Đông Phương Thần Thánh Đế Quốc

Chương 80










Lại nói, sau khi Vệ Thanh hành động trả thù, trận thi đấu túc cầu biến thành thi đấu võ đài. Mọi người từ cầu viên cho đến cổ động viên đều tấn công lẫn nhau. Tình thế cực kỳ hỗn loạn. Phải gần một khắc sau thì bảo vệ mới giải tán được cầu viên của hai đội ra xa nhau. Đến lúc này, các trọng tài khẩn cấp hội ý, bàn cách xử lý vụ việc. Cổ động viên thấy thế đều lặng yên chờ đợi, tạm thời không tấn công nhau nữa.



Cuối cùng, 18 cầu viên của cả hai đội bị thẻ đỏ đuổi ra khỏi sân. Bọn họ là những người tham gia hỗn chiến hăng hái nhất, và ít nhiều đều thọ thương. Trên sân chỉ còn lại 4 người, 2 của Cơ Long liên đội và 2 của Vương thị đội. Dù chỉ còn lại bao nhiêu người đó thì trận đấu cũng vẫn phải tiếp tục tiến hành. Kết quả cuối cùng, trận này Cơ Long liên đội giành thắng lợi với tỷ số 1 : 0.



Sau khi trận đấu kết thúc, bọn Louis đứng dậy định ra về thì bị David Ben Dayan ngăn lại. Trong lúc cả bọn ngạc nhiên thì David Ben Dayan chỉ xung quanh nói :



- Mọi người chẳng thấy những người khác đều chưa về cả hay sao ?



Ferdinand Caracciolo hỏi :



- Tại sao thế ?




David Ben Dayan nói :



- Thế nào lát nữa ở bên ngoài cổ động viên của hai đội cũng hỗn chiến. Chúng ta chờ bọn họ bị giải tán xong rồi hãy ra cho an toàn.



Bọn Louis Đệ Tam hiểu ra, vì sự an toàn của bản thân nên cũng ngồi lại chờ đợi. Hồi lâu sau, khi thấy những người khác rời đi thì bọn họ cũng mới đi theo. Rời Vận động trường, Louis Đệ Tam hào hứng hỏi :



- Xem túc cầu cũng hấp dẫn ghê. Ở đây còn trò giải trí nào nữa không ?



David Ben Dayan nói :



- Ở tây bắc có một sân côn cầu, nhưng đó là trò giải trí dành riêng cho quý tộc. Ta là bình dân bách tính nên không vào được.



Đá cầu bằng chân nên gọi là túc cầu. Còn đánh cầu bằng gậy thì được gọi là côn cầu (môn này chính là golf), ở Thần Thánh Đế quốc chỉ dành riêng cho giới quý tộc. Louis Đệ Tam nói :



- Ngươi không phải là quý tộc, nhưng chúng ta là quý tộc nha.



David Ben Dayan cười nhạt hỏi :



- Vậy các vị có quý tộc bài không ?



Louis Đệ Tam ngạc nhiên hỏi :



- Quý tộc bài là gì ?



David Ben Dayan nói :



- Quý tộc bài là chứng nhận thân phận quý tộc ở Đế quốc. Quý tộc bài có 3 loại : ngân bài cấp cho quý tộc có lãnh địa ở địa phương, kim bài cấp cho quý tộc không có lãnh địa, và ngọc bài cấp cho vương tước. Các vị không có quý tộc bài, đương nhiên thân phận quý tộc không được Đế quốc công nhận.




Trong lòng y nói thêm một câu : “Ở Đế quốc, các ngươi và ta đều bình đẳng, chẳng ai tôn quý hơn ai”. Chỉ có điều, vì lễ mạo mà y không nói thẳng ra. Louis Đệ Tam nói :



- Chúng ta không phải người của Thần Thánh Đế quốc, làm sao có thể có được quý tộc bài chứ !



