Ngày thứ 40 sau sự kiện thiêu rụi nhà hoang, Ngô Cẩn Ngôn rốt cuộc cũng ngây ngốc tỉnh lại.
Toàn thân kịch liệt ê ẩm do lâu ngày không vận động, kèm theo việc đôi mắt đã lâu không tiếp xúc với ánh sáng nên chưa kịp thích ứng. Khiến cô tự cảm thấy mình hiện tại chính là phế nhân đúng nghĩa.
Tô Thanh thay cô kiểm tra vết thương, lại nói với Minh Ngọc rằng hãy đi thông báo với đương gia.
Thời điểm nàng dứt lời, cơn đau vốn còn đang hành hạ cơ thể cô bỗng chốc mất sạch cảm giác.
Tần Lam - cô không muốn gặp người phụ nữ đó, chứ đừng nói là muốn thở chung bầu không khí. Bởi nếu không phải bắt nguồn từ nàng ta, thì kiếp số của cô cũng không trở nên bần cùng hóa như thế này.
"Tô Thanh... có thể không thông báo được không?" Ngô Cẩn Ngôn nội tâm khổ sở. Làm ơn, cô chỉ hy vọng chính mình có thể an ổn dưỡng thương.
Đám người nhà họ Tần, huyết mạch đều lạnh lẽo như nhau.
"Đương gia đã rất hy vọng em tỉnh lại." Bác sĩ Tô nhỏ giọng trấn an cô.
"Để tôi tin lời này của chị, chi bằng chị đem tôi ném từ đây xuống đi."
Trước thái độ chẳng mấy vui vẻ, nàng vẫn kiên nhẫn giải thích: "Em tin hay không thì tùy. Kì thực chuyện em bị lão gia cố ý bắt cóc rồi làm bị thương không hề liên quan đến đương gia. Bởi vì cô ấy cũng là nạn nhân, bị ông nội lừa một cú ngoạn mục, em nói xem cảm giác thế nào?"
"Không phải việc tôi cần quan tâm." Ngô Cẩn Ngôn hận cũ chưa dứt thì hận mới đã nườm nượp chất chồng. "Đương gia của chị tốt đẹp như vậy, tại sao lúc đó không trực tiếp cứu tôi? Cùng một giuộc với nhau cả thôi, tôi căn bản chẳng muốn nghe sự bao biện ấy."
"Ta cũng không có trách nhiệm phải biện hộ."
Từ bên ngoài bước vào, nàng vẫn một thân bạch sườn xám như cũ, chỉ có điều bên ngoài đã khoác thêm chiếc áo lông đồng màu.
A... chớp mắt đã đến mùa đông.
Ngô Cẩn Ngôn chán ghét quan sát khuôn mặt ngàn năm một loại biểu cảm của Tần Lam. Cô dám thề, bản thân cô chán ngấy nàng ta đến cùng cực.
"Còn sống liền tốt rồi. Ta chỉ sợ mạng ngươi quá mỏng, ngay cả thù giết cha mẹ cũng không thể báo."
"Ngươi câm miệng cho ta."
Ngô Cẩn Ngôn vừa dứt câu, oán khí liền nhanh chóng bao trùm cả phòng bệnh.
"Tần Lam, ngươi làm ơn tránh xa ta một chút. Chỉ cần trông thấy ngươi, ta liền ghê tởm tới thở không nổi."
Thống khổ khép lại đôi mi. Mùi hương của nàng vẫn luôn quẩn quanh trong khoang mũi cô, báo hiệu cho cô biết rằng nữ nhân cô căm hận nhất trên thế giới này vẫn đang ở đây.
Tần Lam khẽ cười, trước thái độ vừa thức dậy liền sinh khí ấy, nàng căn bản chỉ coi như cơn giận dỗi của trẻ con.
"Tốt, nếu vậy thì ngươi tiếp tục dưỡng thương. Ta chỉ cần biết ngươi không chết là được rồi."
Ngô Cẩn Ngôn mặc kệ cơn đau từ các vết thương, trực tiếp kéo chăn trùm kín đầu.
Mà Tần Lam cũng không nán lại quá lâu. Nàng thấy cô như vậy liền xoay gót rời đi.
Tô Thanh nhanh chóng theo sau nàng.
"Đương gia."
Tới hành lang bệnh viện cách nơi Ngô Cẩn Ngôn nằm một đoạn khá xa. Bấy giờ nàng mới lên tiếng gọi.
Tần Lam chầm chậm dừng bước.
Biết nàng đang chờ mình nói tiếp, Tô Thanh nhanh chóng mở lời:
"Do vừa trải qua cú sốc tinh thần nên tâm lý của Cẩn Ngôn chưa hoàn toàn ổn định. Cô đừng quá lo lắng."
"Con mắt nào của em thấy tôi lo lắng?"
Phá lên cười một tiếng, nàng vươn tay xoa xoa gò má trơn mịn của Tô Thanh: "Tiểu Thanh, em ở bên tôi tương đối lâu, đáng lẽ nên hiểu rõ lời từ miệng nói ra phải trải qua bảy lần suy nghĩ. Em không thể tùy tiện nêu cảm nhận của bản thân như vậy được."
Hai người bốn mắt nhìn nhau, qua một lúc, nàng buông tay rồi nhắc nhở: "Vài ngày nữa để con bé xuất viện. Thuận tiện nói với nó rằng tôi không có ở nhà, cứ tùy ý dưỡng thương cho thật tốt."
"Cô định đi đâu? Nếu nguy hiểm hãy mang em theo."
"Ừ, khi nào gặp nguy hiểm chắc chắn sẽ gọi em."
Kiêu hãnh sải từng bước rời đi. Tiếng giày cao gót cứ thế vang vọng rồi khuất hẳn.
***
Quả thực những ngày tiếp theo, Tần Lam không còn tới tìm cô nữa.
Ngô Cẩn Ngôn tập đi lại trong phòng, nằm trên giường quá lâu khiến cô thiếu điều trở thành tàn phế.
Những vết bỏng do lửa cũng dần khô lại sau đó kết vảy, đại khái mọi chuyện vẫn đang diễn ra theo guồng quay đã được lão thiên định sẵn.
Chỉ có điều... người xuất hiện cứu cô ngày đó vẫn luôn là bóng hình quẩn quanh trong tâm trí cô.
Bởi vì thời điểm ôm cô lao ra ngoài, người đó có nói rằng: "Em nhất định phải tiếp tục sống, bởi vì một ngày không xa chúng ta nhất định sẽ gặp lại và cùng nhau hợp tác lật đổ Tần Lam."
Người đó...
Thở dài, chống tay nhìn ra cửa sổ. Loại tình huống bất ngờ liên tiếp xuất hiện kể từ khi gặp Tần Lam khiến cô nhất thời tiếp thu không nổi.
Dẫu sao trải qua lần vào sinh ra tử này khiến cô nhận ra một điều: người chung thuyền với mình chắc chắn rất đông.
Tần Lam - nhất định sẽ có một ngày ta khiến ngươi chân chính dùng mạng để trả giá.
Ngày đăng: 29.12.2019
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay là ngày Chủ Nhật cuối cùng của thập kỷ, hy vọng Chủ Nhật năm sau, hay Chủ Nhật của nhiều năm sau nữa vẫn có thể đồng hành cùng mọi người 💙❤️💜