Đông Phương Thần Thám

Chương 243: Tìm được đường sống trong chỗ chết




Dạ Ca nhịn cơn đau xuống, không ngừng trốn chạy, cuối cùng cũng đi tới nơi an toàn mà gã hoàn toàn không cảm thấy bị theo dõi nữa, đúng là không dễ dàng gì! Gã thở hổn hển, dựa vào tường để thoáng nghỉ ngơi một chút, cảm giác như trút được gánh nặng này thật sự rất tuyệt, cũng rất khó có được, giờ gã mới có thể thoáng thở phào một hơi, đồng thời trong lòng cực kỳ bội phục người đàn ông đã cứu mình kia. Bản thân Dạ Ca vốn đã xông pha trong cái xã hội cực kỳ nguy hiểm nhiều năm, nhưng chưa từng bị theo dõi như vậy bao giờ, không ngờ làm thế nào cũng không quăng đi nổi, nếu không phải gã gặp nguy hiểm, người đàn ông xuất hiện ra tay cứu giúp, do đó hiển lộ bộ mặt thật thì Dạ Ca không thể không thầm than mình không thể nắm chắc rằng có thể cắt đuôi được.

Khụ khụ, gã hắng giọng vài cái để làm trong tiếng nói bị gió thổi nghẹn, người theo dõi đã xuất hiện rồi, sự uy hiếp đối với cao thủ chạy thoát thân như gã đã giảm xuống rất nhiều, không phải sợ hãi quá mức nữa.

Nghỉ ngơi một lát, Dạ Ca không cảm thấy nguy hiểm gì nữa, cuối cùng cũng gã có thể hoàn toàn yên tâm, liền dọc theo ngã tư đường mà chậm rãi đi, ít nhất thì gã muốn tìm một phòng khám nhỏ nào đó xử lý vết thương ngoài da trên đầu gối và trên người, tránh bị nhiễm trùng. Nhưng vừa rồi vì thoát khỏi Vạn Vĩnh Khôn nên gã chỉ lo chạy trốn, không để ý phương hướng, nơi mà gã đang đứng không quen lắm, gã không rõ ràng ở gần đây có bệnh viện hay phòng khám nào không, chỉ có thể tìm kiếm ven đường.

Một chiếc xe buýt đã tan làm đang chạy trên đường, người lái là một tài xế già cả, hôm nay ông ấy vốn được nghỉ, nhưng có trường học tổ chức một buổi chơi xuân, bao xe công ty, công ty liền phân công cho người thành thật lại có kỹ thuật lão luyện như ông ấy đi, giờ mới đưa hết học sinh về nhà, lái xe trống rỗng trở về đơn vị. Nhưng không biết thế nào, chiếc xe di chuyển hơi khó khăn, khi sang số thì luôn kêu cót két, dựa vào kinh nghiệm lái xe đã nhiều năm, ông ấy cảm thấy là xe có bộ phận nào đó không ổn.

Trên đường bây giờ không nhiều xe qua lại, nhưng mà nếu muốn đi đến bãi đỗ xe gần nhất thì vẫn còn một khoảng xa nữa, ông tài xế già không xác định có thể chống đỡ được đến đó, vì để phòng chạy đến giữa đường lại đột ngột khựng lại làm ảnh hưởng giao thông, ông ấy vẫn quyết định trực tiếp đỗ lại bên đường để xem xét.

Theo quy định giao thông, không thể tùy tiện đỗ xe trên đường phố đô thị, nhưng nếu xe bị hỏng thì cũng đâu còn cách nào, ông tài xế già dựa theo quy định liên quan, lấy ra giá ba chân sặc sỡ màu giống chiếc xe màu sắc, đặt nó xuống vị trí cách đuôi xe không xa, làm vậy có thể nhắc nhở dòng xe cộ phía sau chú ý an toàn, tránh trường hợp xe chạy đến nơi mới phát hiện, dễ bị tông phải đuôi xe. Ông tài xế già đặt giá ba chân xong, lập tức trở lại xe, mở thùng xe ra và bắt đầu kiểm tra, tính chuyên nghiệp của ông ấy rất mạnh, lúc làm việc hết sức chăm chú.

