Đông Phương Thần Thám

Chương 43




PHẦN THỨ HAI“MÁU TỤ ĐẢO BIỆT LẬP”

Đảo Loan Nguyệt thật ra chỉ là một bán đảo.

Dọc theo bờ biển Trạch Giang, tại phía Nam của Trạch Giang có một địa danh nổi tiếng tên là trường quân đội Cao Phổ do ngài Tôn sáng lập thời ấy.

Đoàn người Trần Thiên Vũ sở dĩ đến đây là vì muốn được chiêm ngưỡng ngôi trường quân đội được ví như “chiếc bánh ngọt”* của Trung Quốc năm đó.

* Cuối thế kỷ XIX, đất nước Trung Quốc với diện tích rộng lớn, số dân đông nhất thế giới, với những điều kiện vô cùng thuận lợi về nhân công, tài nguyên… để phát triển kinh tế, Trung Quốc đã trở thành “cái bánh ngọt” mà tất cả các nước đế quốc đều thèm muốn. “Bánh ngọt” ở đây ám chỉ mục tiêu mà ai cũng hướng mắt thèm thuồng.

Thật ra, mục đích chủ yếu của cuộc hành trình này của bọn họ là trở về văn phòng thám tử Bắc Đình để chuẩn bị thành lập cơ cấu hoạt động, khi đi qua điểm trung chuyển giao thông của thành phố này, bọn họ nhất thời nảy ý muốn ở lại một ngày để chiêm ngưỡng phong thái của thành phố lớn có lịch sử lâu đời này, thuận tiện thưởng thức những món ăn ngon hiếm có được xưng là “cái gì cũng làm được”.

Văn phòng luật sư của Cao Thịnh Dương có công việc khẩn cấp nên vài ngày trước anh đã đi máy bay về văn phòng.

Hứa Kinh Nam không đồng hành, tuy rằng anh có ý muốn ấy nhưng lại bị Lý Nhất Đình dứt khoát từ chối, đây không phải là công việc mà người trẻ tuổi có thể làm, chuyện mà Hứa Kinh Nam cần làm nhất trước mắt chính là nhận chức vụ thích hợp hơn để rèn luyện tay nghề, anh có năng lực xuất sắc, nên được phát huy toàn vẹn hơn, nếu mà cũng về Bắc Đình thì chỉ sợ “anh hùng không có đất dụng võ”.

Cũng khéo là vào ngày tới thành phố này, bọn họ đã nhận được cuộc điện thoại của Hứa Kinh Nam, qua điện thoại, Hứa Kinh Nam có vẻ hưng phấn, thì ra lão pháp y Tống Dũ của cục thành phố bởi vì vụ án ở Bố Ân Du mà cực kỳ coi trọng và ưu ái anh, cố ý điều tạm anh đến cục thành phố để hỗ trợ công việc, đây chẳng khác gì một tín hiệu rằng anh đã chính thức được đơn vị lớn tiếp nhận.

Mọi người tất nhiên cũng vui mừng thay cho anh, Lý Nhất Đình cũng thoáng chúc mừng anh qua điện thoại, đồng thời không quên dội mấy chậu nước lạnh, nhắc nhở Hứa Kinh Nam phải học tập nhiều từ lão pháp y, phải không ngừng tích lũy kinh nghiệm, không thể chỉ dựa vào niềm nhiệt huyết để làm việc được. Trước khi tắt điện thoại, ông còn lưu loát nói thêm một câu, nếu có ngày mà tay nghề của Hứa Kinh Nam trở nên thuần thục, có lẽ Bắc Đình sẽ có vị trí cần đến anh, phải cố gắng nỗ lực thật tốt.

Trần Thiên Vũ không kiên nhẫn nói: “Cậu đừng cậy già lên mặt như thế, người trẻ tuổi mà, phải va chạm nhiều mới được, nếu không bị đâm đến mức đầu rơi máu chảy, cậu cho là cậu ấy có thể hiểu được đạo lý mà cậu nói sao?”

Lý Nhất Đình tắt điện thoại, gật đầu đồng ý: “Không biết tại sao em cứ thích lắm miệng, sắp biến thành thánh đấu sĩ rồi...”

