Đông Tây - Nhật Lãng

Chương 19




Quả thực đúng là oan gia ngõ hẹp...
Ngô Cẩn Ngôn bần thần nhìn Tần Lam, mà nàng cũng chỉ đưa mắt đảo qua cô, sau đó hoàn toàn tập trung vào cháu gái.
"Nghe mẹ con nói dạo gần đây con rất cố gắng?"
"Dạ..." Khương Tử Tân ngượng ngùng gật đầu. "Nhưng so với tiểu di thì còn kém xa."
Trên môi vẫn thủy chung giữ nụ cười nhàn nhạt. Đoạn, nàng vỗ vỗ mu bàn tay chị gái.
"Em về đây, khi nào rảnh sẽ lại tới thăm chị."
"Đi gấp vậy sao?" Khương phu nhân đứng dậy tiễn nàng.
Lơ đễnh quét qua cô, Tần Lam ôn thanh đáp: "Nhân vật chính em cần cũng đã xuất hiện rồi, em cũng không nên lãng phí quá nhiều thời gian."
"Tần Lam, ngày đó ngươi rõ ràng đã đồng ý để ta đi." Ngô Cẩn Ngôn bất cam, kiên quyết lên tiếng nhắc lại chuyện cũ. "Cùng một đứa trẻ con thất hứa, ngươi không tự cảm thấy ngượng với chính mình sao?"
Đầu ngón tay lạnh buốt bỗng chạm lên cằm cô, Tần Lam ngữ khí thập phần châm chọc:
"Ta nói sẽ đồng ý thả ngươi, nhưng với điều kiện thế nào? Ngươi chẳng lẽ sung sướng quá nên đã tự mình quên mất rồi à?"
Ở một bên ngơ ngác chứng kiến cuộc đối thoại mơ hồ giữa hai người. Cuối cùng, Khương Tử Tân ngăn không được mà chen vào giữa:
"Tiểu di, rốt cuộc giữa dì và Ngô Cẩn Ngôn đã xảy ra chuyện gì?"
Tần Lam nhướn mi: "Chẳng lẽ mẹ con vẫn chưa nói với con sao?"
"Chị đã từng cảnh cáo con bé, nhưng nó đâu chịu nghe?" Khương phu nhân thở dài.
Vươn tay xoa xoa đầu cháu gái, nàng khẽ cười an ủi: "Thật tiếc nhưng hiện tại dì cần phải mang sủng vật của con về."
"Tại sao? Dì với Ngô Cẩn Ngôn quen nhau từ khi nào? Con không biết đâu, dì phải để nàng ở lại đây với con."
"Ngoan, sau này dì sẽ tìm cho con một người khác tốt hơn nàng."
Ánh mắt thoáng qua vài tia dịu dàng rồi rất nhanh chóng biến mất. Tần Lam khôi phục vẻ mặt không rõ vui buồn thường ngày, nghiêng đầu nhìn cô.
"Thế nào? Ngoan ngoãn chịu thua, hay là tiếp tục chống cự rồi nhận trái đắng?"
"Đây rõ ràng là dự tính ban đầu của ngươi."
"Thì sao?"
Cục tức nghẹn lại nơi cổ họng, Ngô Cẩn Ngôn hít sâu một hơi, cuối cùng buông xuôi nở nụ cười:
"Được, về thì về."
***
Đến thật nhanh và đi cũng thật nhanh.
Thời điểm Ngô Cẩn Ngôn đột nhiên ngoan ngoãn theo Tần Lam hồi Đông thành, thì Khương Tử Tân nguyên lai vẫn chưa thể định thần mọi chuyện rốt cuộc phát sinh như thế nào.
"Ngươi phản bội ta."
Kéo tay ngăn cản cô bước lên xe, nàng gằn lên từng tiếng.
"Ta không phản bội ngươi." Cô thản nhiên trả lời. "Chỉ là ta thua cược rồi."
"Nhận thức rất tốt." Ngồi trong chiếc xe kế bên, Tần Lam vươn tay hạ cửa kính xuống, trong lời nói mang theo chút khen ngợi.
