốn nhắc em tối nay cẩn thận một chút. Dù sao đây cũng là bữa tiệc quy tụ rất nhiều thành phần. Ngoại trừ đương gia, em đừng nên tin tưởng bất cứ ai.”
Lừa trẻ con chắc?
Ngô Cẩn Ngôn nội tâm chín mười phần đều là khinh bỉ, ấy thế nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra nhu thuận hiểu chuyện.
“Tôi biết rồi.”
Thời điểm trả lời xong, ngược lại Tô Thanh phải há miệng kinh ngạc vì cô.
“Em… sao dễ thỏa hiệp như vậy?”
“Chứ chị nghĩ tôi phản kháng thế nào? Kẻ thấp cổ bé họng như tôi sớm đã chấp nhận sự thật này. Dù sao từ đây tới lúc đủ lông đủ cánh để có thể kết liễu Tần Lam, tôi nhất định sẽ an phận thủ thường.” 
Sự thật luôn là sự thật. Hơn nữa bí mật về Tần Lam và cha mẹ, cô đều đã biết cả rồi.
Có điều cô vẫn không thể tha thứ cho người phụ nữ đó. Vĩnh viễn không bao giờ.
Ân oán cũ là ân oán cũ. Còn ân oán của cô hiện tại chỉ đơn giản là việc nàng ta đã giết cả gia đình mình.
***
Đây là lần đầu tiên Ngô Cẩn Ngôn trông thấy Tần Lam mặc trang phục màu đen. Mặc dù vẫn là kiểu sườn xám quen thuộc ấy, tuy nhiên tông tối này đã tôn lên sự bí ẩn thành thục của người phụ nữ trưởng thành quyến rũ.
Trên tay vẫn cầm tẩu ngọc, nàng thỉnh thoảng nhả một vòng khói, hài lòng quan sát bộ âu phục vừa như in cô đang mặc.
“Ngươi thích màu trắng là việc của ngươi, nhưng không thể tùy tiện ép người khác phải thích theo mình được.” Ngô Cẩn Ngôn nóng giận phàn nàn. “Đi cạnh nhau nom có khác gì Hắc - Bạch Vô Thường không?”
“Ngươi đánh giá bản thân cao quá vậy? Ngươi mà xứng đáng là Bạch Vô Thường ư?” Tần Lam không ngại chỉ trích. “Kém cỏi một cách thần kỳ, chỉ e ngay cả thỏ trắng cũng không thể bì lại.”
“NGƯƠI…”
“A, thật sự không muốn tiếp tục nghe nữa.”
Vươn vai lười biếng giống hệt loài mèo, nàng dùng ngón trỏ chạm lên khuôn mặt cô, cười nói: “Hôm nay thực sự không lừa ngươi đâu. Vì thế hãy nghiêm túc thể hiện cho thật tốt.”
“Ngươi có giết ai không đấy?”
“Hên xui.”
***
Loại tiệc tùng này Ngô Cẩn Ngôn đã từng nghe cha nhắc qua, ấy thế nhưng khi đó do được gia đình bao bọc quá mức, cho nên cô chưa từng tới tham dự.
Nói thì nói là tiệc, song lại chẳng khác nào Hồng Môn Yến. Chỉ cần không khéo để gây ra xích mích trên bàn tiệc, ngày hôm sau rất có thể giới hắc đạo sẽ dâng lên màn tinh phong huyết vũ.
Vẫn đang ngồi bên cạnh cô, Tần Lam thản nhiên ngắm vuốt chiếc nhẫn ngọc trên tay. Thỉnh thoảng lại nhắc nhở vài câu, đại khái như: “Ngươi tốt nhất đừng khiến ta mất mặt” hoặc “ngoan ngoãn biết điều chút đi”.
Ngô Cẩn Ngôn chán ngấy cảnh bị đè đầu cưỡi cổ, ấy thế nhưng cô biết nếu nàng ta muốn giết mình, thì cái mạng này cũng chẳng bằng một con kiến.
8 giờ tối, xe dừng trước khu nghỉ dưỡng lớn nằm ven biển. Bấy giờ nàng mới rời sự chú ý ra bên ngoài, mỉm cười nói: “Đêm nay thực sự có rất nhiều cuộc vui.”
“Ngươi bỏ cái thói đe dọa người khác đi.” Ngô Cẩn Ngôn hừ một tiếng.
“Được thôi, coi như ta không đe dọa thì ngươi có thể làm được cái gì? Đánh nhau? Đừng quên bầu không khí ở nơi này ngột ngạt tới nỗi ngay cả con ruồi cũng không thể chui lọt.”
Đoạn, nàng theo Hứa Khải xuống xe, sau đó xoay người nhìn cô: “Mau lên.”
Cứ như vậy, Ngô Cẩn Ngôn chính thức theo chân Tần Lam tiến vào bữa tiệc.












Ngày đăng: 2.1.2020