Đông Phương Thần Thám

Chương 62: Vẫn còn nương tay




Trong mắt Kim Hoán Chiêu đầy ngập ý muốn giết người, mặc dù là đại ca Tiêu đã quen với những tháng ngày lưỡi dao dính máu, nhưng lúc này vẫn không khỏi run lẩy bẩy. Không ai lại không sợ hãi khi tử vong ngay trước mặt, đại ca xã hội đen cũng không ngoại lệ. Bị cao thủ tinh thông kỹ năng vật lộn khóa đầu gần như đồng nghĩa với việc không thể nào trốn thoát.

Hơi thở của đại ca Tiêu yếu dần, ý thức cũng bắt đầu mơ hồ, máu tươi trên cánh tay Kim Hoán Chiêu vẫn đang chầm chậm nhỏ xuống đất, nhưng lực cánh tay của anh ta không hề giảm đi chút nào, đây thực sự là một nhân vật đáng sợ.

Không ai dám nói chuyện, dường như sợ chỉ cần ho một tiếng là sẽ căng thẳng vậy.

Nhưng hơi thở đang dần trở nên yếu ớt của đại ca Tiêu đột nhiên lại thông thuận, lão còn chưa lấy lại tinh thần thì Kim Hoán Chiêu đã chủ động buông tay phải ra, sau đó lảo đảo đứng dậy, nghiêng người dựa vào vách tường bẩn thỉu.

“Tao không muốn giết người, chúng mày cút ngay lập tức cho tao!” Giọng nói của Kim Hoán Chiêu đột nhiên trở nên khàn khàn nhưng vẫn mạnh mẽ đanh thép như trước, lúc này, anh ta đã hoàn toàn tỉnh táo lại.

Một hồi lâu sau mà vẫn không có ai lên tiếng, Kim Hoán Chiêu không thể làm gì khác đành lặp lại lần nữa: “Nếu còn không đi...”

Cuối cùng, vẫn là đại ca Tiêu bò từ dưới đất lên trước, lão liếc nhìn Kim Hoán Chiêu một cái với sắc mặt tím tái. Một lát sau, lão mới phất tay với đàn em của mình. Đám đàn em bị thương nặng còn chưa kịp phản ứng gì mà đám lưu manh ở bên ngoài đã tan tác ngay lập tức, chỉ trong chớp mắt đã biến mất không thấy bóng dáng đâu. Đánh thắng thì cầm được ít tiền thưởng, đánh thua rồi thì còn không bôi dầu vào chân mà chuồn cho nhanh à? Còn mấy ông bầu mập mạp vừa thấy tình hình không ổn đã vội vàng nổ máy xe bỏ chạy rồi.

Tuy trên mặt A Quảng toàn máu nhưng vết thương lại không nghiêm trọng lắm, gã đi tới đỡ đại ca Tiêu trước. Đại ca Tiêu dùng tay trái ôm lấy vết thương trên cánh tay phải, từ từ lùi về sau, mấy người còn lại mới xúm vào, nhưng vẫn cách Kim Hoán Chiêu rất xa, không dám tới gần. Qua trận chiến tối nay, coi như bọn chúng đã được chứng kiến uy phong của vị bộ đội đặc chủng này rồi. Xã hội đen dù không sợ trời, không sợ đất, nhưng thật ra vẫn sợ người có lòng dũng cảm không sợ chết.

Mãi tới khi ánh mắt của Kim Hoán Chiêu dần bình tĩnh lại, mấy tên binh tàn tướng bại kia mới vội vàng ôm đại ca của mình mà chạy chối chết.

Nhìn đám người lao ra cửa chính của quán Mộng Viên, chỉ trong nháy mắt, sức lực của Kim Hoán Chiêu dường như đã biến mất không còn gì. Vết thương của anh ta không nhẹ, vừa rồi hoàn toàn dựa vào sức mạnh tinh thần để chống đỡ nên mới miễn cưỡng sử dụng được mấy chiêu giết người đó. Hiện giờ đã hết nguy hiểm, vết thương của anh ta có hơi trí mạng, hai chân anh ta mềm nhũn, cứ thế trượt ngồi xuống đất. Nếu không phải phía sau còn có tường thì anh ta đã nằm vật xuống đất rồi.