Một chú chó cưng đáng yêu chậm rãi ung dung đến gần, từ xa nó đã nhìn thấy đồ vật hình tam giác này, cảm thấy rất thú vị, bình thường không hay nhìn thấy bao giờ, vì thế liền không ngừng đảo quanh giá ba chân. Đầu tiên là dùng móng vuốt sờ sờ, cảm thấy lành lạnh, lại dùng thân mình quệt ngang, góc sắc bén của giá ba chân cứa vào da lông chó, khiến con chó nhỏ đau đến mức kêu “ẳng ẳng” vài tiếng.

Chó cưng kêu to vừa để phát tiết, cũng là để thị uy, nhưng giá ba chân không hề gì đáp lại, khiến con chó nhỏ rất mất hứng, nó biết thứ này sắc bén, nên không dùng da thịt đụng chạm nữa, mà là thông minh dùng móng vuốt đẩy giá ba chân đi. Tuy nói giá ba chân hơi nặng, nhưng dù sao vẫn rất nhỏ, không cao bằng con chó nhỏ, chó cưng vẫn có thể đẩy nó lê trên mặt đất được.

Con chó nhỏ đầu tiên là đẩy về phía trước, thỉnh thoảng có tiếng còi xe qua đường vang lên cảnh báo, mấy tài xế ấy không muốn khiến con chó nhỏ làm ảnh hưởng đến đường đi của họ, chó cưng dường như cũng để ý, trên thực tế cũng sợ bị xe đâm phải, vì thế thay đổi phương hướng, đẩy giá ba chân đến lối đi bộ ven đường. Giá ba chân lê sát mặt đất, không ngừng phát ra âm thanh “lạch cạch”, nhưng bối cảnh thoáng đãng bên ngoài khiến động tĩnh đó rất dễ bị nhấn chìm, hơn nữa, ông tài xế già của xe buýt vẫn đang hết sức chuyên chú mà sửa xe, cho nên không chú ý tới con chó và giá ba chân kia đang di chuyển.

Chủ nhân của chú chó cưng là một bà lão, hôm nay bà ấy ra ngoài là để đi siêu thị mua đồ ăn vặt cho đứa cháu bảo bối, thuận tiện mua một ít dầu, muối, tương và giấm chua để nấu ăn, cho nên lúc từ siêu thị đi ra, có thể nói là thắng lợi trở về, xách hẳn hai túi đồ cực to. Bà lão vốn đang dắt dây thừng buộc chó cưng, nhưng túi trên hai tay thật sự quá nặng, bà ấy có vẻ không chịu được lâu, đi một chút là nghỉ ngơi một chút, nên thả luôn dây thừng ra, chú chó của mình ngày thường tuy rằng bướng bỉnh nhưng luôn nghe lời mình, chắc chắn sẽ không chạy loạn.

Bà lão chú ý tới con chó nhỏ đang có hứng thú với giá ba chân phía trước, hơn nữa còn xông lên trước, bà ấy vốn định ngăn lại, nhưng hai túi hàng hóa nặng trịch khiến bà ấy có chút uể oải, chỉ có thể tận lực theo sau chó cưng. Cũng may mà bà ấy nhìn thấy con chó nhỏ chẳng qua chỉ là đẩy thứ đó lên lối đi bộ, chứ không có gì nguy hiểm, cho nên cũng không nóng nảy, chỉ đi bình thường đến gần. Chó cưng đã đẩy giá ba chân đến bên cạnh lối đi bộ, đến gần cửa hàng bên đường, cuối cùng không còn chỗ nào để đi nữa, đành phải điên cuồng sủa với nó, nhưng giá ba chân tự nhiên là không có phản ứng gì, con chó nhỏ sủa hồi lâu, đến khi chủ nhân đuổi tới, bà lão kéo dây thừng của nó, muốn lôi nó về nhà.

Nhưng không biết thế nào, chú chó cưng ngày thường vốn cực kỳ nghe lời, nhưng giờ vừa thấy dây thừng trên cổ mình bị giữ chặt, nó lại không muốn bị bắt buộc nữa, đột nhiên bỏ qua giá ba chân, cũng bỏ cả chủ nhân, đột ngột chạy điên cuồng về phía trước, bà lão cực kỳ hoảng sợ, bà ấy lập tức đuổi theo, nhưng vừa dùng một chút lực thì lại bị hai túi nặng trịch trên tay đè lại, bà ấy không lưu ý, một tay không túm chặt nổi túi, chiếc túi to lập tức tuột khỏi tay chảy, trực tiếp rơi xuống mặt đất.

