Đông Sang Có Xuân Về Chăng

Chương 6




Thừa Xuân đánh một giấc dài. Dường như cô đã rất mệt mỏi trong thời gian qua nên mới có thể ngủ giấc ngon lành thế này trên vai Tiếu Tiếu. Tiếu Tiếu để cho Thừa Xuân dựa vai mình ngủ. Mặc dù cậu rất mỏi nhưng khi nhìn Thừa Xuân ngủ khổ sở thế này cậu lại cảm thấy xót xa hơn. Vì Tiếu Tiếu để cho dựa đầu vào vai mình, Thừa Xuân muốn ngủ bao nhiêu thì ngủ. Cậu cũng ngồi đấy để cô dựa vào. Tiếu Tiếu hi vọng rằng khi Thừa Xuân tỉnh dậy sẽ không còn mệt mỏi nữa.

Mặc dù là vậy, nhưng cũng đã sắp đến giờ quay cảnh kết mà Thừa Xuân ham ngủ vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh dậy. Tiếu Tiếu một bên bị đôi mắt của Trương Ác Ma lườm ý bảo kêu Thừa Xuân dậy, một bên vì thương người chị gái này của mình cậu lại không nỡ đánh thức. Kết quả cuối cùng Tiếu Tiếu cũng phải dẹp đi tình cảm mình với Thừa Xuân trước ánh mắt sát thủ và sự uy quyền của Trương Ác Ma. Cậu đành bất đắt dĩ gọi Thừa Xuân dậy.

- Dậy! Chị ơi dậy! Sắp đến cảnh cuối rồi!

Tiếu Tiếu vừa gọi vừa khều nhẹ mặt cô. Và cậu không ngừng nhúng vai để Thừa Xuân không còn chổ êm ái dựa mà ngủ nữa. Thừa Xuân dù đang vẫn còn rất muốn ngủ, nhưng với sự lắc lư không ngừng này cô không tài nào tiếp tục ngủ được nữa. Cô chau mày he hé mắt ra, ngồi thẳng người dậy nhìn Tiếu Tiếu.

- Có chuyện gì vậy? Chị đang ngủ mà!

- Thừa Xuân khó chịu khi bị đánh thức.

- Chị còn không mau dậy nữa là sẽ có án mạng xảy ra đó. Sắp đến cảnh kết rồi mà chị còn ngủ thế này. Khó trách Trương Ác Ma liếc lườm chị bên kia kìa. Đã thế còn vạ lây sang em nữa.

Thừa Xuân nghe Tiếu Tiếu nói mà biũ môi. Cô tiếp tục tựa đầu vào vai cậu chuẩn bị ngủ thiếp đi.

- Kệ ông ta đi! Dù sao cũng chưa đến giờ. Mặc cho ông ta muốn liếc lườm gì cũng được cả nhưng chẳng làm được gì chị. Chị ngủ tiếp đây!

Tiếu Tiếu rút vai ra khỏi đầu Thừa Xuân. Làm cô đột ngột mất thăng bằng ngã xuống bắp đùi cậu ta. Như vậy lại càng tốt! So với đôi vai gai góc thì có vẻ nó êm ái dễ chịu hơn rất nhiều. Tiếu Tiếu đang thương bị Trương Ác Ma dùng ánh mắt mà sát hại từ nãy giờ, thấy Thừa Xuân lại muốn tiếp tục ngủ. Cậu đã không ngừng lắc vai cô.

- Chị dậy ngay đi! Không là chị sẽ không thấy mặt em nữa đâu đấy. Trương Ác Ma không thể làm gì chị nhưng ông ta sẽ đồ sát em đó! Em không muốn tháng này không lương đâu!

Tiếu Tiếu làm bộ làm tịch khóc lóc ỉ ôi. Thừa Xuân chịu không nổi được đành ngồi dậy không ngủ nữa.

- Chị dậy rồi nè, em thôi ngay đi! Nhức đầu quá đi mất.

Tiếu Tiếu vừa nghe Thừa Xuân đã im lặng đi ngay.

- Tiếu Tiếu, đã mấy giờ rồi?

