Đông Phương Thần Thám

Chương 50: Huy hiệu làm cho người ta khó hiểu




Dựa theo thực tế mà nói, từ khi đến đảo Loan Nguyệt, vẫn chưa xảy ra vụ án thực sự nào, dù chuyện ông chủ sòng bài bị gạt bỏ cũng chỉ là nghe đồn mà thôi, không có bất cứ ai ra mặt chứng thật chuyện này, càng không có kết luận chính thức nào từ phía cơ quan nhà nước.

Nhưng hơi thở bí ẩn mà bán đảo phát ra mặc dù cách thật xa cũng có thể ngửi thấy được, huống chi là đối với nhóm thám tử Bắc Đình thân kinh bách chiến này. Trần Thiên Vũ tỉnh táo mà ý thức được bán đảo biệt lập nhìn như bình tĩnh này có lẽ chỉ tạm thời đang ở trong trạng thái cân bằng, hơn nữa, trạng thái này hiển nhiên còn cực kỳ bất ổn định, càng không thể liên tục quá lâu. Còn về mồi lửa cuối cùng sẽ đốt cháy thùng thuốc nổ sẽ là cái gì, trước mắt vẫn hoàn toàn chưa thể phỏng đoán.

Điều duy nhất mà mọi người có thể làm chính là im lặng chờ đợi, nếu có thể thì không dám tùy tiện đánh vỡ sự cân bằng này, đến lúc đó mà gây ra phản ứng dây chuyền như tuyết lở, hậu quả thật sự khó có thể chịu nổi.

Mà Lý Nhất Đình lúc này còn có một việc vẫn chưa suy nghĩ thấu đáo được, ngày đó, khi ông cứu người đàn ông mặt đen ở chỗ cửa sắt, có một thứ đồ trang sức gì đó đặc biệt đã rơi xuống vũng máu, nhưng ông không thể kết luận chủ nhân của thứ đồ trang sức này rốt cuộc là ai… đến từ kẻ hành hung hay là bản thân người đàn ông mặt đen?

Lúc ấy, khi ông và Vạn Vĩnh Khôn rời khỏi bệnh viện, người đàn ông mặt đen vừa mới vượt qua giai đoạn nguy hiểm, căn bản không thể hỏi được gì, bọn họ cũng không dám ở lâu, xác định người vẫn còn sống rồi yên lặng rời khỏi bệnh viện ngay, sau đó liền rời đảo để tránh tị hiềm.

Ông lấy chiếc huy hiệu từ trong túi áo ra, cẩn thận quan sát kĩ. Bề ngoài huy hiệu đã được xử lý đơn giản, vết máu sớm đã biến mất, đối với vụ chém giết đầu đường, cuối cùng không xảy ra án mạng, số máu này cơ bản không hề có giá trị, huống chi còn là hỗn hợp máu, nhưng tạo hình thiết kế của chiếc huy hiệu này lại làm cho người ta không nắm bắt được, dường như còn che giấu bí mật nào đó.

Đường kính của cả huy hiệu không quá hai centimet, là hình bầu dục có răng cưa, chất liệu không phải vàng cũng không phải bạc, hình ảnh trên mặt trước của huy hiệu là hình vẽ ban ngày, chỉ nhìn qua thì sẽ tưởng đây là vật kỷ niệm bình thường. Nhưng một vật kỷ niệm xuất hiện trong vũng máu thì lại làm người ta khả nghi, huống chi ở giữa hình ảnh ấy dường như còn có hình của một con rắn lờ mờ. Ông thay đổi mấy góc độ để quan sát, lại giơ lên trước ánh nắng để nhìn kĩ, cuối cùng cũng thấy rõ hình ảnh này quả nhiên là một con rắn hổ mang chúa đang thè lưỡi; mặt trái của huy hiệu còn khắc chìm một dãy số rất nhỏ: 088121160309.

Cái này cũng không khó đoán, có lẽ là mã hóa, hơn nữa hiển nhiên còn bao gồm cả thời gian, người này hẳn là đã nhận được huy hiệu này vào ngày 9 tháng 3, nhưng chỉ dựa vào chất liệu và sức nặng của chiếc huy hiệu này thì có thể đoán được nó tuyệt đối giá rẻ, khả năng nó tượng trưng cho thân phận cao cấp không lớn, ngược lại còn khá giống một thứ đánh dấu thân phận của bọn tay sai, khả năng nó thuộc về hai gã hành hung là khá lớn.

Sau khi xác định đây là một huy hiệu đặc biệt, việc cấp bách chính là tìm một người biết chuyện để giải đáp nghi vấn, mục tiêu được chọn đầu tiên đương nhiên là ông chủ Kim.