“Anh Lý cũng chỉ xuất phát từ lòng tốt thôi mà, anh ấy thấy Kinh Nam đáng để bồi dưỡng nên mới tận tình khuyên bảo vậy thôi. Thiên Vũ, anh bao giờ cũng ăn nói gay gắt như thế, chẳng bao giờ được lời hay nào cả.” Lưu Tử Thần ở bên cạnh không nhìn nổi nên mở miệng nói.

Trần Thiên Vũ nhún nhún vai, tỏ vẻ vô tội nằm cũng trúng đạn, mọi người đều trở nên vui vẻ.

***

Lúc này đã gần đến hoàng hôn, cả nhóm năm người vừa mới xuống phà, đêm nay chủ yếu là đi thưởng thức món ngon, còn chuyện dạo chơi thì sớm nhất cũng phải chờ đến ngày mai mới đi được.

Xuất phát từ bến phà, cả nhóm ngồi hai chiếc xe ba gác với chi phí mười đồng nhưng không đi bao xa, tài xế đã nói đến nơi, đảo này vốn nhỏ, điểm ăn uống chỉ tập trung gần đây, đi xa nữa cũng vô ích. Vạn Vĩnh Khôn hơi bực bội, nếu gần như vậy thì tại sao lại lấy nhiều tiền đến thế, tài xế lạnh như băng mà đáp trả một câu rằng đây là giá lăn bánh, chỉ cần khởi động xe thì phải lấy giá này.

Trần Thiên Vũ khoát tay, tỏ vẻ nhập gia tùy tục, không cần so đo với ông ta, Vạn Vĩnh Khôn mới thôi.

Lúc này, Thẩm Minh Nguyệt đã nhìn trúng một quán cá nướng, bởi vì trên tấm biển có viết bốn chữ to là “cá sống nướng than”, mặt tiền cửa hàng tuy rằng đơn giản nhưng chiếm rất nhiều diện tích, thực khách cũng rất nhiều. Tất cả mọi người đều tỏ vẻ muốn mở mang kiến thức, muốn xem làm thế nào để dùng than nướng một con cá sống. Thật ra, Trần Thiên Vũ lúc trước cũng từng đề nghị hay là chúng ta đi ăn óc khỉ, cả nhóm đều giận dữ, đề nghị lập tức bị tập thể phủ quyết.

Đoàn người vừa mới ngồi xuống thì Lý Nhất Đình đột nhiên nói rằng muốn thừa dịp lúc gọi món để đi cắt tóc, trải qua bao nhiêu ngày phải tập trung phá án nên tóc đã dài đến mức phủ kín tai, Vạn Vĩnh Khôn cũng la hét muốn đi theo.

Trần Thiên Vũ bĩu môi, tùy bọn họ.

Nhưng không ngờ cá sống nướng than lại là món ăn được làm cực kỳ nhanh, hai người vừa mới bước ra cửa thì món ăn đã được bưng lên, quả nhiên là một con cá sống và một cái bếp than.

Ba người chỉ biết nhìn nhau, không biết ăn kiểu gì, hay là dùng xiên sắt trực tiếp xuyên vào thân cá và đặt lên bếp than để nướng? Nhân viên phục vụ cười khẽ, tỏ ra rằng làm vậy không đúng, cô ấy lấy một cái đĩa trên kệ xuống, đặt con cá sống vào đĩa, cực kỳ thành thạo mà chỉnh đầu cá thò ra ngoài đĩa, sau đó dội nước lạnh, thả vài sợi củ cải và các vật liệu khác, cuối cùng đặt đĩa lên bếp than.

Lưu Tử Thần không khỏi nhíu lông mày, tất nhiên chị hiểu được kiểu ăn này, hiển nhiên là chậm rãi đun nóng nước trong đĩa, khi thân cá đã được nấu chín, có thể đầu cá vẫn còn sống, thì ra cá sống nướng than chính là như vậy, đúng là danh xứng với thực, nhưng...

Tội gì phải tra tấn nó như thế chứ?

Thẩm Minh Nguyệt thì không nghĩ nhiều đến thế, cô hơi hưng phấn, kiểu ăn này, cô cũng là lần đầu tiên thưởng thức, ít nhiều vẫn cảm thấy có chút mới mẻ. Cô dùng chiếc đũa nhẹ nhàng gảy gảy đuôi cá, không ngờ bị đuôi cá bắn bọt nước lên khắp mặt, bọt nước lúc này đã trở nên hơi ấm, khiến Thẩm Minh Nguyệt dở khóc dở cười.