Tại sao lại tha cho đại ca Tiêu? Ngay cả bản thân Kim Hoán Chiêu cũng không hiểu, anh ta đã chờ cơ hội này suốt bao nhiêu năm, đến phút cuối lại nương tay, tha cho tên ma đầu tội ác đầy trời đó.

Đến tột cùng là đúng hay sai? Kim Hoán Chiêu căn bản không thể nghĩ được nữa, bởi anh ta đang hấp hối.

***

Khi Vạn Vĩnh Khôn trở lại cửa hàng thì đã nhìn thấy cảnh tượng như thế này: Đổ nát ở khắp nơi, máu me lênh láng. Chỗ ngoặt trong sảnh lớn có một bóng người quen thuộc nằm đó, người này đã hôn mê từ lâu. Anh không dám chậm trễ, lập tức rút điện thoại di động ra ấn 120 để gọi cấp cứu rồi mới gọi cho Lý Nhất Đình.

Quách Kiệt đã nghỉ sớm và về nhà, không có ai giúp đỡ, Vạn Vĩnh Khôn chỉ có thể dùng những mẹo nhỏ khi mình ở trong núi để cầm máu cho Kim Hoán Chiêu. Vết thương của Kim Hoán Chiêu so với Bách Vị Bích bị trúng đạn chỉ có nặng hơn chứ không nhẹ gì, làm Vạn Vĩnh Khôn luống cuống tay chân.

Anh Lý bảo mình theo sát Kim Hoán Chiêu như hình như bóng, mình lại bất cẩn bỏ ông chủ Kim ở trong quán một mình. Trong lòng Vạn Vĩnh Khôn âm thầm hối hận, nhưng hiện giờ hối hận cũng vô ích, anh chỉ có thể cố gắng hết sức cứu vị đao khách bị thương nặng đang hấp hối này.

Lý Nhất Đình và Trần Thiên Vũ còn đến nhanh hơn cả xe cấp cứu. Trần Thiên Vũ nhíu mày kiểm tra vết thương của Kim Hoán Chiêu mới thấy yên tâm một chút. Người này trông còn cứng cỏi hơn cả bề ngoài, trong thời gian ngắn hẳn là không chết được, ông hơi gật đầu với Lý Nhất Đình.

Vạn Vĩnh Khôn kể sơ qua tình hình cho Trần Thiên Vũ biết, nhưng chính anh cũng tới chậm một bước thế nên không thể nói được rất nhiều chi tiết nhỏ.

Lý Nhất Đình đi về phía quầy pha chế ở chếch phía trước, ông chầm chậm nhặt một khẩu súng lục ổ xoay phổ thông lên, trên thân súng dính đầy vết máu, không nhìn ra hình thù gì. Trong ổ đạn vẫn còn năm viên, vậy thì một viên còn lại đang ở trong người của Kim Hoán Chiêu. Ánh mắt của Lý Nhất Đình nhanh chóng bị hấp dẫn bởi vài chữ cái trên nòng súng, HNJ... Ông hơi ngẫm nghĩ về ý nghĩa của mấy chữ cái này, thế nên ông rút một tấm vải trên quầy pha chế, nhẹ nhàng lau vết máu đi rồi bỏ khẩu súng lục ổ xoay vào trong túi của mình.

Trong lòng ông vẫn còn một nghi vấn thế nên đã rảo bước đi thăm dò quanh sảnh lớn, ngoài sân và các gian phòng riêng một lượt, nhưng lại không tìm được thứ cần tìm. Thật là kỳ lạ, trong tình hình hỗn loạn như thế mà không đánh rơi thứ gì sao? Ông trở lại sảnh lớn, nhỏ giọng thầm thì vài câu với Trần Thiên Vũ, Trần Thiên Vũ gật đầu.

Lúc này, tiếng còi của xe cấp cứu mới vang lên ngoài cổng quán.

***

Trận chiến đấu kịch liệt ở quán Mộng Viên không hề đưa tới một người cảnh sát nào. Hoặc những người ở gần đó đã tập mãi thành quen nên không báo cảnh sát, cũng có thể là bọn họ hiểu cảnh sát có đến chắc cũng không có tác dụng gì.