Nhưng điều khiến Lý Nhất Đình kinh ngạc chính là ông chủ Kim gần như hoàn toàn không rõ, thậm chí có thể nói là không hiểu gì cả, kiên quyết khẳng định rằng chưa bao giờ gặp qua huy hiệu này, nhưng nếu muốn nhắc đến đồ vật tương tự thì gian hàng lưu niệm ở phố Hoàng Bộ có rất nhiều.

Lý Nhất Đình hơi thất vọng, nếu nó thật sự chỉ là một vật kỷ niệm thì mình đã suy nghĩ nhiều rồi. Nhưng dựa vào kinh nghiệm điều tra phá án nhiều năm của ông mà nói, khả năng thứ này chỉ là một hàng mỹ nghệ bình thường không lớn, ít nhất thì địa điểm xuất hiện khá đặc biệt.

Để xác định phán đoán của mình, ông còn đặc biệt dặn Vạn Vĩnh Khôn đi lại trên đường Hoàng Bộ và cẩn thận so sánh, quả nhiên căn bản là không có đồ trang sức nào giá rẻ có thiết kế xảo diệu hay chứa mã hóa, chẳng ai lại chế tác tinh tế như vậy vào vật phẩm giá rẻ cả, nếu không phải đầu bị úng nước thì là có mục đích đặc thù khác.

Lý Nhất Đình lại cất đồ vào túi, không suy nghĩ nữa, trước mắt, đây chỉ là một manh mối không quan trọng mà thôi, đến lúc mấu chốt, tự nhiên sẽ phát huy công dụng.

***

Mọi người ở lại đảo Loan Nguyệt khoảng mười ngày, tất cả vẫn cực kỳ bình tĩnh như cũ. Trong thời gian đó, Vạn Vĩnh Khôn được toại nguyện khi đã vượt qua kỳ thi sát hạch của môn thứ nhất, được Lưu Tử Thần dốc lòng hướng dẫn, anh lấy 96 điểm vượt quá mong đợi mà thuận lợi hoàn thành đợt kiểm tra này, lòng tự tin lập tức tăng gấp bội. Đối với việc điều khiển chiếc xe trên thực tế, ngộ tính của anh cao hơn bất cứ ai, chuyện đỗ sát hạch khẳng định không phải nói chơi, cho nên lấy cái bằng chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian; nhưng mà nhiệm vụ mà anh đang gánh lại vẫn không có đầu mối gì, nguyên nhân chủ yếu là thời gian ở trường đào tạo lái xe quá ít. Hơn nữa, Trần Thiên Vũ còn đặc biệt dặn dò rằng tất cả đều phải dùng cách bình thường nhất, không gây chú ý nhất tiến hành, không nên nóng vội. Bây giờ chỉ có thể hy vọng vào giai đoạn tiếp theo, đến lúc đó, cơ hội tự nhiên sẽ tăng lên rất nhiều, môn thứ hai là thao tác đỗ xe đúng vạch, xem như chỗ khó của kỳ sát hạch, rất nhiều người muốn thi tất nhiên sẽ đi.

Lưu Tử Thần và Thẩm Minh Nguyệt kết nhóm, hầu như đều đi dạo trong thành phố đại học, bởi vì môi trường nơi đó quả thật rất hợp lòng người, đầy hơi hướm thư hương, những người qua lại trong thành phố đại học hầu hết đều là giáo viên và sinh viên, vui vẻ nhất chính là thư viện ở nơi này lại mở miễn phí, gần như từng trường đại học đều không ngoại lệ; ở vùng trung tâm thành phố đại học còn có một khu buôn bán khá phồn hoa, đầy đủ mọi thứ như trung tâm thương mại, phố ẩm thực, quần áo, quán cà phê, làm hai người cực kỳ hài lòng; nơi này còn có hai ga tàu điện ngầm, muốn tới trung tâm chỉ mất nửa giờ, rất tiện lợi để đi lại.

Lần trước đi dạo, họ ngẫu nhiên quen biết Đặng Thiến Vi, cô gái này cũng nhanh chóng trở thành một trong “tam mỹ”, đương nhiên trở thành hướng dẫn du lịch của họ, có thể nói là hoà thuận vui vẻ, còn về chuyện điều tra, họ đã sớm vứt lên chín tầng mây.

