Bách Vị Bích ở trong bệnh viện chăm sóc Huệ Nguyệt Lâm đang cực kỳ sợ hãi. Mấy ngày nay, trạng thái tinh thần của Huệ Nguyệt Lâm đã tốt lên nhiều, đã có thể tự đi dạo quanh bệnh viện một lúc. Từ khi rời khỏi đảo Loan Nguyệt, vào bệnh viện nhân dân ở thành phố, hoàn cảnh có nhiều thay đổi, cảm giác sợ hãi đương nhiên giảm mạnh, huống hồ bệnh viện thành phố vừa sáng sủa lại sạch sẽ, dưới tầng còn có một cái sân rất rộng, hoa thơm chim hót. Loại bố trí này có rất nhiều ích lợi cho bệnh tình của Huệ Nguyệt Lâm. Thật ra cô chỉ có bệnh tâm lý mà thôi, chứ thân thể không có bất cứ vết thương gì, điều này Bách Vị Bích cũng âm thầm lấy làm lạ. Ngày đó, tại sao rắn hổ mang chúa chỉ tấn công cậu ấm và bà vợ cao tuổi của đại ca Tiếu bang HN mà bỏ qua cho Huệ Nguyệt Lâm? Anh ta thậm chí còn nghi ngờ liệu chuyện này có liên quan tới A Hải hay không? Hiện giờ, A Hải là người nổi tiếng trong bang Xà Vương, chỉ huy một con rắn hổ mang chúa hung dữ như thế chẳng phải chỉ là chuyện dễ như bỡn à? Đương nhiên, căn cứ để phân tích quan trọng nhất chính là - A Hải có tình cảm sâu nặng với Huệ Nguyệt Lâm, bằng không thì rắn độc không có mắt, vì sao Tiểu Lâm có thể an toàn trở về được? Trừ phi có kẻ có âm mưu.
Anh ta càng nghĩ càng thấy đáng nghi, trong lòng Bách Vị Bích lúc này vô cùng lo lắng, anh ta muốn nhanh chóng nói suy đoán của mình cho các thám tử Bắc Đình nghe. Nhưng xem tình hình của Huệ Nguyệt Lâm thì tạm thời không thể rời đi được. Cũng may, theo mức độ bình phục hiện nay, mấy ngày nữa hẳn sẽ không còn vấn đề gì lớn.
Anh ta thật sự quá lạc quan, cũng không hề phát hiện ra những nguy hiểm sắp đến.
Thử nghĩ mà xem, đối với một người biết quá nhiều thì khẳng định nguy hiểm lúc nào cũng đi theo người đó.
Bách Vị Bích lại không phải người vô cùng cẩn thận, ngoài tấm lòng tràn đầy nhiệt huyết ra thì dường như anh ta không có quá nhiều ưu điểm.
***
Bách Vị Bích không ngờ sẽ gặp phải Lam Mẫn trong bệnh viện. Rõ ràng Lam Mẫn cũng đến khám bệnh, hơn nữa còn phải nằm viện một thời gian, vừa hay cũng nằm ở phòng bệnh của khoa nội. Huệ Nguyệt Lâm cũng nằm trong khoa nội, bệnh của Tiểu Lâm lại không thể tới khoa tâm thần được.
Khi Lam Mẫn thấy Bách Vị Bích thì có hơi bất ngờ, mặt cô hơi đỏ lên. Lúc đầu, cô giả vờ không nhìn thấy Bách Vị Bích, mãi tới khi Bách Vị Bích chủ động chào thì cô mới ừm một tiếng.
Sau đó, cô hỏi: “Sao anh cũng ở trong viện thế, chưa hết bệnh sao?” Lam Mẫn ít nhiều vẫn biết chuyện Bách Vị Bích bị thương.
Hiện giờ, Bách Vị Bích quả thật có hơi lúng túng, thật ra thì anh ta cũng biết cô bé này có ý với mình, nhưng hiện giờ trong phòng còn có một cô gái khác đang nằm đấy, thế nên anh ta vội vàng nói: “Anh tới thăm bạn… em thì sao, trong người không khỏe à?” Anh ta hỏi xong thì có hơi hối hận, vấn đề này sao có thể hỏi con gái được.