Túi mua sắm bị mở ra, đồ vật trong đó rơi vãi ra đất, càng tệ hơn chính là trong túi này có chai dầu ăn mà bà ấy vừa mới mua, hiện giờ bị rơi xuống mặt đất bê tông, lập tức bị vỡ, một chai dầu bị đổ ra, có cái rơi hẳn ra đất, có cái còn nằm trong túi mua sắm, khiến các đồ vật còn ở bên trong đều dính đầy dầu mỡ.

Lúc này, chó cưng đã chạy xa, để lại toàn bộ hàng hóa dính toàn là dầu, bà lão khó xử. Cuối cùng, bà ấy đành quyết tâm, chó cưng quan trọng với mình hơn, mấy thứ này có thể mua lại được, vì thế bà lão dứt khoát đặt một túi khác xuống mặt đất, rồi cố gắng chạy về phía chó cưng.

Trên đường mà xe buýt đang đỗ, một quán ăn nhanh mới mở đang được trang hoàng, hai đầu bếp đang sử dụng thang để trèo lên tầng hai, lắp đặt biển quảng cáo trên cửa chính của quán. Chiếc biển quảng cáo này rất nặng, một đầu bếp dùng sức giơ lên, người còn lại thì khoan lỗ. Mới vừa khoan được ba lỗ, đóng ba cái đinh ốc vào, biển quảng cáo mới được coi là vững chắc hơn một chút, đầu bếp tiếp tục khoan lỗ thứ tư, nhưng lúc ông ta khoan xong và cho đinh ốc vào máy khoan thì vị đầu bếp kia do nâng quá lâu mà tê tay, không cẩn thận rung lên một cái. Vị đầu bếp kia lại đúng lúc bật máy lên, cái rung ấy khiến đinh ốc không thể chui vào lỗ máy, nó trực tiếp đánh trúng biển quảng cáo rồi bắn ngược đi ra, bắn sượt qua hai má đầu bếp cầm khoan, lập tức để lại một vệt máu.

Ông ta cảm thấy rất đau, đưa tay sờ sờ, còn oán giận người đầu bếp kia không đỡ ổn, máy khoan liền tuột khỏi lòng bàn tay, rơi từ độ cao tận hai tầng xuống, mà lúc này, Dạ Ca đang ở bên dưới, chậm rãi ung dung mà đi ngang qua.

Dạ Ca chỉ chú ý tới đầu bếp đang lắp biển quảng cáo và xe buýt đỗ ở ven đường, gã đột nhiên ý thức được không khí trên đầu đang nhanh chóng hoạt động, nhận ra có vấn đề nhưng không còn thời gian nhìn nữa, gã vươn hai tay ôm lấy đầu mà nhanh chóng lao ra mấy bước, ngay sau khi gã vừa rời khỏi cửa quán ăn nhanh thì máy khoan liền đập mạnh xuống mặt đất, đúng nơi mà Dạ Ca vừa đứng.

Dạ Ca rất tức giận, mở miệng mắng đầu bếp khoan bên trên một câu, đối phương tự biết đuối lý nên không cãi lại, mà Dạ Ca lại cảm thấy không khí bất thường, liền trực tiếp rời khỏi đó. Nhưng chân mới vừa đi ra nửa bước, ánh mắt còn chưa rời khỏi đầu bếp bên trên, gã liền giẫm phải vũng dầu bị tràn ra từ túi đồ của bà lão ban nãy, Dạ Ca bị trượt chân, vội muốn đứng vững, nhưng vũng dầu mỡ có diện tích rất lớn, gã càng dùng lực lại càng mất thăng bằng, cuối cùng vẫn mất trọng tâm mà ngã xuống.