Lý Nhất Đình thích nhất đi bộ trên đường Cao Phổ, ông và Trần Thiên Vũ cũng thuận tiện đi vào trường quân đội Cao Phổ để tham quan một lượt, so với việc nói là thắng cảnh, không bằng gọi là nhà bảo tàng lịch sử, chẳng những được lưu giữ lại đầy đủ nơi làm việc từ thời kỳ Dân Quốc mà còn có cả vũ khí nóng kiểu cũ, các loại trang phục cùng với các loại tư liệu công văn cũng khá trân quý; đối với lịch sử, thật ra Lý Nhất Đình không hứng thú gì nhiều, Trần Thiên Vũ lại vẫn nhiệt tình đi dạo, đến nỗi khi sau Lý Nhất Đình rời khỏi thắng cảnh và đi dạo khoảng một, hai giờ đồng hồ, Trần Thiên Vũ mới chậm rì rì đi ra khỏi cổng trường quân đội.

Lý Nhất Đình nhíu mày nói: “Một nơi nhỏ như vậy mà anh có thể tham quan lâu đến thế, em thật bội phục!”

Trần Thiên Vũ cười nói: “Tôi nghiêm túc đọc từng chữ một, đương nhiên cần nhiều thời gian rồi.... Nên biết nhiều lịch sử thì mới có thể thực sự hiểu được chúng ta đang theo đuổi điều gì...” Ông có vẻ ngẫm nghĩ.

Lý Nhất Đình không thể không gật đầu đồng ý: “Lời này đúng là có lý, nhưng em vẫn không có nhiều kiên nhẫn cho lắm, chi bằng anh giảng giải cho em nghe với?”

Trần Thiên Vũ lắc đầu: “Không cần phải giảng giải, cậu hiểu rõ hơn bất cứ ai mà... Nói xem cậu đã phát hiện ra điều gì đi?”

Lý Nhất Đình lộ vẻ mất mát hiếm thấy, thở dài: “Không hề phát hiện ra gì cả, tất cả vẫn như thường, đúng là kỳ quái.”

Trong mắt Trần Thiên Vũ đột nhiên thoáng hiện ra một chút ý cười quỷ dị, ông thoáng suy nghĩ rồi nói: “Cậu còn nhớ không, tôi có một tuyệt kỹ tên là Thần Miêu Hóa Ảnh?”

Lý Nhất Đình cười khổ: “Sao có thể không nhớ rõ cơ chứ, những thứ mà em học mãi không được, tất nhiên là em nhớ rõ lắm.”

Trần Thiên Vũ cười ha ha: “Thật ra chính là thuật thôi miên. Năm đó, hồi tôi vẫn còn sống ở nông thôn, tôi đã phát hiện mắt mèo một khi xuất hiện trạng thái biến ảo, sẽ khiến người đang nhìn vào mắt nó vô tình tiến vào trạng thái thôi miên, chỉ là trình độ hơi thấp... Sau đó, tôi liền ngộ ra một phương pháp kỳ lạ.”

Lý Nhất Đình gật đầu: “Việc này, anh có nói với em rồi, nhưng bây giờ anh nói chuyện này là có ý gì?”

Trần Thiên Vũ cười với vẻ thần bí: “Tôi đột nhiên muốn thử của uy lực nó.”

***

Lý Nhất Đình và Trần Thiên Vũ tiếp tục chậm rì rì mà đi, bọn họ phát hiện ven đường có một nhà vệ sinh di động bảo vệ môi trường, vì thế hai người không hẹn mà cùng buồn vệ sinh, cùng đi vào hai gian tối này.

Nửa giờ sau, hai người đều không đi ra. Một hàng dài nhanh chóng nối đuôi nhau trước cửa, một đám quần chúng không liên quan đều buồn tiểu mà trông mòn con mắt chờ đợi cửa mở, nhưng hai cánh cửa này cứ như bị hàn chặt lại vậy, mãi vẫn không hề có động tĩnh gì. Cuối cùng cũng có người bước lên gõ cửa, không có phản ứng gì, một người đàn ông nóng nảy, bắt đầu dùng sức gõ cửa, vẫn không có hiệu quả.

Lúc này, một người trẻ tuổi khá cao từ góc nào đó chậm rãi đi tới, ánh mắt của anh ta ung dung nhưng cũng liếc nhìn về phía này mấy lần, ước chừng mười phút sau, anh ta nhẹ nhàng phủi phủi bụi trên âu phục, vòng qua vách buồng vệ sinh di động và đi đến cửa sổ phía sau.

Anh ta thò đầu nhìn vào bên trong, hơi giật mình hoài nghi, liếc nhìn qua khe cửa chớp, không ngờ bên trong lại rỗng tuếch, anh ta đang chuẩn bị đi khỏi thì cửa chớp bỗng nhiên mở ra, sau đó, anh ta nhìn thấy một đôi mắt cười như không cười, không ngờ ánh mắt này lại có thể nói!