Vạn Vĩnh Khôn đi theo xe cấp cứu đưa Kim Hoán Chiêu tới bệnh viện. Lý Nhất Đình cầm dụng cụ vệ sinh dọn dẹp chiến trường. Trần Thiên Vũ lại đứng trong sân suy ngẫm. Lần đầu tiên ông cảm thấy ảo não, sự tranh chấp giữa các băng đảng xã hội đen còn khốc liệt hơn so với tưởng tượng của mình. Bang HN cũng giảo hoạt hơn những gì mình dự đoán. Vốn dĩ, ông cho rằng xã hội đen chỉ mưu cầu về tiền tài, dần dần mới va chạm trực tiếp, chí ít thì mâu thuẫn giữa hai bên chưa đạt tới trình độ phải chém giết nhau. Tình hình muốn biết thì vẫn chưa biết được rõ ràng, người muốn gặp vẫn chưa hóa trang để lên sàn diễn mà đã xảy ra tình huống vượt xa rất nhiều so với dự đoán của mình rồi, là do quyết sách của mình sai, thế nên đã dẫn tới trận ác chiến này sao?

Vào giờ phút này, điều duy nhất làm ông thấy vui mừng chính là chưa phát hiện ra một người chết nào ở đây.

Có nên xin sự trợ giúp của cảnh sát hay không, Trần Thiên Vũ vẫn chưa chắc chắn được. Sau khi rời khỏi đảo lần đầu tiên, ông đã liên lạc với Cục Cảnh sát gần đây, nhưng ở đây không ai chết, cũng chẳng ai bị thương, hiện trường be bét, cho dù cảnh sát có tham gia điều tra thì e rằng cũng không thể làm được gì bang HN, trái lại còn dễ rút dây động rừng, mất đi thời cơ cuối cùng để hoàn toàn tiêu diệt thế lực tội ác.

Thấy Lý Nhất Đình đã dọn dẹp gần xong và đi về phía mình, ông bèn mở miệng nói: “Nhất Đình à, lần này xem ra, chuyện sắp thành công thì lại hỏng rồi.”

Không ngờ Lý Nhất Đình lại lắc đầu: “Chưa chắc đâu.”

Trần Thiên Vũ ngạc nhiên, nói: “Chẳng lẽ cậu phát hiện ra đầu mối gì?”

“Cái đó thì không, thực ra em cũng rất nghi hoặc…” Lý Nhất Đình hơi suy nghĩ rồi nói tiếp: “Em rất tò mò, hình như chúng ta đã đánh giá thấp nỗi hận trong lòng ông chủ Kim rồi.”

Mắt Trần Thiên Vũ đột nhiên sáng rỡ, ông vội vàng nhìn Lý Nhất Đình rồi thúc giục: “Nói tiếp đi.”

Lý Nhất Đình gật đầu: “Theo như lập trường của người bình thường, ông chủ Kim trước sau gì cũng chỉ là một người làm ăn. Sở dĩ cậu ta đồng ý giúp đỡ chúng ta không ngoại trừ vì suy nghĩ muốn bảo vệ công lý. Thế nhưng lần này ông chủ Kim gần như đã lấy cả mạng của bản thân và gia đình mình để giúp chúng ta đánh cuộc trận này thì có vẻ hơi quá.”

Trần Thiên Vũ không hề đổi sắc, hỏi: “Không chừng ông chủ Kim đúng là thật sự hận bang HN, hoặc là đã từng bị bang HN hãm hại chuyện gì đó, khó nói lắm…”

Lý Nhất Đình lắc đầu: “Theo em được biết, mấy năm qua, cậu ta và bang HN nước sông không phạm nước giếng. Hơn nữa, bang HN còn ngầm đồng ý cho chuyện làm ăn của cậu ta phát triển náo nhiệt như thế. Vậy mà lại đột nhiên xảy ra hành động cực đoan như vậy thì thật sự khiến người ta thấy hơi bất ngờ… Chỉ vì chúng ta mà tham gia vào sao? Không có khả năng lắm.”

“Ý của cậu là…” Trần Thiên Vũ trầm ngâm trong chốc lát.

Lý Nhất Đình quả quyết gật đầu: “Đúng thế, nhất định là cậu ta có mục đích khác.”