- Dạ 10h rồi chị. 10h30 chị phải quay rồi đó.

Thừa Xuân nghe Tiếu Tiếu nói xong trong lòng cô không ngừng oán trách. Vẫn còn 30 phút mà vẫn bắt ép cô dậy. Đúng là ép người hơi quá đáng rồi.



- Em đi lấy cho chị chai nước đi! Chị khát quá.

Tiếu Tiếu nghe vậy lập tức đi ngay. Như một cơn gió thổi qua Tiếu Tiếu đi thực hiện sứ mệnh Thừa Xuân giao cho.

Tiếu Tiếu vừa đi Thừa Xuân đã lôi cuốn kịch bản ra đọc lại phân đoạn kết. Cô chăm chú đọc mặc dù có hơi nhói lòng mỗi khi gặp lại cảnh quen thuộc. Thời gian cứ thế trôi qua, Thừa Xuân đã đọc đến trang cuối rồi mà vẫn chưa thấy Tiếu Tiếu trở lại. Cô đóng kịch bản lại để sang một bên, đi vào bên trong tìm cậu. Thừa Xuân vừa bước vào bên trong, cô đã thấy Tiếu Tiếu hai trên mặt hai dòng lệ khom người lau hết cả sàn. Cô tiến lại gần, Tiếu Tiếu đang oán giận chà lướt tứ tung. Bất ngờ lại đụng phải mũi chân ai đó. Tiếu Tiếu ngước lên nhìn vừa thấy Thừa Xuân hai dòng lệ của cậu lập tức tuôn trào dữ dội hơn.

- Chị kêu em đi lấy nước cho chị. Sao giờ lại chuyển thành ở đây lau sàn chứ.

Tiếu Tiếu vừa nghe cô nói đột ngột đứng dậy nắm lấy hai tay Thừa Xuân làm điệu nhõng nhẽo.

- Chị, Tiếu Tiếu bị tình nhân của chị ức hiếp.

Hai chữ tình nhân làm Thừa Xuận chợt đứng hình. Cô không biết người Tiếu Tiếu đang nói đến là ai. Liệu có phải là giống như cô nghỉ không?

- Em nói ai thế? Tình nhân gì của chị chứ!

- Ngoài tên siêu cấp đáng ghét mặt lạnh Tần Khang của chị thì còn ai nữa chứ. - Tiếu Tiếu nói với giọng thù hằng căm phẩn. Thừa Xuân không mấy ngạc nhiên khi nghe. Cô cũng liệu được trước người đó là ai chỉ là chưa chắc chắn thôi.

- Mà em làm gì để bị anh ta ức hiếp?

Tiếu Tiếu mặt ấm ức.

- Em có làm gì đâu! Tự anh ta kiếm chuyện với em trước chứ! Em đang đi lấy nước cho chị, trong lúc mang ra không biết anh ta từ đâu xuất hiện đường rộng rãi đủ hướng đủ lối thì không đi. Anh ta cứ đi trực diện về phía em, sợ đụng em tránh anh ta cũng tránh theo.

- Cuối cùng em đụng phải anh ta. Nước đổ lên hết người tên ác ôn ấy. Rõ ràng là cố ý đụng trúng em. Vậy mà lại đùng đùng tức giận đùng đùng chửi mắng em. Bắt em phải lau sạch sàn nhà này để đền tội.

Thừa Xuân nghe Tiếu Tiếu kể mà máu dồn lên não. Cô tức giận vì hành động hiếp người quá đáng của kẻ tiểu nhân kia.

- Đúng là quá lắm rồi! Sao lại ăn hiếp người ta đến thế chứ.

Tiếu Tiếu nghe Thừa Xuân nói cậu không ngừng gật đầu liên tục phụ họa theo. Thừa Xuân đột nhiên cúi xuống nắm lấy tay Tiếu Tiếu kéo cậu đứng dậy.

- Đứng dậy đi với chị! Chị không thể em mình bị ăn hiếp như vậy.



Nói rồi Thừa Xuân kéo Tiếu Tiếu đi tìm kẻ tiểu nhân để đòi lại công bằng.