“Này anh bạn, giữa ban ngày ban mặt, rình trộm sẽ bị đau mắt hột đấy.”

Đương nhiên, ánh mắt không có khả năng nói chuyện, người nói chuyện đứng ở phía sau cửa chớp, âm thanh không lớn nhưng lại khiến người trẻ tuổi hơi ngây ngẩn. Ánh mắt này cực kỳ thâm thúy mà trong suốt, dường như chỉ liếc một cái là có thể nhìn thấy tận cùng, âm thanh dường như phát ra từ sâu trong đáy mắt vậy, khiến anh ta không thể rời đi, kỳ quái chính là anh ta lại muốn biện giải, nhưng không mở miệng mà là ánh mắt toát ra vẻ xấu hổ ngượng ngùng.

Anh ta giống như bị điểm huyệt vậy, bỗng nghe thấy một tiếng gọi.

“Cậu là ai, tại sao lại đến đây?” Giọng nói càng thêm rõ ràng.

Người trẻ tuổi vô thức nói: “Tôi là Khang...” Anh ta lập tức tỉnh táo lại chỉ trong nháy mắt, trong lòng sinh ra cảnh giác, ánh mắt bắn ra một tia sáng, anh ta định thần lại.

Nhưng lúc này đã có hai người nhảy ra cửa sổ, một trái một phải kẹp anh ta ở giữa, đây là hai người trung niên thoăn thoắt, lúc này đang lạnh lùng mà nhìn mình.

“Các ông là ai, định làm cái gì?” Người trẻ tuổi run giọng nói.

Trần Thiên Vũ thản nhiên nói: “Lời này nên để chúng tôi hỏi cậu mới đúng, cậu đã theo dõi chúng tôi cả ngày, có phải nên cho chúng tôi một lời giải thích hay không?”

Người trẻ tuổi ngập ngừng nói: “Chắc chắn là các ông đã nhầm rồi, chẳng qua là tôi chỉ muốn đi WC mà thôi.”

Lý Nhất Đình lạnh lùng nói: “Nếu tôi không nhớ nhầm, người gửi cho tôi tờ giấy lần trước chính là cậu đúng không.” Ông nói tiếp: “Rốt cuộc cậu là ai, tại sao hành tung quỷ bí như thế? Rốt cuộc có mục đích gì không thể cho ai biết...”

Người trẻ tuổi lắc đầu không nói, một người vốn trầm mặc ít nói bỗng nhiên lại tươi cười: “Hai người thật thú vị, hẹn gặp tôi ở bên cạnh WC, quả thật thú vị... Không bằng chúng ta tìm một nơi nào đó tốt hơn để ngồi rồi nói chuyện, thế nào?”

Anh ta dùng ánh mắt nhìn về phía Lý Nhất Đình như đang dò hỏi, chờ đợi câu trả lời của ông.

Trần Thiên Vũ gật đầu: “Nơi này quả thật không tiện để nói chuyện phiếm, mùi hôi nồng nặc làm người ta buồn nôn quá.”

Người trẻ tuổi gật đầu: “Tôi dẫn các ông đến một nơi, ở đó yên tĩnh, thích hợp để nói chuyện lâu.”

***

Ba người tới một quán cà phê tên là “Bích Nguyệt Hiên” cách đó không xa, ngồi ở góc hẻo lánh nhất.

Người trẻ tuổi không nghiêm mặt nữa mà là khá nhiệt tình chu đáo gọi cà phê cho hai người, cả ba người không nói gì nữa, thẳng đến khi cà phê được bưng lên.

Sau đó, người trẻ tuổi chủ động nói: “Tên tôi là Khang Thoa, dân bản xứ bình thường gọi tôi là người máy có một không hai.”

Lý Nhất Đình không nhịn được cười rộ lên: “Người máy có một không hai? Ha ha... Thảo nào.” Ông bưng cà phê lên uống một ngụm, đột nhiên nói: “Số của tôi là 8H175, không biết người bên cạnh tôi có được đánh số gì không?”

Khang Thoa thản nhiên mà gật đầu nói: “Đương nhiên, người này được đánh số là 8H251.”

Lý Nhất Đình bỡn cợt nói: “Thú vị, cậu hiển nhiên còn biết chúng tôi không chỉ có hai người. Số thứ tự của bọn họ là gì?”