"Ngươi và tiểu di rốt cuộc là mối quan hệ gì?" Khương Tử Tân thiếu kiên nhẫn hỏi, nàng thập phần không cam tâm, rõ ràng nàng đã nhận thức Ngô Cẩn Ngôn từ rất sớm, hơn nữa cả hai cùng nhau rèn luyện đã được một thời gian. Nàng chưa từng nghe ai nhắc qua về việc tiểu di của nàng và cô quen nhau.
Cũng giống như Khương đại tiểu thư. Kì thực suốt thời gian ở Khương gia, Ngô Cẩn Ngôn chưa từng gặp qua Khương Tử Tuấn. Cô đoán có vẻ do hắn bận ra ngoài giải quyết tranh chấp - giống như Xa Thi Mạn vài tháng mới gặp một lần.
"Ngô Cẩn Ngôn, ta nhất định sẽ tới tìm ngươi. Sớm thôi."
Nhìn theo đoàn xe đang dần lăn bánh. Khương Tử Tân uất ức cao giọng.
***
Trở về đại bản doanh nhà họ Tần cũng đã hơn một giờ sáng.
Tựa tiếu phi tiếu đánh giá cô một lượt, Tần Lam ghé tẩu thuốc vào miệng, sau đó nhả ra một vòng khói.
Mùi khói thuốc thơm nồng lập tức quấn quanh đầu mũi cô.
"Thế nào? Không phải bây giờ nên thanh toán nợ nần rồi chứ?" Nàng hỏi.
"Ta chẳng nợ ngươi điều gì cả."
"Ngươi chắc không?" Bỗng phá lên cười thành tiếng, nàng ghé sát mặt cô, đôi con ngươi thâm thúy ẩn hiện sát ý. "Chẳng phải đã cam kết rằng nếu để ta bắt được, ngươi phải giao ra một bộ phận trên cơ thể sao?"
"Từ đầu chí cuối đều do ngươi đơn phương quyết định. Hơn nữa tai mắt của ngươi nhiều như vậy, ta căn bản không cách nào trốn thoát."
"Vậy thế nào còn cố chấp muốn cùng ta thương lượng? À, ta nghe nói võ công của ngươi dạo gần đây tiến bộ rất tốt."
"Không đến phiên ng..."
Còn chưa kịp nói dứt câu, ngón trỏ tay phải của cô đã nhói lên một cái.
Cúi đầu nhìn, nguyên lai một nửa ngón tay đã bị tróc mất thịt, bên trong mơ hồ lộ rõ xương trắng...
Chết tiệt.
Rốt cuộc Tần Lam xuất chiêu lúc nào...?
Ngô Cẩn Ngôn kinh ngạc tới mức quên cả đau đớn. Mà nàng sau khi đả thương người khác xong, sớm đã bình thản ra hiệu cho Tô Thanh làm nhiệm vụ cấp cứu.
"Thanh toán nợ nần đã xong. Từ nay về sau chú ý an phận một chút."
Dứt câu, nàng thong thả xoay người rời khỏi đại sảnh. Để lại bóng lưng trong bộ sườn xám màu trắng thêu chỉ vàng hết sức động lòng người.
***
Máu đã chảy thấm xuống cả sàn nhà.
Ngô Cẩn Ngôn nghiến răng để Tô Thanh giúp mình tạm thời cầm cố.
Nàng ngẩng đầu nói với cô: "Chúng ta lập tức tới bệnh viện, tôi cần làm tiểu phẫu cho em. Nếu không với vết thương nặng thế này, để lâu e rằng sẽ hoại tử mất."
Người đàn bà điên - Ngô Cẩn Ngôn trong lòng âm thầm rủa chết Tần Lam.
Qua một lúc, sau khi đã ngồi vào xe, bấy giờ cô mới khó nhọc hỏi:
"Tần Lam... đã dùng cách nào?"
"Dây cước." Tô Thanh nhỏ giọng đáp.
"..."
Thấy cô im lặng, nàng đành thiện chí bổ sung: "Mặc dù rất có am hiểu về đao súng. Tuy nhiên đương gia lại ưa thích dùng ám khí hơn. Sợi cước được đương gia sử dụng có kích thước rất nhỏ, hơn nữa lấy tốc độ của cô ấy mà nói, mắt thường của chúng ta căn bản không thể quan sát."






















Ngày đăng: 09.12.2019