Trần Thiên Vũ và Lưu Tử Thần cũng bật cười, lúc này, bọn họ không để tâm đến chuyện sát sinh nữa, ngược lại còn cảm thấy coi như được mở mang tầm mắt, chuyến đi này không tệ.

Đợi đến khi thân cá đã hoàn toàn được nấu chín, miệng cá mở ra khép lại để kéo dài hơi tàn, mắt cá bắt đầu chậm rãi biến thành màu trắng...

Lý Nhất Đình và Vạn Vĩnh Khôn vẫn chưa trở về.

***

Lý Nhất Đình không thể tưởng tượng được, đơn giản chỉ là đi cắt tóc thôi mà cũng gặp phải chuyện lạ lùng này.

Đây chỉ là một tiệm cắt tóc bình thường, ngoài ống thủy tinh có hoa văn sọc đang xoay tròn ở cửa ra thì ngay cả biển hiệu của cửa hàng cũng không có, bọn họ vốn tưởng rằng nơi này phải rẻ mới đúng, nhưng khi hỏi giá cả mới biết gội đầu mất những 150 đồng! Vạn Vĩnh Khôn thiếu chút nữa đã hộc máu, thợ cắt tóc chỉ là mấy cô gái không lớn cũng không nhỏ, tóc làm bằng vàng hay sao, gội đầu thôi cũng đâu cần phải đắt đến vậy chứ?

Mấy cô gái lạnh lùng nhìn hai người đến từ vùng khác, nghiêng mắt nói: “Cắt tóc thêm gội đầu, các anh còn muốn bao nhiêu tiền?” Khi nói chuyện, khẩu âm của họ hiển nhiên cũng thuộc vùng khác, không phải là dân bản xứ.

“Chỉ cắt tóc thôi thì bao nhiêu tiền?” Vạn Vĩnh Khôn hỏi.

Một cô gái thanh tú trông có vẻ là bà chủ cúi đầu không hề để ý đến bọn họ, có lẽ là tỏ ra khinh thường.

Lúc này, một người trẻ tuổi đẹp trai đang ngồi trên ghế cắt tóc ôn hòa mỉm cười, chủ động mở miệng nói chuyện: “Đây là lần đầu tiên hai người lên đảo đúng không, giá cả ở đây đều như thế hết... Các anh yên tâm, tuyệt đối không bị thiệt đâu.” Anh ta còn quay đầu nháy nháy mắt với Vạn Vĩnh Khôn.

Vạn Vĩnh Khôn còn chưa nói tiếp, Lý Nhất Đình đã cảm thấy khá hứng thú, ông vỗ vỗ bả vai Vạn Vĩnh Khôn, ý là mình sẽ ở đây cắt tóc, Vạn Vĩnh Khôn liếc nhìn ông với vẻ khó hiểu.

Vì thế, hai người ngồi trên ghế sô pha dài ở bên cạnh và chờ đợi ghế trống.

Trong tiệm cắt tóc ngoài hai người bọn họ ra, còn có hai khách hàng nữa, chính là cậu thanh niên vừa rồi và một người trung niên khoảng năm mươi tuổi, không ngờ người ở tuổi này lại lựa chọn cắt tóc ở đây.

Lý Nhất Đình thuận tay cầm lấy quyển tạp chí cũ rách bên cạnh ghế sô pha, không ngờ lại là “Nhân chi sơ”, ông hiểu ý mỉm cười, có lẽ cũng hiểu được nơi này là nơi nào.

Nhưng vào lúc này, một khách hàng mới từ cửa đi vào, người này khá trẻ tuổi, cao to, sắc mặt hơi ngăm đen. Ban đầu, anh ta chỉ ngồi ở bên cạnh Vạn Vĩnh Khôn và lẳng lặng chờ đợi, nhưng không lâu sau, anh ta liền đứng dậy, bởi vì anh ta thấy cậu thanh niên đẹp trai đã đứng dậy, Vạn Vĩnh Khôn đang định nói gì thì Lý Nhất Đình lại nhẹ nhàng ngăn anh lại từ phía sau.