Khang Thoa nói: “Anh thanh niên thường xuyên đi với ông được đánh số 8H176; còn có một cô gái xinh đẹp tầm tuổi tôi được đánh số 8H252, cô gái xinh đẹp nhỏ hơn tôi được đánh số 8H253.” Anh ta nhẹ nhàng thổi một hơi đánh tan khói cà phê nghi ngút: “Thật ra đây chỉ là một cách ghi nhớ đặc thù của tôi mà thôi, không có gì đáng ngạc nhiên cả.”

Lý Nhất Đình chậm rãi nói: “Đánh số ghi nhớ thì không có gì ngạc nhiên, nhưng tôi mới lên đảo lần thứ hai, cậu lại có thể liếc một cái đã nhận ra tôi rồi, chuyện này thì không phải ngạc nhiên bình thường thôi đâu.”

Trần Thiên Vũ ở bên cạnh nói: “Tôi đoán chắc khả năng ghi nhớ của cậu vẫn chưa phải năng lực duy nhất của cậu.”

Khang Thoa hơi đắc ý nói: “Tất nhiên rồi, bất cứ ai chỉ cần bị tôi liếc nhìn một cái, dù ông thay đổi cách ăn mặc như thế nào, ở trong mắt tôi vẫn là cùng một người, tôi chưa bao giờ gặp sai lầm cả.”

Lý Nhất Đình kinh ngạc nói: “Cậu làm sao mà làm được thế? Nghe có vẻ không thể tưởng tượng nổi...”

“Phải là người có thiên phú cực cao mới có thể làm được điều này.” Trần Thiên Vũ hiển nhiên không ngạc nhiên đến vậy, kỳ nhân dị sĩ mà ông từng gặp trên đời cũng không ít.

Khang Thoa gật đầu: “Phần lớn là thiên phú, chỉ cần thường xuyên rèn luyện là được.”

Lý Nhất Đình không gặng hỏi nữa mà là đặt ra một nghi vấn: “Cậu vẫn chưa nói cho chúng tôi biết rốt cuộc vì sao lại phải theo dõi chúng tôi... Mấy số thứ tự đó có hàm nghĩa đặc thù gì sao?”

Khang Thoa không giấu giếm: “Thật ra mỗi một người trên đảo, tôi đều ghi nhớ hết vào đầu, cũng không phải tôi cố ý theo dõi các ông.... Chẳng qua là tôi phát hiện năm người các ông có vẻ đặc biệt mà thôi, nếu tôi đoán đúng thì các ông lên đảo khẳng định không chỉ đơn giản là đi du lịch, ít nhất lúc này lên đảo sẽ không phải là để dạo chơi.”

Anh ta thấp giọng nói: “Có lẽ các ông tới đây để điều tra chuyện gì đúng không?” Nói xong, anh ta không hề nói gì nữa mà là bưng cà phê lên uống.

Trần Thiên Vũ thở dài: “Thật ra lần đầu tiên lên đảo, tôi đã nhận thấy dường như có đôi mắt đang quan sát chúng tôi, không hề rời đi một chút nào, vừa rồi cũng vậy, chẳng qua đây chỉ là trực giác của tôi mà thôi.”

Lý Nhất Đình hiểu ra: “Thảo nào anh khiến cả nhóm lo lắng không yên mà rời khỏi đảo...”

Trần Thiên Vũ gật đầu: “Cảm giác này thực sự kỳ quái, nhưng tôi lại không thể xác định được lý do, không ngờ lại là cái thằng nhóc trốn từ một nơi bí mật gần đó để rình...”

Khang Thoa ngẩng đầu đánh gãy lời nói của ông: “Tôi không rình, tôi đều phải nhớ kĩ mỗi một người trên đảo, hơn nữa phải lưu ý từng cử động của các ông nữa.”

Lý Nhất Đình ngạc nhiên nói: “Tại sao?” Hiện tại, ông không thể hiểu nổi rốt cuộc người này đang bị làm sao nữa, bị quái gở à?

“Đảo Loan Nguyệt hàng năm đều xảy ra vài chuyện lớn, tôi không làm được cái gì, nhưng có thể ghi chép chuyện này lại.” Khang Thoa thản nhiên nói.

Lý Nhất Đình dần dần hiểu được, ông lập tức hỏi: “8H175 là có ý gì?”

“Rất đơn giản. Số thứ tự này là chuyện quan trọng thứ tám vào năm thứ tám kể từ khi tôi đến đảo Loan Nguyệt, còn ông chính là nhân vật số 175 trong chuyện này.”

Lý Nhất Đình và Trần Thiên Vũ không khỏi nhìn nhau.