Đông Phương Thần Thám

Chương 53: Tai họa bất ngờ (1)




Đã mấy hôm rồi, A Mạn không đi làm, Khương Hoa chỉ có thể trông cửa hàng một mình, cô vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì. Trong điện thoại, A Mạn chỉ nói là mấy hôm nay người không khỏe, trong nhà lại gặp phải chút chuyện khó khăn nên muốn xin nghỉ một tuần. Khương Hoa vốn không muốn đồng ý, nhưng nghe giọng của A Mạn rất kiên quyết nên cũng không tiện ép buộc.

Nói thẳng ra thì A Mạn đi làm ở đây cũng chỉ là làm việc vặt, vốn không có hợp đồng thuê chính thức. Nếu cô thật sự không đến thì cũng chỉ có thể coi như thôi. Nhưng A Mạn đã làm ở đây hơn hai năm rồi, từ trước tới giờ chưa từng xuất hiện tình huống như thế này cả, lẽ nào cô thật sự muốn từ chức sao?

Khương Hoa không nhịn được thở dài một hơi, nếu như A Mạn thật sự nghỉ việc thì những ngày rảnh rỗi của cô coi như đã kết thúc rồi. Nếu muốn tìm một cô gái tốt như A Mạn để trông quán thì e là khó khăn. Người tìm việc không hề ít nhưng người chịu để tâm làm việc cho tiệm thì chung quy không nhiều.

Có lẽ A Mạn là một trường hợp đặc biệt, là một cô gái có chí khí hiếm thấy trên đảo này. Cô còn nghe A Mạn từng nói rằng sẽ có một ngày, cô nàng sẽ đi thi đại học, điều này làm cho cô vừa thưởng thức lại vừa bất đắc dĩ. Chung quy thì A Mạn vẫn không thuộc về cái tiệm nho nhỏ này của cô, miếu này thật sự quá nhỏ.

Đương nhiên là chuyện cô nàng nghỉ việc lúc này nằm ngoài dự đoán của Khương Hoa, quá đột ngột đúng không? Hoàn toàn không có dấu hiệu nào cả.

Những ngày tháng trông cửa tiệm giống như một loại giày vò đối với Khương Hoa vậy, cô vẫn chưa hoàn toàn làm quen được với nghiệp vụ, đúng là đã lâu rồi cô không để ý tới tình hình trong cửa hàng. Cho dù là vấn đề cơ bản nhất như giá cả của những sản phẩm, hỏi một không biết ba, chỉ có thể thuận miệng bịa giá, đắt hay rẻ thì hầu như không có khái niệm, cứ mơ hồ mà ra giá. Tình hình này kéo dài hai, ba này, cuối cùng thì Khương Hoa không kiên trì nổi nữa, dứt khoát đóng cửa tiệm, mới sáng ra đã chạy đi tìm bạn chơi mạt chược, thậm chí còn không chào hỏi Kim Hoán Chiêu lấy một tiếng.

Vẫn nên đánh mạt chược mấy ngày chờ A Mạn trở lại rồi tính sau, cô nghĩ.

***

Chuyện làm ăn trong quán KTV của Kim Hoán Chiêu gần đây vẫn đắt hàng như trước, thế nên anh ta cũng không quá để ý tới chuyện vợ mình làm việc rất tiêu cực, không hề chăm chỉ. Còn A Mạn lại là nhân viên của vợ nên cũng không tới lượt anh ta hỏi đến, trên thực tế thì anh ta thật sự không có thời gian để hỏi đến. Đoàn người Lý Nhất Đình thường tới ủng hộ, họ không uống rượu, cũng không hát, chẳng qua chỉ tới tìm mình để trò chuyện, nhưng trên đảo gần đây vô cùng yên bình, không có nhiều đề tài để nói. Điều quan trọng nhất chính là có một số việc, Kim Hoán Chiêu vẫn chưa quyết định nên nói ra hay không.

Cho tới bây giờ, sự hiểu biết của Kim Hoán Chiêu về các thám tử Bắc Đình cũng chỉ giới hạn trong cụm từ “không xa lạ” mà thôi. Còn năng lực của các thám tử này thì anh ta chưa nhìn thấy tận mắt, nên không thể nói là có tin tưởng hay không. Đời người mà, lúc nào cũng phải thăm dò lẫn nhau, chỉ khi biết được ngọn nguồn thì mới sinh ra tình cảm thực sự.