***

Tần Khang đang ngồi trong phòng riêng. Trên tay anh là điếu thuốc vẫn còn đang đỏ rực. Tần Khang nhả một đợt khối trắng mù mịt, không khí khắp phòng bao trùm mùi thuốc lá khiến con người ta khó chịu buồn bực. Cũng giống như tâm trạng của anh lúc này. Tần Khang kéo thêm một hơi, khói thuốc vừa được nhả ra lần nữa. Thì đột ngột cửa bị mở sầm ra. Một nữ một nam hung hăng dắt tay nhau bước vào. Tần Khang nhìn hai con người ngang nhiên bước vào phong anh không khỏi chau mày. Lại đão mắt xuống cánh tay của Thừa Xuân nắm chặt lấy tay Tiếu Tiếu anh lại càng chướng mắt khó chịu hơn. Mặt Tần Khang lạnh tanh tỏ ra khiêu khích.

- Đến đây làm gì?

Cái bản mặt cùng giống nói côn đồ đó khiến Thừa Xuân muốn xông lên sấn cho Tần Khang một trận. Nhưng cô phải kiềm chế lại, tất cả vì đại cuộc trước đã.

- Cho tôi mạng phép hỏi anh Tần từ khi nào mà quản lí kim trợ lí của tôi bị anh ức hiếp dễ dàng như vậy?

Hai từ Anh Tần không hiểu vì sao mà làm máu Tần Khang sôi sục lên vì tức giận. Tưởng sẽ phun trào dữ dội nhưng bị Tần Khang kiềm chế nó lại. Tần Khang nhếch môi cười nhạt.

-Từ lúc nãy.

Câu trả lời của anh khiến Thừa Xuân trở nên khó chịu bài xích hơn bởi sự sốc nổi của anh.

- Anh lấy tư cách gì mà làm như vậy?

Tần khang nhếch miệng cười.

- Tôi thích như thế được không?

Dường như cơn thịnh nộ của Thừa Xuân đã đạt đến đỉnh điểm. Sự bình tĩnh nhỏ nhoi còn sót lại cũng đã không còn. Thừa Xuân đã tức giận đến cực điểm. Đột ngột Thừa Xuân chợp lấy ly nước trên bàn gần đấy. Không nói chi nhiều cô hất thẳng vào Tần Khang. Ánh mắt cô sau hành động ấy của cô khiêu khích sư tử sắp thức giấc. Cả người ướt sủng Tần Khang đen mặt nhìn cô. Đôi mắt anh rõ hằng sự tức giận cực điểm với cô. Nhưng không vì thế mà Thừa Xuân chùng bước.

- Anh thấy mát không? Tôi làm như thế cũng là vì thích giống anh đấy.

Tiếu Tiếu nãy giờ đứng bên cạnh không dám lên tiếng. Bất chợt thấy hành động này của Thừa Xuân cậu đã bị sốc nặng. Trong giới giải trí này có ai lại không biết Thừa Xuân thích Tần Khang kia chứ. Coi lúc nào trước mặt Tần Khang lúc nào cũng tỏ ra thục nữ. Nhưng bất ngờ hôm nay Thừa Xuân lại làm ra hành động như thế. Khiến cho Tiếu Tiếu giờ phút này không thể tin nổi vào mắt mình. Chợt nghĩ lại cậu phát hiện khi nảy cậu nói xấu Tần Khang nhưng không bị Thừa Xuân cốc đầu như mọi lần nữa. Đúng là kì lạ thật! Thừa Xuân chỉ tay vào gương mặt đầy sát khí của Tần Khang.

- Tôi cảnh cáo anh, tôi muốn chuyện như vậy sẽ không lập lại lần hai. Nếu để tôi thấy một lần nào nữa thì anh đừng trách tôi.

Thừa Xuân đúng chất cá tính vừa dứt lời đã quay đi thẳng thừ kéo Tiếu Tiếu rời đi. Bỏ lại Tần Khang sát khí đùng đùng. Chắc có lẽ Thừa Xuân không biết sau này cô sẽ phải bị trả đũa như thế nào đâu!