Đông Phương Thần Thám

Chương 227: Người chết thứ tư




Về mặt ngoài thì mối quan hệ giữa hai vợ chồng Quý Trác rất tốt, còn là một hình mẫu trong mắt các đồng nghiệp nữa, chưa bao giờ ầm ĩ bất hòa cả, nhưng trên thực tế, Quý Trác và vợ của mình chỉ là tôn trọng nhau như khách mà thôi, nguyên nhân chính là tình cảm đối với nhau không sâu, cho nên mới không vì vài việc vặt mà đi tranh cãi. Làm vợ, Hầu Hồng tuân thủ bổn phận nghiêm ngặt, giúp chồng dạy con, Quý Trác nói gì bà ấy nghe nấy, thời gian lâu dần, Quý Trác cũng sớm thành thói quen.

Lý Nhất Đình xem như đã hiểu, đúng là mỗi nhà đều có nỗi khổ riêng, mặc dù trông như một gia đình hòa thuận mỹ mãn, thật ra vẫn có sóng gió ngầm xảy ra, ông không nhịn được mở miệng hỏi: “Nếu đã như vậy, tại sao Phó Cục trưởng Quý không chia tay với phu nhân ngài trong hòa bình mà lại làm ra hành động không lý trí như ngoại tình như vậy?”

Quý Trác nghe thấy lời đánh giá về ông ta như vậy, mặt lập tức đỏ bừng, ông ta cũng biết rõ việc này thật mất mặt, nếu bị lộ ra xã hội thì tiền đồ của mình rất đáng lo ngại, bất đắc dĩ mà trả lời: “Đại thám tử Lý à, nếu tôi ly hôn với Hầu Hồng, hai chúng tôi coi như đã được giải thoát rồi, nhưng con gái của tôi đã tốt nghiệp đại học nhiều năm, chắc chắn sẽ gây ra ảnh hưởng rất không tốt đến công việc và cuộc sống về sau của nó. Cho nên tôi vẫn chấp nhận sống như vậy, nhưng không nghĩ tới, Đinh Gia Nghi vì tôi mà thà cả đời không lấy chồng, mấy tháng trước đã quay về tìm tôi, nói rằng mình bằng lòng ở bên tôi mà không cần danh phận, tôi thật sự không cự tuyệt được sự si tình của cô ấy.”

Nhắc tới mới biết, Đinh Gia Nghi thật đúng là si tình, nhìn tuổi tác của ông ta hiện giờ, nếu cứ muốn ở bên Quý Trác mà không có danh phận gì, cuối cùng rất có thể sẽ rơi vào kết cục hai bàn tay trắng.

Không có được manh mối nào có giá trị về Đồng Dương Dương và Đồng Minh Hải từ Quý Trác, Trần Thiên Vũ liền tạm biệt ông ta, điều quan trọng hơn trước mắt vẫn là nên đi tìm Đồng Dương Dương.

Cùng lúc đó, ở chợ thành phố HK là một cảnh tượng rất náo nhiệt.

Đây là một khu chợ tổng hợp lớn nhất thành phố, căn cứ công tác thống kê, hơn 60% cư dân thành thị chủ yếu mua thức ăn ở chợ này, ngoài những người dân gần đây, thậm chí cách xa vài cây số, cũng có không ít người còn cố tình lái xe đến đây để mua sắm. Ngoài nguyên nhân nơi này rộng lớn và sản phẩm đa dạng ra, còn bởi vì chợ được quản lý rất tốt, dù là vệ sinh, môi trường hay là chất lượng sản phẩm, đều tốt hơn các khu chợ bình thường rất nhiều, cho nên mọi người thà tốn chút thời gian cũng muốn tới đây, có thể nói rằng khu chợ này như một thương hiệu vậy.

Cho nên từ buổi sáng đến chiều, trong chợ đều đầy tiếng người rất ồn ào, mặc dù Hầu Hồng đã tới đây từ sáng sớm, nhưng về đến nhà mới phát hiện quên mua sườn mà con gái Quý Tinh thích ăn, bây giờ quay lại, vẫn thấy đầu người khắp nơi, đi lại phải chú ý nhường nhau, nếu không sẽ dễ xảy ra va chạm.

Chợ có phân chia thành nhiều khu vực như khu rau, khu gia cầm, khu hải sản hay khu thịt, được sắp xếp dựa theo các loại riêng biệt, vừa có thể giúp khách hàng dễ dàng tìm thực phẩm mà mình muốn mua, vừa có thể quản lý thống nhất, đưa vào hoạt động, ngoài ra còn có các kho lạnh đặc biệt dành cho tiểu thương bảo quản hàng tươi sống. Bên cạnh đó còn có các khách sạn và quán ăn nhanh để mọi người ăn uống và nghỉ ngơi, có thể nói là đầy đủ mọi thứ.

