Đông Phương Thần Thám

Chương 97: Căn phòng tối nhỏ (1)




AHải không hề giết Hứa Văn Dũng, mặc dù anh ta có ý định này, nhưng chưa thực sự thực hiện. Đây là câu trả lời mấu chốt cuối cùng mà Bắc Đình nhận được từ chỗ A Hải.

Trần Thiên Vũ tin A Hải không nói dối, người suýt chút nữa mất mạng không cần phải nói dối về việc làm vinh quang như vậy.

Tên hung thủ này quả thật không tầm thường, trước mắt thì trên toàn bộ đảo vẫn không thấy ai có võ nghệ cao cường như tên hung thủ này, rốt cuộc người này đang ẩn núp ở đâu? Cái dùi Naga trong tay của tượng Phật vốn không phải là vũ khí sắc bén ghê gớm gì, tại sao lại lựa chọn vũ khí như vậy để giết bọn họ? Trần Thiên Vũ cảm thấy mình cần nhanh chóng lật lại toàn bộ vụ án mà không phải tự loạn, đi tìm ai để có câu trả lời, cho dù những người này có đáp án hoặc tình cờ chính là hung thủ, bọn họ sẽ nói cho mình sao? Không thể nào.

Huệ Nguyệt Lâm là người tiếp theo cần điều tra, nhưng bây giờ, ông đột nhiên cảm thấy không vội.

Trần Thiên Vũ cần một nơi để suy nghĩ - một căn nhà nhỏ không có ánh sáng.

Về chuyện sắp tiêu thụ rất nhiều năng lượng não, ông quen ở một nơi yên tĩnh tuyệt đối, số 215 đại lộ Lam Thành là một nơi yên tĩnh tuyệt đối, nhưng lại quá xa.

Khi ông nói suy nghĩ này cho Lưu Tử Thần thì chị chỉ khẽ mỉm cười.

“Căn phòng tối nhỏ, có đấy... Em chỉ sợ anh không dám đi thôi, hì hì...” Bản thân Lưu Tử Thần cũng rất vui.

“Nơi nào thế, em nói thử xem, không chừng anh thật sự không dám đi đấy.” Trần Thiên Vũ cũng nổi lên hứng thú, ông tự giễu nói.

Lưu Tử Thần nghiêm túc nói: “Anh đừng tưởng em nói đến thư viện nhé, thực ra nơi đó không đủ yên tĩnh đâu... Nơi mà em nói là quán trọ Vui Vẻ.” Đề nghị của chị quả thật khiến cho Trần Thiên Vũ sửng sốt một lúc.

Đúng vậy! Nơi đó bây giờ không có một người nào cả, hơn nữa còn nằm trên đỉnh núi hẻo lánh, chỉ có điều, có một số người đã chết ở đây, người hơi nhát gan một chút sẽ không dám đặt chân, liệu Trần Thiên Vũ có đi không?

“Phòng thuốc mà đại ca Tiêu ngủ thích hợp nhất.” Lưu Tử Thần bổ sung thêm, trông chị hơi hả hê.

Trần Thiên Vũ hồi lâu không lên tiếng, trong ánh mắt ông có chút cô đơn.

Lưu Tử Thần bỗng dưng ý thức được, phải chăng Thiên Vũ đã mệt thật rồi, lúc này đùa giỡn có lẽ không thích hợp lắm, chị cảm thấy không đành lòng, vội vàng nói: “Em chỉ đùa một chút mà thôi, anh đừng cho là thật...”

Không ngờ Trần Thiên Vũ lắc đầu: “Em nói đúng, nơi đó quả thực là nơi tốt nhất, cho dù là Nhất Đình hay là tất cả chúng ta đi nữa, dường như đều đã bỏ sót điều gì ở đó rồi; em thử nghĩ xem, trụ sở chính của bang HN mà sao có thể không để lại bất kỳ manh mối có giá trị nào chứ? Dẫu sao thì bọn chúng đã thống trị ở đảo Loan Nguyệt hơn mười năm mà, đâu thể nói bị hủy là hủy hết được... Anh quyết định “diện bích tư quá*” những ngày còn lại trong quán trọ Vui Vẻ đó.” Thế là chỉ trong một thời gian ngắn, ông đã hạ quyết tâm rồi.

* Diện bích tư quá: quay mặt vào tường suy nghĩ lỗi lầm.

Lưu Tử Thần không ngờ mấy câu nói đùa của mình lại khiến Thiên Vũ không những làm thật mà còn không cho người khác có cơ hội thương lượng, nhưng chị không hỏi thêm điều gì, chuyện mà Thiên Vũ đã quyết định, cho dù có mười con trâu kéo lại cũng sợ là vô dụng.

Cho nên chị chỉ nhẹ nhàng nói: “Có lẽ anh nói đúng... nhưng một mình anh ở đó, em không yên tâm, nếu đã là em đề nghị thì chi bằng em đi cùng anh nhé...”

Trần Thiên Vũ vội vàng xua tay phản đối: “Một cô gái như em thì không nên đến nơi đó đâu, ngộ nhỡ gặp nguy hiểm thì phải làm sao? Không được.”

Lưu Tử Thần mỉm cười: “Đừng có coi thường em. Nhưng vừa rồi em đã suy nghĩ cẩn thận rồi, không những em phải đi mà Vĩnh Khôn cũng phải đi, Kinh Nam cũng phải đi nữa... Vĩnh Khôn đi là vì bảo vệ anh, bảo đảm anh có không gian thật yên tĩnh, Kinh Nam có thể trợ giúp anh cung cấp vài phán đoán khoa học; còn em thì đi giúp anh phân tích vụ án, có khi anh lại bị hoang mang điều gì hoặc một mình anh không thể nghĩ ra cũng chưa biết chừng...” Đúng là Lưu Tử Thần nói rất có lý.