David Ben Dayan nói :



- Thì chính vì vậy mới không được Đế quốc công nhận thân phận quý tộc. Đế quốc đối xử với những người không phải là thần dân của Đế quốc chỉ có hai thái độ : thân thiện hoặc địch đối, không phân biệt quý tộc hay bình dân. Có nghĩa là người từ Âu châu sang, nếu không chống đối Đế quốc thì dù quý tộc hay bình dân đều được đối xử như nhau. Còn chống đối thì … hắc hắc, nhà giam của Đế quốc sẽ có thêm người.



Louis Đệ Tam nói :



- Sao lại thế được chứ ? Còn gì là quy tắc nữa chứ !



Ở Âu châu, quý tộc của nước này khi sang nước khác thì thân phận quý tộc vẫn được công nhận, dù hai nước thân thiện hay địch đối. Ví dụ như Anh – Pháp có chiến tranh, công tước ở Anh khi sang Pháp vẫn là công tước (trong một nước thường có nhiều phe phái, công tước ở Anh chưa chắc đã bị người Pháp xem là kẻ thù). David Ben Dayan nói :



- Nên nhớ ở đây là Đế quốc, có quy tắc của Đế quốc. Toàn bộ Âu châu hợp lại, trong mắt Đế quốc cũng chỉ là một tiểu địa phương mà thôi. Quy tắc của Âu châu đối với Đế quốc chẳng có giá trị gì cả. Nên biết rằng hiện tại Đế quốc có rất nhiều tỉnh, trong đó tỉnh lớn nhất rộng bằng cả Âu châu.



George Đệ Nhất, Vương tử - Giám mục của Trento thì lại quan tâm vấn đề khác (Vương tử - Prince, là tước hiệu ở Âu châu, cao hơn Công tước - Duke, thấp hơn Quốc vương – King, không nhất thiết là con của vua). Lão hỏi :



- Tại sao quý tộc có lãnh địa sử dụng ngân bài, còn quý tộc không có lãnh địa lại sử dụng kim bài. Chẳng lẽ ở Thần Thánh Đế quốc, quý tộc không có lãnh địa lại có địa vị cao hơn quý tộc có lãnh địa.



David Ben Dayan gật đầu nói :



- Đúng thế. Ngân bài quý tộc là ngoại thần, đa phần là ngoại tộc quy hóa, giống như ở Yemen, Somali hoặc Syria. Bọn họ có lãnh địa, nhưng không được giữ các quan chức ở Đế quốc, một số người còn gọi bọn họ là quý tộc nhà quê. Kim bài quý tộc là nội thần, đa phần là cận thần của Thánh hoàng, vì lập công nên được phong tước, bọn họ không có lãnh địa, nhưng quan chức tại thân, địa vị tôn quý hơn. Bọn họ sống ở thành thị, thường thì giàu có hơn, và sự hưởng thụ cũng phong phú hơn. Ngân bài quý tộc có địa vị thấp hơn kim bài quý tộc nửa bậc.



George Đệ Nhất gật đầu tỏ ý hiểu. Quan trọng là có quan chức với không có quan chức, được Hoàng đế tin tưởng hay không. Giống như ở Đế quốc La – Đức (Đế quốc La Mã Thần Thánh Dân tộc Đức, hay còn gọi là Thánh chế La Mã), Bá tước nhưng có quyền bầu Hoàng đế (thường gọi là tuyển hầu) thì địa vị cao hơn Công tước nhưng không có quyền bầu Hoàng đế, dù cho trên danh nghĩa thì thân phận của Công tước cao hơn Bá tước. Bao giờ cũng vậy, quyền vị vẫn thường đi liền với nhau. Hơn nữa, khi sang đến Thần Thánh Đế quốc, bọn họ nhận thấy ngay cuộc sống giữa thành thị và nông thôn khác nhau rất rõ rệt.



Louis Đệ Tam thì quan tâm đến những chuyện khác hơn, hỏi :




- Thế còn nơi giải trí nào khác nữa không ?



David Ben Dayan nói :



- Trong thành còn có Kịch viện, nhưng các vị không nói được ngôn ngữ của Đế quốc, có vào xem cũng không hiểu được gì đâu. Những nơi khác thì lúc này không có mở cửa. Chỉ còn lại Đế quốc Lạc viên mà thôi. Ở đó có nhiều tiện nghi phục vụ quý khách, miễn là có tiền, ai cũng vào được.