Hầu Hồng mặc trang phục màu đỏ, đi đôi giày cao gót, mái tóc quăn. Tới tuổi bà ấy có đẹp hay không cũng chỉ là thứ yếu, chủ yếu là phải có khí chất, có phẩm vị, nhất là trong gia tộc của bà ấy có rất nhiều nhân vật nổi danh, bây giờ chồng cũng đường đường là Phó Cục trưởng Cục Giáo dục, dù thế nào cũng không thể mất mặt mũi được. Mỗi ngày, bà ấy luôn tới nơi này mua thức ăn, đối với chợ này tự nhiên là “ngựa quen đường cũ”, nếu muốn mua sườn thì phải đến khu vực bán thịt, đầu tiên phải đi qua khu hải sản, sau đó đến khu thuỷ sản, rồi mới đến khu bán thịt.

Lần này Hầu Hồng lại cảm thấy khác với mọi khi, luôn cảm thấy có người nào đó đang theo sau mình, lần thứ hai bước vào cổng chợ, bà ấy cứ có cảm giác phía sau đang có ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình vậy, nhưng mỗi lần bà ấy quay đầu nhìn lại thì vẫn không thể nào xác định mục tiêu. Ở đây thật sự có quá nhiều người, phóng mắt nhìn lại đã thấy hơn trăm người, có người đang vội cân thực phẩm, có người đang vội vận chuyển, có người đang vội kiếm tiền, dù sao ai việc người nấy làm, chỉ không ai nhàn rỗi ngẩn người cả.

Có lẽ là mình nghĩ nhiều rồi!

Hầu Hồng lắc lắc đầu, phỏng chừng là đoạn thời gian gần đây tâm tình không tốt nên đầu choáng váng, bà ấy có nghe nói một ít tin đồn về chồng mình, về cô thanh mai Đinh Gia Nghi của chồng, bà ấy không phải không biết, nhưng vẫn luôn mở một mắt nhắm một mắt. Dù sao cũng đã sống với Quý Trác tường an vô sự mấy chục năm, hiện giờ dung nhan đã suy, tự nhiên không thể đánh đồng với người phụ nữ trẻ những mười tuổi. Nhưng bà ấy rất rõ ràng rằng dù thế nào đi nữa, phỏng chừng vì con gái và sự nghiệp, Quý Trác cũng sẽ không dây dưa, lại càng sẽ không ly hôn với mình, cho nên chỉ cần ông ta không làm ra chuyện gì quá khác người, Hầu Hồng sẽ không tính toán đâm rách lớp cửa sổ giấy này.

Chẳng qua, miên man suy nghĩ thì vẫn có, luôn phải có chuyện chẳng hề hài lòng, có lẽ như vậy mới làm cho nỗi lòng bà ấy không yên.

Ở khu hải sản, một thùng tôm hùm đang giơ càng mà nhảy nhót, như đang giãy giụa lại như đang đùa giỡn, thân màu đỏ đặc kia làm người ta nhìn mà có vẻ choáng váng. Bên kia cũng là con cua có được móng vuốt cứng cáp, nhất là cua hoàng đế đến từ nước ngoài, chất thịt ngon, buôn bán rất chạy, giá cả cũng cực kỳ sang quý, bọn chúng có càng rất lớn, khác với tôm hùm nhỏ, nếu bị càng này kẹp lấy, sợ là sẽ bị thương đến gân cốt.

Qua khu hải sản, khu thuỷ sản ngay bên cạnh cũng dựa vào nước mà sinh tồn, chủ yếu bán cá là chính, cũng có bán cá khô, tôm cỏ và tôm cá tươi. Bình thường nói đến cá đều là động vật khá dịu ngoan, ngoài cái đuôi thường xuyên bật nhảy ra, không có điểm uy hiếp nào khác, nhưng mà cá sống hôm nay dường như càng không chịu nổi tịch mịch, ở trong nước cũng vậy, bị người bắt lấy để chuẩn bị mổ bụng cạo vảy cũng thế, cả đám đều giãy giụa cực kỳ mạnh, không lâu sau, có vài con giãy xuống đất, nhưng tự nhiên vẫn là bị bắt về. Không phải tất cả con cá đều chỉ biết vẫy đuôi, có một loài cá nhỏ màu đen, trông thì hình thể không lớn, nhưng khi miệng mở ra lại có thể rõ ràng nhìn thấy răng nhọn bên trong, trông như răng cưa, gần như không khác gì răng nanh của cá sấu, hàm trên dưới nhấm nuốt qua lại, không biết đang cắn xé cái gì.