Lam Mẫn lại không để ý mà ngược lại, cô còn tìm ra được đề tài để trò chuyện cho nên khẽ cười, nói: “Mấy hôm nay, bụng em có hơi không thoải mái nên tới khám xem thế nào.”
Bách Vị Bích có hơi nghẹn lời, không biết nên trả lời thế nào mới tốt, con gái lại nói rõ tình hình bệnh với mình như thế thì chứng tỏ người ta có ý với mình, nếu không thì sao lại nói với người lạ như thế chứ? Anh ta không thể làm gì khác hơn là gãi đầu, suy nghĩ xem nên nói cái gì. Cũng may Lam Mẫn hiểu ý, nên chủ động chuyển đề tài.
“Bạn của anh cũng nằm viện à? Vậy em cũng đi thăm bạn anh nhé…” Cô nói.
Lần này, Bách Vị Bích thật sự hoảng hốt, anh ta vội vàng khoát tay nói: “Không cần, không cần đâu, chút vấn đề nhỏ thôi, sắp xuất viện rồi... Em ở phòng nào, hay lát nữa anh tới thăm em.” Ý của lát nữa đương nhiên là sẽ không đi.
Nhưng Lam Mẫn không hề phát hiện ra mà gật đầu, nói: “Phòng 306, vậy em đi làm thủ tục nhập viện trước nhé.” Bách Vị Bích vội vàng nói được, rồi nhìn Lam Mẫn đi về phía quầy lễ tân, cuối cùng, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm. Anh ta nghĩ, quan hệ của mình và Huệ Nguyệt Lâm thật sự kỳ lạ khó hiểu, rốt cuộc là đồng tình nhiều hơn hay là thật sự yêu thích đây? Anh ta cũng không rõ lắm.
Bách Vị Bích toát mồ hôi mà đi về phòng 301 của Huệ Nguyệt Lâm, nhìn thấy Tiểu Lâm đang nằm trên giường nghỉ ngơi mà hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào không khí, anh ta không nhịn được thở dài một hơi.
Mọi chuyện chớ cưỡng ép, cứ tùy duyên thôi.
***
Mấy ngày sau, Bách Vị Bích thấy bệnh tình của Tiểu Lâm đã tương đối ổn định liền đơn giản nói vài câu với cô, rồi chuẩn bị về đảo Loan Nguyệt để tìm nhóm người Vạn Vĩnh Khôn và nói rõ tình hình. Khi anh ta đi ra khỏi cổng chính của khu nội trú thì vừa hay gặp được Lam Mẫn. Lúc này, Bách Vị Bích không né tránh mà chủ động nói chuyện với Lam Mẫn một lúc.
Cũng vừa may hôm nay là ngày Lam Mẫn xuất viện, vì thế, hai người liền cùng nhau trở về đảo Loan Nguyệt. Thật ra thì không hẳn Bách Vị Bích không có ý gì với Lam Mẫn, chỉ là anh ta luôn cho rằng mình là người khá chung thủy, khi tình cảm của mình và Tiểu Lâm không có gì trắc trở thì không muốn chòng ghẹo những cô gái khác.
Đương nhiên, cùng về đảo cũng không thể nói lên bất cứ điều gì. Trên đường trở về, bọn họ trò chuyện cười đùa, thế nên Bách Vị Bích mới biết hóa ra hai anh em Lam Mẫn đều là dân bản địa trên đảo. Cô ấy và anh trai là Lam Bác đều từ thôn ở khu Nam Hạ Trang chuyển lên phía Bắc để làm ăn, thuộc nhóm dân bản địa ở trên đảo có tư tưởng khai hóa tương đối sớm. Hiện giờ, anh trai của Lam Mẫn đã không còn làm ăn nhỏ nữa, anh ta đã mở quán trà ở nơi khác trên đảo, chuyện làm ăn cực kỳ tốt. Còn quán nhỏ này lại để cho em gái kinh doanh, con gái mà, đâu cần phải làm ăn lớn gì.