Người đàn ông mặt đen lập tức ngồi vào ghế trống, vẫy tay với cô gái đang gội đầu cho cậu thanh niên đẹp trai, ý là muốn chọn cô này. Cô gái kia còn chưa mở miệng thì cậu thanh niên đẹp trai kia lại nói với vẻ khá thân mật: “Anh bạn, anh chọn người khác nhé, cô gái này là của tôi rồi.”

Lý Nhất Đình mắt thì nhìn sách, nhưng thật ra đang âm thầm quan sát, tuy rằng ông cảm thấy có gì đó bất thường trong cửa tiệm, nhưng ông lại không biết tại sao lại đột nhiên xảy ra một trận cãi vã đầy khó hiểu, chỉ trong chớp mắt, khi nghe thấy lời nói ấy, người đàn ông mặt đen và cậu thanh niên đẹp trai đã lao vào đánh nhau.

Đúng là làm người ta nghẹn họng nhìn trân trối, hoa cả mắt.

Hai người lập tức bị các cô gái trong cửa tiệm trông giống “tay trói gà không chặt” tách ra, hai mắt người đàn ông mặt đen vẫn đỏ ngầu, còn cậu thanh niên đẹp trai thì bình tĩnh, chỉ vuốt lại áo đường trang bị kéo rách.

Cậu thanh niên đẹp trai thấp giọng lẩm bẩm một câu: “Bệnh thần kinh.”

Rồi anh ta lập tức cầm lấy di động bị rơi trên mặt đất và đi ra cửa.

“Hà Tất, sao anh lại nóng nảy đến vậy chứ... Anh không lo lắng đến hậu quả à?” Chủ tiệm có chút oán trách mà trừng mắt nhìn người trẻ tuổi tên “Hà Tất” này.

Người đàn ông mặt đen vẫn nổi giận đùng đùng, rít gào mà quát: “Thằng A Hải cặn bã này! Nó là cái thá gì chứ! Mày có tin là tao sẽ giết chết nó không!”

Mấy cô gái lại chỉ cười, sau đó không để ý đến anh ta nữa, ánh mắt tỏ ra khinh thường.

Người đàn ông mặt đen cũng bất đắc dĩ, mang vẻ mặt âm u mà đi ra tiệm cắt tóc.

***

Sắc trời đã tối hẳn.

Người đàn ông mặt đen đi về một mình, hôm nay anh ta rất không vui, cho nên khi đi trên đường dường như cũng có vẻ rầu rĩ.

Phía sau có tiếng xe máy vang lên, trầm thấp nhưng cũng bình thường. Nhưng người trên xe lại hiển nhiên không hề bình thường, đây là hai kẻ có khuôn mặt đầy vết sẹo, tay cầm mã tấu.

Chiếc xe máy lúc đầu còn chậm rãi chạy trên đường, nhưng ngay vào lúc đi qua người đàn ông mặt đen thì chỉ trong nháy mắt, ánh dao lóe lên lập tức chiếu sáng đêm tối, xẹt qua cổ của người đàn ông mặt đen.

May mà người đàn ông mặt đen nhanh nhẹn, dường như cảm ứng được mà nghiêng đầu sang một bên để né tránh nhát dao đó, những tên này đúng là tàn nhẫn, nếu không kịp né tránh thì đầu anh ta chẳng khác nào đã trực tiếp bị chặt bỏ rồi.

Người đàn ông mặt đen lúc này không dám sơ suất, đưa tay sờ cổ, máu tươi chảy ồ ồ lập tức dính đầy tay phải.

Rất nhiều người tưởng anh ta sẽ đánh trả, nhưng trên thực tế, anh ta đã lập tức co chân bỏ chạy, hơn nữa còn chạy nhanh như một trận gió vậy, không hề quay đầu lại.

Hai người ngồi trên xe máy cũng không kinh ngạc mà tăng ga đuổi theo phía sau; người đàn ông mặt đen rẽ vào một cái ngõ nhỏ hẹp, muốn tránh thoát khỏi sự đuổi giết, nhưng hai người trên xe dứt khoát đỗ xe máy ở ven đường, tiếp tục đuổi theo, cuối ngõ nhỏ này có một cánh cửa sắt, người đàn ông mặt đen đang cố vượt qua thì trên đùi đột nhiên đau đớn, anh ta hét lên một tiếng rồi ngã xuống đất.