Cho dù là vậy, sự nhiệt tình của Kim Hoán Chiêu vẫn không hề giảm bớt, từ đầu tới cuối anh ta vẫn cảm thấy có thể đây chính là cơ hội duy nhất để mình hoàn thành tâm nguyện. Sự lĩnh hội này căn bản chỉ đến từ giác quan thứ sáu, ít nhất thì anh ta cảm thấy đám người kia không hề tầm thường.

Có lẽ, như vậy là đủ rồi.

Hôm nay vẫn là một ngày bận rộn, Kim Hoán Chiêu nhìn phòng trà đông đúc, anh ta biết hai gian phòng đều đã được đặt trước rồi. Nếu những người này đến thì sẽ không đủ nhân viên phục vụ, nhưng loại cảm giác thu được lại làm anh ta thấy vô cùng thỏa mãn. Chỉ khi buôn bán tốt thì mới có thể khiến người làm ăn hài lòng.

Nhân viên phục vụ Quách Kiệt là một thanh niên nhanh nhẹn đã làm ở cửa hàng hơn ba năm, năm ngoái, cậu ta đã thành công được Kim Hoán Chiêu trọng dụng, đề bạt làm quản lý. Một nữ nhân viên phục vụ khác là một cô gái trẻ xinh đẹp được Kim Hoán Chiêu lựa chọn cẩn thận, tên là Thượng Mẫn Lệ. Người cũng như tên, vóc dáng cao gầy, lại rất thích trang điểm, cả người tỏa ra một khí chất “yêu kiều, diễm lệ”, khí chất này cực kỳ thích hợp với nơi phục vụ mang tính chất giải trí này. Rất nhiều thanh niên tới đây ủng hộ chắc cũng là vì thiếu nữ thanh xuân này.

Thượng Mẫn Lệ làm việc trong cửa hàng mới được hơn một năm, trình độ không thể sánh bằng Quách Kiệt nhưng tác dụng lại không hề thua kém. Hơn nữa, hai người lại phối hợp rất ăn ý, hiện giờ, chỉ trong một năm mà đã có cống hiến rất lớn cho quán Mộng Viên nhỏ này, lợi nhuận ít nhất cũng phải gấp đôi.

Dựa vào tình hình hiện giờ, nếu thuê thêm hai, ba nhân viên phục vụ nữa cũng không thành vấn đề, Kim Hoán Chiêu nghĩ. Tới lúc đó có thể bồi dưỡng Quách Kiệt và Thượng Mẫn Lệ làm nhân viên quản lý cấp trung, dẫn dắt nhân viên mới về các công việc thật chi tiết, thế là quán nhỏ Mộng Viên sẽ có cơ hội mở rộng quy mô kinh doanh. Trước đây, Kim Hoán Chiêu đã để ý đến một căn nhà mặt phố khác ở ngay bên cạnh, căn nhà đó cũng có hai tầng, nằm ngay sát bên quán nhỏ Mộng Viên, hiện giờ đang kinh doanh “Thức ăn nhanh mỗi ngày”, chuyện làm ăn rất ảm đạm, vài năm qua đều không có khởi sắc. Ông chủ vẫn còn cố chống, nếu như Kim Hoán Chiêu đoán không sai thì chẳng bao lâu nữa sẽ đóng cửa.

Đến lúc đó, sát nhập quán ăn uống này vào quán nhỏ Mộng Viên của mình, thế là… ha ha. Trong lòng Kim Hoán Chiêu luôn có hoài bão không nhỏ, anh ta không chỉ muốn xây dựng một cửa hàng lớn mà còn muốn làm hẳn một chuỗi cửa hàng. Bây giờ đã đứng vững gót chân ở đảo Loan Nguyệt rồi, nếu có thể mở khắp đảo Loan Nguyệt thì đúng là sẽ một chuyện khiến người ta cực kỳ vui mừng.