Thế là trước sự hối thúc của Louis Đệ Tam, David Ben Dayan dẫn cả bọn đến tham quan Đế quốc Lạc viên, một trong những nơi du ngoạn và hưởng thụ của giới giàu có ở Đế quốc. Trong đó có thương nghiệp khu, bán đủ loại hàng hóa cung ứng cho cuộc sống của giới quý tộc hào môn; có các khu thể thao, giải trí; lại có cả thư viện. Đến đây, mọi người chia thành 3 nhóm : bọn Louis Đệ Tam đến khu giải trí; David Ben Dayan thì đến thương nghiệp khu; còn George Đệ Nhất thì sang khu thư viện. Cả Louis Đệ Tam và George Đệ Nhất đều có mang theo phiên dịch nên đi riêng không thành vấn đề.



Sáng hôm sau, cả bọn rời Tân Thành giương buồm thẳng tiến đến Long Sơn huyện. Khoảng cách từ Tân Thành đến Long Sơn ước 2.700 dặm (khoảng 1070 kilômét), thuyền đi mất hơn 10 ngày. Đến Long Sơn, thuyền ghé vào xin giấy phép xuất nhập quan khẩu. Vì sắp đến Gia Định (thật ra thì Long Sơn huyện đã thuộc địa giới tỉnh Gia Định), bọn Louis Đệ Tam đều ra bên ngoài khoang thuyền xem phong cảnh. Thuyền bè ra vào tấp nập, quang cảnh nhộn nhịp trên bến dưới thuyền khiến cả bọn đều kinh ngạc. Ý Đại Lợi bán đảo cũng có nền thương nghiệp phát triển (chẳng hạn như Florence, Venice, Genoa, …), nhưng không có bến cảng nào bằng được Long Sơn. Nhất là khi nhìn thấy rất nhiều thương thuyền cỡ lớn có đến 6, 7 cột buồm, dài hơn 10 trượng (40 mét), dài gấp mấy lần các thuyền lớn nhất của Âu châu thời bấy giờ. Cả bọn đều phải thán phục sự giàu mạnh của Thần Thánh Đế quốc.



(chú : thuyền của Âu châu thời Trung Cổ đa phần chỉ dài khoảng 20 mét trở lại. Đội thuyền thám hiểm của Columbus vào cuối thế kỷ 15 gồm các thuyền carrack và caravel, trong đó chiếc lớn nhất có tên là Santa Maria, dài 22,6 mét, rộng 3 mét, sau bị mắc cạn ở Haiti và bị phá hủy).



Lúc thuyền đang neo đậu trong cảng, bọn họ đều giật mình thảng thốt, không thể nói nên lời khi đột nhiên nhìn thấy một ‘vật khổng lồ’ đang tiến đến gần. Những thủy thủ ở gần đó đều bật cười. Cảnh tượng thế này, bọn họ không chỉ nhìn thấy một lần. Rất nhiều người lần đầu đến Long Sơn, đặc biệt là người ngoại quốc, đều có thái độ như thế. Một người cười bảo :



- Đó là Lục tinh cấp chiếm hạm của Hải quân Đế quốc, dài 60 trượng (240 mét), rộng 20 trượng (80 mét), cao 2 trượng (8 mét), tải trọng khoảng 2 ức cân (200 triệu cân, tức 12 vạn tấn).



George Đệ Nhất lẩm bẩm :



- Chiến thuyền lớn thế này, làm sao đánh lại.



Hải chiến thời bấy giờ, ở cả Âu – Á hầu như đều giống nhau, chủ yếu là tràng nhau cho chìm, hoặc xông lên boong thuyền hỗn chiến, dùng tên lửa bắn nhau chủ yếu là để gây hỗn loạn. Nhưng với chiến thuyền lớn thế này, đối diện thuyền ‘nhỏ’ ở Âu châu có thể xưng là vô địch. Bọn họ đã từng nhìn thấy những chiến thuyền của Hồng Long phân hạm đội tuần tra trên Hồng Hải, nhưng không có chiếc nào lớn đến thế này.