Nếu chỉ là ngã một cái thì Dạ Ca liền chấp nhận, nhưng gã mới vừa nghiêng người thì thấy một cái giá ba chân không biết tại sao lại bị đặt ở bên đường, lại vừa đúng là vị trí mà đầu gã sẽ ngã xuống. Đầu Dạ Ca đối diện với đầu nhọn của giá ba chân, trong lòng gã biết không ổn, gã lập tức sử dụng cả hai chân nhảy bật lên, đồng thời trừng mặt đất, cả người lập tức bay lên không, gần như là bay qua đầu nhọn của giá ba chân kia, nửa người trên đụng vào cửa hàng giặt quần áo bên cạnh quán ăn nhanh, nửa người dưới vẫn vấp phải giá ba chân, hơn nữa đùi và chân dính mảnh chai dầu ăn, có chỗ chắc chắn đã bị cứa rách.

Dạ Ca không để ý đến đau đớn, nhanh chóng đứng dậy, gã không biết còn có thể xảy ra điều bất trắc gì nữa không, nên đã dùng tốc độ nhanh nhất để liếc nhìn ngoài cửa, sau khi xác định chỉ có một bãi quần áo dính dầu mỡ, gã lập tức nhảy ra cửa hàng giặt quần áo, tránh xa quần áo dính dầu mỡ và giá ba chân mà bắt đầu chạy, nhưng gã lại cảm thấy nguy hiểm đến gần, gã hiểu không thể dựa vào vận may để cứu lấy mình nữa.

Nhưng gã đầy vết thương, hơn nữa thể lực đã tiêu hao rất nhiều, phải tìm một chỗ để xử lý mới được, lúc này, Dạ Ca bỗng thấy ở ven đường thật sự có một phòng khám, vì thế không chút do dự mà vọt vào.

Ở trong phòng khám, bác sĩ băng bó đầu gối cho gã, gắp mảnh vỡ của chai dầu ăn đang cắm vào cơ thể ra, Dạ Ca cảm thấy thân thể đã đỡ hơn nhiều, nhưng gã lại không thể không liên tục chú ý đến tình hình xung quanh, gã vẫn cứ cảm thấy nguy hiểm sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào. Mà sự thật chứng minh, gã cảnh giác là có lý, bởi vì sau khi bác sĩ thay gã băng bó xong và mở cửa sổ ra, qua gương của phòng khám, Dạ Ca đã nhìn thấy phía bên ngoài cửa sổ có một thứ giống như cung tên đang nhắm bên trong.

Dạ Ca cực kỳ kinh ngạc, đối phương hiển nhiên chỉ chờ Dạ Ca đi ra ngoài là bắn ngay, hiện giờ, cửa sổ đang được mở rộng ra, gã không kịp đóng lại, thấy bên trên phòng khám có cầu thang liền té chạy lên, vừa chạy còn không ngừng tránh ngang tránh dọc, chỉ sợ bị cung tiễn nhắm trúng. Nhưng Dạ Ca không ngờ, cầu thang này lại hướng ra phía ngoài, không hề được đóng lại, từ phía trên có thể thấy rõ đường phố, người trên phố tự nhiên cũng có thể nhìn vào trong phòng, cho nên gã không ngừng nghỉ, một hơi trực tiếp chạy tới đỉnh tầng, là tầng thứ năm!

Tầng năm có một ban công nhỏ, cũng đối diện với đường phố, nhưng bên dưới vòng bảo vệ có bệ xi măng cao khoảng nửa người, Dạ Ca lập tức chui vào phía dưới để trốn. Gã thở hổn hển, không biết đối phương có chú ý tới mình đã lên mái nhà hay không, cũng không rõ đối phương có trực tiếp đi vào trong phòng khám để đuổi giết mình hay không, Dạ Ca khó có thể yên tâm, mạo hiểm nhô một chút đầu lên, muốn quan sát tình hình bên ngoài ra sao. Đúng lúc này, một cơn gió vù vù ập tới, gã lùi đầu về theo bản năng, một mũi tên độc bắn sát vào đầu bệ xi măng, rồi rơi xuống ban công phía sau.

Nguy hiểm thật!

Dạ Ca biết đã bị nhắm, tất nhiên không dám động đậy nữa, chỉ dựa lưng vào bệ xi măng mà trốn tránh, gã cũng không dám tự tiện nhô đầu lên nữa, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra được biện pháp nào để tránh né, nơi này rất trống trải, nếu muốn đi xuống thì chỉ có một cửa, chắc chắn cũng đã bị phong tỏa rồi, Dạ Ca cảm thấy mình bị dồn đến đường cùng rồi, chỉ sợ thật sự không có cơ hội sống nữa.