Kim Hoán Chiêu xuất thân ở một thôn núi xa xôi, đời này sang đời khác đều sống bằng nghề nông, số người dân trong thôn đi ra ngoài làm ăn hoặc ra khỏi cửa để đi làm chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Thật ra thì chúng ta cũng biết đến thôn núi ấy, đó chính là thôn Đinh Tích cách nơi này khá xa. Trước kia, Kim Hoán Chiêu chính là một người dân của tổ một thuộc thôn Đinh Tích, là người cùng trang lứa với Tam Mao mà chúng ta đã từng nhắc tới. Nhưng nhân phẩm và sự phát triển của hai người này lại không hề giống nhau. Kim Hoán Chiêu đã đi lính mấy năm, nếu theo như thông lệ, anh ta mà xuất ngũ về quê thì chẳng khó khăn gì nếu muốn làm một bí thư chi bộ. Thế nhưng, sau khi ra khỏi thôn núi, chứng kiến được sự phát triển của xã hội, lại giỏi giang khéo léo trong các mối quan hệ nên anh ta tạm thời không có ý định quay trở lại quê hương.

Mặc dù ở quê hương mình, anh ta cũng được coi là một danh nhân không lớn không nhỏ, nhưng trong lòng anh ta vẫn rõ như gương. Đầu tiên, phải xông vào xã hội để tích lũy đầy đủ kinh nghiệm và trình độ, nếu không thì những thứ kia chỉ là hư danh, tương lai mà bị người khác vạch trần thì chỉ có thể mất hết mặt mũi.

Cũng may mà sự lựa chọn của mình không sai, đảo Loan Nguyệt khiến mình phải khuất nhục, đồng thời cũng bày ra cơ hội phát triển tài năng cho mình. Bây giờ, ước mơ đã gần hơn một chút rồi, nếu lúc này không phấn đầu thì còn chờ tới khi nào nữa?

Kim Hoán Chiêu vừa nghĩ tới chuyện này vừa giúp đỡ cho cửa hàng. Thấy hai nhân viên phục vụ không thể làm hết được, anh ta bèn đi giúp một tay, những vị khách cũ đều biết đây là ông chủ, đều rất tán thưởng sự cần mẫn của anh ta. Mỗi lần thấy anh ta đi qua, họ đều chủ động cầm chén rượu trong tay, nhiệt tình gọi: “Tiểu Kim, nào, đến một chén…” Kim Hoán Chiêu cũng phóng khoáng, dù người khác uống nhiều hay ít, anh ta đều chủ động uống chén đầy, cực kỳ vui vẻ.

Cứ thế đi đi lại lại mấy vòng, trong bụng anh ta đã bị trút gần nửa thùng bia, tuy tửu lượng giỏi nhưng uống mạnh như thế vẫn khiến anh ta không thể chịu nổi. Thế nên anh ta chỉ có thể chắp tay thứ lỗi mấy vị khách quen vẫn đang cầm chén rượu, bày tỏ rằng mình không thể chống đỡ nổi lượng rượu như thế nữa, phải đi nghỉ ngơi trước một chút.

Kim Hoán Chiêu hơi lảo đảo đi đến chiếc ghế phía sau quầy pha chế và ngồi xuống, ợ một hơi rồi nhắm mắt nghỉ ngơi, một lát nữa lại phải ra ngoài đối phó rồi, nhất định phải tranh thủ từng phút từng giây mới được.

Hình như những vị khách cũ của phòng trà hôm nay có hơi hưng phấn quá độ, thấy ông chủ trốn tránh mà vẫn không muốn buông tha. Đã thế, một gã đàn ông lông mày rậm, mắt to, đầu trọc còn cầm hai ly thủy tinh đựng rượu mà loạng choạng đi về phía người phục vụ Thượng Mẫn Lệ.

Giọng nói thô lỗ của gã tỏ rõ không cho phép từ chối: “Người đẹp à, ông chủ của các em không nể mặt bọn anh mà trốn mất rồi, chúng ta uống một ly đi...” Thượng Mẫn Lệ hơi nhíu mày, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười.

Chuyện này đúng là không phải lần đầu tiên gặp phải, bình thường thì cô đều nể mặt, nhưng không hiểu sao hôm nay, người này lại làm cô thấy chán ghét. Cô hơi do dự, quyết định ứng phó, bèn cười duyên mà nói: “Không thành vấn đề, nhưng mà em nhỏ người nên chỉ uống một ly thôi, anh cao lớn, rộng lượng như thế thì phải uống ba ly đấy.” Không hổ là đóa hoa giao tiếp.

Gã đàn ông trọc đầu lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, ánh mắt lộ ra vẻ kỳ dị, giọng nói khàn khàn: “Được, là em nói đấy nhé, vậy hôm nay chúng ta không say không về…”

Trong lòng Thượng Mẫn Lệ đột nhiên rùng mình một cái.