Lưỡi dao cắm phập vào đùi, máu chảy ồ ồ, thể lực dần dần bị xói mòn, người đàn ông mặt đen khập khiễng quơ lấy ống thép ven đường mà đánh nhau với hai kẻ ác.

Ngoài việc trên người lập tức lại ăn thêm vài nhát dao ra, không có hiệu quả gì.

Trong lòng người đàn ông mặt đen đột nhiên trở nên kích động, xem ra hôm nay có kẻ muốn đẩy mình vào chỗ chết, trong cơn hoảng hốt lại bị đâm thêm mấy nhát, anh ta kiệt sức ngã nghiêng vào cửa sắt, dùng bàn tay dính đầy máu tươi vịn lấy, sức lực đã kiệt quệ, trừ khi xuất hiện kỳ tích, nếu không thì hôm nay sẽ không thể tránh khỏi kiếp nạn này.

Hai tên mặt sẹo đột nhiên dừng lại, bọn chúng liếc nhau một cái, dường như đang ra quyết định.

Người đàn ông mặt đen uể oải mà nhìn về phía bọn họ, trong mắt cũng lộ ra sự cầu xin, bất luận kẻ nào ở trước mặt cái chết đều khó tránh khỏi sợ hãi.

Nhưng hai tên hung đồ đã bàn bạc với nhau và quyết định rất nhanh, bọn chúng lại giơ dao lên, người đàn ông mặt đen bất lực mà ôm đầu, cả người run rẩy.

Một nhát, hai nhát, ba nhát...

Từng lưỡi dao sắc liên tục cắm phập vào cơ thể mềm mại, máu bắn lên tung tóe, sinh mệnh bắt đầu chậm rãi rời khỏi thân thể của người đàn ông mặt đen, ý thức của anh ta cũng càng ngày càng mơ hồ.

Xem ra, hôm nay mình chết chắc rồi, bàn tay đang nắm chặt dần thả lỏng.

Bỗng dưng...

Ánh dao phút chốc dừng lại.

Không phải hai tên hung đồ nảy lòng từ bi mà là con dao của bọn chúng đã bị hai bàn tay mạnh mẽ như cái kìm đỡ được, hai người dùng sức rút dao ra nhưng vô dụng.

Lý Nhất Đình và Vạn Vĩnh Khôn, mỗi người đều đỡ được một con dao, sắc mặt âm trầm mà nhìn bọn họ.

“Cút ngay!” Hồi lâu sau, Lý Nhất Đình mới gầm lên một tiếng đầy nặng nề.

Tia chớp chói mắt xẹt qua mắt ông, làm người ta không rét mà run.

Hai tên mặt sẹo dùng hai tay rút dao, nhưng con dao vẫn không hề nhúc nhích chút nào, bọn chúng cũng không ngu, biết hôm nay hiển nhiên gặp phải cường địch khó giải quyết, thầm nghĩ coi như thằng nhóc này mạng lớn.

Hai người dứt khoát buông dao, lại bỏ thêm một câu đầy độc ác: “Dám xen vào việc của người khác ở đảo Loan Nguyệt, có lẽ bọn mày chán sống rồi!” Xong cứ thế mà nghênh ngang đi thẳng.

Vạn Vĩnh Khôn đang định chặn chúng lại thì bị Lý Nhất Đình vươn tay ngăn cản.

“Tại sao lại bỏ qua cho bọn chúng chứ?” Vạn Vĩnh Khôn khó hiểu.

Lý Nhất Đình bình tĩnh nói: “Cứu người trước đã, chuyện khác tính sau.” Ông ném con dao xuống đất, phát ra tiếng “loong coong” vang dội.

Người đàn ông mặt đen đã hấp hối, vũng máu tràn khắp dưới mặt đất, mặc dù là trên song cửa sắt cũng loang lổ đầy máu, Lý Nhất Đình thầm nhíu mày, không biết rốt cuộc người kia còn sống hay không.

Vạn Vĩnh Khôn sốt ruột gọi 120, hai người bọn họ hiển nhiên không có năng lực cứu được người bị thương nghiêm trọng như thế.

Đột nhiên...

Ánh mắt Lý Nhất Đình sắc bén phát hiện ra trong vũng máu màu đen hình như có vật gì đó lóe sáng.

Vì thế, ông cẩn thận nhặt lên.