Trần Thiên Vũ nhìn chằm chằm vào hai mắt của Lưu Tử Thần, đương nhiên ông biết chị nói đúng, chỉ có điều, ánh mắt ông từ kiên nghị biến thành thâm thúy, lại từ thâm thúy sang phức tạp, cuối cùng là sự dịu dàng vô hạn.

Cuối cùng ông gật đầu: “Được rồi.”

Bốn người Bắc Đình ở trong quán trọ Vui Vẻ, không có người qua lại, ở đây đã là một thành phố trống rỗng, trong thời gian ngắn khẳng định sẽ không có ai đặt chân đến, mà thời gian này vừa hay là nơi mà Trần Thiên Vũ cần, ông có trực giác rất kỳ lạ, muốn phá được sương mù trên đảo Loan Nguyệt, nơi này nhất định có thứ mà ông muốn tìm kiếm, dĩ nhiên, có thể chính là linh cảm cũng chưa biết chừng.

Trước khi vào, Vạn Vĩnh Khôn và Hứa Kinh Nam đã khảo sát thật kĩ môi trường xung quanh, xác minh tất cả an toàn ổn thỏa rồi mới quyết định thời gian cụ thể mà bốn người ở đây, bây giờ rõ ràng vẫn còn nhân vật nguy hiểm đang ẩn náu trên đảo Loan Nguyệt, bọn họ không thể không thận trọng, ai biết được liệu sát thủ có gây bất lợi cho Bắc Đình hay không? Rõ ràng là hung thủ hiểu rất rõ địa bàn của quán trọ Vui Vẻ, hơn nữa còn thường xuyên ghé thăm, không chừng sẽ lại xuất hiện lần nữa.

Mọi người quét dọn quán trọ Vui Vẻ một lượt, để nơi này sạch sẽ hơn một chút, ở cũng sẽ thoải mái hơn; Vạn Vĩnh Khôn sống ở tầng một, anh có nhiệm vụ gác cổng, bảo đảm ứng phó với tình huống bất ngờ; Hứa Kinh Nam sống ở tầng ba vốn là phòng của A Hải, anh cho rằng có thể thực hiện nhiệm vụ tìm kiếm từ một vị trí cao, hơn nữa, ở đây lại từng là hiện trường xảy ra vụ án, có lẽ có thể tìm ra vài dấu vế; Trần Thiên Vũ sống ở tầng hai, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi ông, mà Trần Thiên Vũ quả thật đúng như những gì Lưu Tử Thần đã nói, sống ngay trong phòng thuốc, đồng thời còn bố trí Lưu Tử Thần sống ở phòng bên cạnh, để tiện thảo luận với Trần Thiên Vũ, bây giờ chị muốn Trần Thiên Vũ được yên tĩnh để suy nghĩ.

Phòng thuốc trở thành căn phòng tối nhỏ, chỉ có một mình Trần Thiên Vũ.

Khi toàn bộ quán trọ Vui Vẻ dần chìm vào bóng tối, Trần Thiên Vũ nằm ở giường của đại ca Tiêu, hai tay ông ôm ở sau đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm trần nhà, bắt đầu hành trình suy nghĩ cô độc; trong hoàn cảnh này, thứ mà ông cảm giác được không phải sợ hãi mà là những suy nghĩ kỳ quái cứ dồn dập kéo tới.

Lực lượng bên thứ ba của đảo Loan Nguyệt rốt cuộc là phe nào? Ông nghĩ, có lẽ đây là vấn đề phải làm rõ trước tiên.

Bang HN, bang Xà Vương đang kinh doanh ma túy và chuỗi sản nghiệp đồi trụy, nếu lực lượng bên thứ ba đủ mạnh thì hẳn là dựa vào sòng bài Hoan Thiên Hỉ Địa mới đúng, nhưng lực lượng này sớm đã biến mất rồi, biến mất? Biến mất... trong miệng ông cứ lẩm bẩm hai từ này.

Biến mất thật sao? Có lẽ chưa hoàn toàn biến mất. Có khả năng những người này núp trong bóng tối không? Chỉ đợi hai bên đánh nhau rồi ngồi hưởng lợi? Không thể loại bỏ khả năng này được.

Sau khi phân tích toàn bộ các dấu hiệu từ các khía cạnh, ông đã có thể xác định cơ bản rằng người kinh doanh sòng bạc là người của vương tộc Bố Y, nếu không thì quyết không thể nào lại có kiểu kinh doanh lạ thường như vậy. Đánh bạc không cần quản lý? Mới là lạ! Điều này rõ ràng là phong cách điển hình của vương tộc Bố Y, điểm này bản thân ông sớm nên nghĩ đến, chỉ có điều là vấn đề này luôn có vẻ không quá quan trọng, nên bị mọi người bỏ qua nhiều lần.

Chẳng lẽ vương tộc Bố Y chính là lực lượng thứ ba của đảo Loan Nguyệt, nhưng Khang Thoa rõ ràng không phải là chủ nhân của sòng bạc. Chẳng lẽ người này giở mánh khóe, giả vờ là con mồi nhưng thực chất là kẻ đi săn? Không giống.

Ông quyết định không nghĩ về vấn đề còn mơ hồ này vội, bây giờ còn có mấy nghi vấn nhỏ mà ông cần tỉ mỉ phân tích, ông nghĩ, so với bí ẩn của toàn bộ đảo Loan Nguyệt, mấy nghi vấn này hẳn rất dễ giải đáp.

Cửa két một tiếng, có lẽ là bị gió thổi qua.

Trần Thiên Vũ đang trầm tư suy nghĩ, hoàn toàn không nghe thấy gì.