Xuống bến đò, vốn là hai người sẽ mỗi người một ngả, nhưng Lam Mẫn đột nhiên đề nghị muốn tới miếu Kim Hoa để xin xăm. Bách Vị Bích không từ chối được, bèn đi cùng cô tới miếu cách bến đò không xa. Miếu Kim Hoa cũng không lớn, diện tích chắc khoảng mấy trăm mét vuông, bên trong ngoài mấy lư hương lớn ở trong sân nhỏ lộ thiên ra thì còn có một vị Phật Tổ Na Già ngồi ngay ngắn ở trong chính điện.
Chắc mọi người không hiểu lắm, chuyện cúng bái Phật lúc đầu có liên quan tới rắn, Ấn Độ giáo coi Phật là người tu hành ngồi trên bảy con rắn hổ mang, chính Phật giáo cũng thừa nhận cách nói này. Truyền thuyết của Phật giáo là: Thái tử Tất Đạt Đa ngồi dưới gốc cây bồ đề để thiền định, gặp phải cơn mưa to xối xả, vua rắn Na Già liền dùng thân thể quấn quanh Phật bảy vòng, tạo thành bảy cái đầu là bảy cái ô để hộ pháp. Rồng ở trong Phật giáo đều dịch thành rắn. Người sáng tạo ra Phật giáo đại thừa Long Thụ cũng chính là Xà Thụ, sách cổ lấy từ Long Cung cũng chính là Xà Kinh.
Các miếu thờ bình thường không thờ Phật Na Già, không biết vì sao miếu Kim Hoa của đảo Loan Nguyệt lại đặc biệt như vậy, nhưng Bách Vị Bích vẫn chưa suy nghĩ nhiều, mọi người đến nơi này lễ bái đương nhiên đều có lý của họ.
Hai người chỉ thắp nén hương đơn giản, nhưng Lam Mẫn rất trịnh trọng xin ba quẻ xăm, sau đó tự mình sang bên cạnh để giải quẻ. Đại khái một lát sau, Lam Mẫn cười hì hì quay trở lại, bảo chúng ta về thôi. Thế là hai người lại quay trở lại đường cũ, về bến đò, đi về phía đường Cao Phổ. Khi bọn họ đi qua cây cầu nhỏ cong như vầng trăng lưỡi liềm thì xung quanh không có ai, Bách Vị Bích bỗng nhiên cảm thấy báo động kỳ lạ. Anh ta đột nhiên hoảng sợ khiếp vía, thế nhưng khi nhìn bốn phía xung quanh lại không phát hiện ra bất cứ thứ gì. Cảm giác này vô cùng quen thuộc, anh ta cúi đầu suy nghĩ một lát rồi đột ngột hoảng sợ, sắc mặt biến đổi, kéo Lam Mẫn chạy xuống khỏi cây cầu. Lúc đầu, Lam Mẫn còn chưa hiểu chuyện gì, nhưng cô nhanh chóng nhận ra nguy hiểm đang tới gần.
Bên phía trụ cầu có một con rắn trông cực kỳ đáng sợ!
Lúc này, cô cực kỳ hoảng hốt, cho dù là cô gái nào nhìn thấy rắn cũng phải sợ, huống chi còn là một con rắn hổ mang chúa vừa to, vừa dài, màu sắc sặc sỡ vừa nhìn chằm chằm bọn họ một cách hung dữ vừa thè lưỡi ra như vậy.
Cô còn chưa kịp thét lên thành tiếng thì Bách Vị Bích đã lập tức bịt miệng cô lại. Lúc này mà kích động con rắn thì có khác nào tự tìm đường chết, anh ta cố gắng trấn định, ôm Lam Mẫn từ từ cất bước, cố gắng vòng qua loài sinh vật làm người ta rợn cả tóc gáy này. Lúc đầu, rắn hổ mang chúa không hề động đậy, nhưng bỗng nhiên…
Một cái bóng màu xám lóe qua, nó trực tiếp lao về phía hai người!
Bách Vị Bích hoảng sợ, anh ta chỉ có thể nghĩ tới chuyện ôm chặt Lam Mẫn vào lòng, sau đó quay lưng về phía đòn tấn công trí mạng đột ngột kia.
Cơn đau trên cổ xông vào đầu tim, anh ta biết, sợ rằng hôm nay không thể thoát được rồi…
Thần trí anh ta dần mơ hồ, nhưng hai tay từ đầu đến cuối vẫn không hề buông ra.