Thế là gã tựa vào bệ ban công xi măng trên tầng năm suốt mấy giờ, một ngụm nước cũng chưa uống, sức cùng lực kiệt, Dạ Ca có chút không nhịn được, nếu còn tiếp tục như vậy thì gã sẽ khiến mình suy sụp mất, đến lúc gặp phải nguy hiểm thì càng không có sức lực chạy trốn, cho nên gã quyết tâm được ăn cả ngã về không, muốn thử vận may một lần. Trong khoảng thời gian này, gã đã quan sát kỹ khoảng cách từ ba ngôi nhà đến ban công này, đó là một tòa nhà văn phòng xa hoa, có cửa sổ ở cầu thang, hầu như từ tầng sáu trở lên là cửa nào cũng mở, gã chỉ cần nhảy qua nhà này là có thể trực tiếp chui vào trong văn phòng. Mặc cho địch nhân bên ngoài có giảo hoạt đến đâu đi nữa, vẫn không có khả năng biết trước được mà ở trong văn phòng chờ mình, chỉ cần gã có thể nhanh chóng vào đó để trốn đi, đến đối phương truy đuổi đến đây thì thời gian đã lâu như vậy rồi, không có khả năng sẽ bị phát hiện.

Vì thế, gã hít mấy hơi thật sâu, cố lấy dũng khí thò đầu ra, hơn nữa còn nhanh chóng nhảy qua bức tường thấp bên cạnh ban công, tiến vào ban công tiếp theo, gã biết phải nhanh, nếu không thì ý đồ của mình rất dễ bị phát hiện, nên gã không hề dừng lại, liên tục nhảy tới ban công của tòa nhà năm tầng.

Ngay bên cạnh là tòa nhà văn phòng, dưới chân tòa nhà trông rất bóng loáng, không có điểm có thể dựa sức cực kỳ tốt nào cả, dùng chân đáp xuống đất xem ra là không được, không kịp nghĩ nhiều, Dạ Ca chạy đến vòng bảo vệ ban công, mượn dùng độ cao của vòng bảo vệ để nâng chiều cao của mình lên, sau đó ra sức nhảy, hai khuỷu tay liền thuận lợi đỡ lấy bệ cửa sổ văn phòng. Gã lại dồn lực vào tay để chống thân mình cao hơn, nhưng khi trọng tâm sắp chạm đến đầu trên của cửa sổ thì một mũi tên độc không biết từ đâu tới đột nhiên bắn trúng đầu gối của gã.

Dạ Ca đang hết sức chăm chú mà leo lên, đâu rảnh lo lắng tình hình bên ngoài, đầu gối bị đánh trúng, cơn đau nhức đột ngột khiến Dạ Ca bất ngờ, không kịp đề phòng, cánh tay cũng lập tức bị đau, khiến hai tay gã lập tức bị tuột, đồng thời, độc tố trên mũi tên cũng nhanh chóng khiến đầu óc của Dạ Ca choáng váng, gã không còn năng lực khống chế mình nữa, hai tay tuột khỏi bệ cửa sổ, cả người rơi từ cửa sổ xuống!

Ý thức của Dạ Ca mơ hồ, nhưng gã cực kỳ rõ ràng rằng lần này mình thật sự xong đời rồi, nếu ngã xuống thì tất nhiên sẽ thịt nát xương tan!

Ngay tại thời điểm như chỉ mành treo chuông này, một đôi cánh tay mạnh mẽ từ trong văn phòng đột nhiên duỗi ra, lập tức đỡ được thân hình Dạ Ca ngay từ lúc vừa bắt đầu rơi tự do, sau đó dồn toàn lực mà túm gã vào văn phòng. Dạ Ca sắp hôn mê, trong nháy mắt mất đi ý thức, gã cảm nhận được cả người mình bị kéo lên trên, mà người đang nghĩ cách cứu mình kia lại là người đàn ông trẻ tuổi vừa nãy đã cứu gã một mạng ở giữa đường cái.