Hầu Hồng ngày thường vốn không vừa mắt mấy thứ đó, trong lòng luôn lải nhải, không muốn nhìn nữa, đi thẳng đến nơi bán sườn. Kết quả bà ấy vừa tăng tốc, chân bước dài, vừa vặn phía trước có một vũng nước, bà ấy không chú ý nên bị trượt chân, cả người ngả ra sau một nửa, thiếu chút nữa đã mất trọng tâm, cũng may mà trong tay không có thứ gì, trong lúc bối rối, bà ấy vịn vào bếp lò bán vịt nướng ven đường, thế mới đứng vững được.

Sao nơi này lại có quầy bán vịt nướng?

Hầu Hồng mỗi ngày đều đi qua nơi này, dường như chưa thấy sạp nhỏ này bao giờ, hơn nữa nơi này là khu thuỷ sản, thế mà bỗng dưng lại có quán bán vịt, đúng là quái dị. Bếp lò kia đang nướng, lớp ngoài cũng rất nóng, không thể vịn tay lâu được, bà ấy nhanh chóng rút về.

Bà ấy cứ cảm thấy nơi này có chút bất thường, rõ ràng là một khu chợ cực kỳ quen thuộc, nhưng hôm nay dường như trở nên xa lạ, vẫn nên nhanh chóng về nhà đi.

Vì thế, Hầu Hồng quan sát mặt đất, vừa đi vừa tránh vũng nước, nhanh chóng đi đến quầy hàng bán sườn, không kén chọn mà bảo ông chủ chọn đại một miếng, thanh toán tiền rồi nhờ đối phương chặt ra.

Quán chủ thuần thục quơ dao chặt sườn trong tay, thuần thục chặt một miếng sườn lớn thành nhiều phần, vết dao cực kỳ sắc bén, gai thịt mà ông ta chặt bỏ lại cực kỳ chói mắt.

Hầu Hồng không muốn nhìn, vì thế nâng đầu lên, trên đỉnh đầu bà ấy là một chiếc quạt điện kiểu cũ đang quay vù vù rất mạnh, nhưng lại không mang đến nhiều sự mát mẻ. Hơn nữa, việc quản lý thực phẩm trong chợ từ trước đến nay luôn được chú trọng, một chiếc quạt điện cũ kỹ như thế, thế mà vẫn chưa được thay mới, Hầu Hồng không khỏi có chút dự cảm chẳng lành.

Cầm lấy sườn đã được chặt từng khúc, Hầu Hồng tính lập tức về nhà ngay. Nhưng đúng lúc này, cách đó không xa lại có tiếng ai đó đang gọi mình.

Bà ấy nhìn về phía âm thanh phát ra, thì ra là người quen của mình - Viên Huệ Nga, cũng chính là mẹ của Liễu Tiểu Quyền. Hai người họ vì thường xuyên đến đây mua thức ăn nên mới kết bạn, bình thường lúc rảnh rỗi, họ thường trò chuyện tán gẫu về việc nhà, quan hệ coi như không tồi.

“Là bà à, thế nào, sao hôm nay mua ít thức ăn thế?” Viên Huệ Nga nhìn số sườn không nhiều trong tay Hầu Hồng, hỏi.

“Đâu có đâu có, mấy thức ăn khác, tôi đã mua về rồi, chỉ là quên mua sườn thôi, con gái của tôi muốn ăn, cho nên lại tới đây một chuyến.” Hầu Hồng không chút nghi ngờ, trả lời chi tiết.

Nghe thấy Hầu Hồng nhắc đến Quý Tinh, Viên Huệ Nga liền nhân cơ hội khen ngợi một hồi, nói những lời dễ nghe như Quý Tinh xinh đẹp hiền lành đến thế nào, quả nhiên là hoa hậu giảng đường danh xứng với thực. Hầu Hồng tuy rằng cảm thấy được hơi ngượng ngùng, nhưng dù sao người ta cũng đang khen con gái mình, trong lòng vẫn vui tươi hớn hở, liền tán gẫu trò chuyện với Viên Huệ Nga, hoàn toàn vứt ý định về nhà ra sau đầu.

Đối với Viên Huệ Nga mà nói, đây lại là một cơ hội lấy lòng Hầu Hồng, trước kia, bà ấy cố ý làm quen với Hầu Hồng ở chợ chính là hy vọng có thể quen biết chồng của Hầu Hồng là Quý Trác, dù sao đối phương chính là phó cục trưởng, mà con trai của mình quả thực là đứa thất nghiệp, chỉ biết loanh quanh ở nhà, nếu có thể nhờ Quý Trác giới thiệu việc làm cho Liễu Tiểu Quyền thì đúng là quá tốt, hơn nữa, nếu có thể tác hợp Liễu Tiểu Quyền và Quý Tinh, chẳng phải sẽ càng tốt hơn hay sao.

Nhưng bà ấy lại không dám quá liều lĩnh, nếu dọa Hầu Hồng chạy mất thì sẽ không tốt lắm, ngày thường lúc gặp ở chợ chỉ chào vài tiếng rồi đi ngay, thấy Hầu Hồng mua rất nhiều thực phẩm, Viên Huệ Nga cũng rất biết điều mà không làm chậm trễ thời gian của Hầu Hồng, mà lúc này, Hầu Hồng chỉ mua sườn, cho nên bà ấy liền thừa dịp cơ hội này, hàn huyên trò chuyện với đối phương một lúc lâu.

Hai người họ vừa đi vừa nói chuyện, bất giác liền đi tới khu gia vị, đây là nơi bán dầu, muối, tương, giấm chua và các loại nguyên liệu, bởi vì hạn sử dụng của chúng lâu hơn so với các sản phẩm khác, nhu cầu vận chuyển lại ít, cho nên bị sắp xếp ở phía bên trong cùng của khu chợ.

Nói cách khác, Hầu Hồng vốn mua sườn xong là sẽ đi về nhà, nhưng giờ thực tế lại đi về phía ngược lại, chờ bà ấy định thần lại, liền nói với Viên Huệ Nga rằng thời gian không còn sớm nữa, phải về nhà nấu cơm rồi.

Viên Huệ Nga vui vẻ nhận lời, thuận tay nhét một túi trứng chim mà mình mua vào túi mua sắm của Hầu Hồng. Hầu Hồng muốn từ chối nhưng không được, cuối cùng đành phải nhận lấy, chút khó chịu trong lòng lập tức biến mất sau cuộc gặp gỡ ngắn ngủi với Viên Huệ Nga.

Chương 227NGƯỜI CHẾT THỨ TƯ

Tâm tình của Hầu Hồng đã tốt lên rất nhiều, sau khi chào tạm biệt Viên Huệ Nga, bà ấy liền đi về phía cổng chợ. Bà ấy đi giày cao gót trên mặt đất có chút khó khăn, ngày thường vì để có khí chất, Hầu Hồng luôn thích mặc như vậy ở bên ngoài, nhưng khi đến chợ thì bình thường sẽ đi giày đế bằng. Hôm nay vốn cũng định như thế, nhưng lúc vừa mới về nhà, bà ấy đã đổi giày đế bằng thành dép lê, sau đó lại phát hiện quên mua sườn, ngay trước mặt các thành viên văn phòng thám tử Bắc Đình, bà ấy cố ý đổi thành đôi giày cao gót này, có lẽ trong tiềm thức, bà ấy luôn chú ý hình tượng trước mặt người khác.

Nhưng đôi giày này lại không thoải mái cho lắm, do vừa mới bị trượt một cái ở khu thuỷ sản, Hầu Hồng trở nên cẩn thận hơn, cố ý hơi cúi thấp đầu nhìn dưới mặt đất, né tránh các vũng nước dưới mặt đất.

Nói đến cũng lạ, khu chợ rộng lớn này ngày thường vốn rất chú ý đến việc vệ sinh sạch sẽ, mặc dù có tiểu thương đại thương hoặc là khách hàng không cẩn thận vẩy rau xuống đất, nhưng sẽ có người nhanh chóng đến lau sạch, nhưng trên mặt đất hôm nay lại có rất nhiều vũng nước to nhỏ, làm người ta đi lại mà kinh hồn bạt vía.

Hầu Hồng chú ý đường đi, vừa muốn để ý đồ trong túi to, vốn nếu chỉ là một túi sườn thì không sao cả, nhưng Viên Huệ Nga tốt bụng tặng bà ấy một túi trứng chim, thứ này thì không thể để bị va chạm được, sẽ dễ bị vỡ. Trong lúc lơ đãng, lực chú ý của bà ấy thường xuyên bị quả trứng nhỏ màu vàng ấy hấp dẫn, thường thường nhìn chúng nó một cái, sợ không cẩn thận làm vỡ.

Trong chợ, người đến người đi, Hầu Hồng đi cực kỳ cẩn thận, lúc đi qua không ít quầy hàng, các chủ quán còn thường chào hỏi bà ấy, ngoài việc kiếm chút tiền ra, dù sao Hầu Hồng cũng là khách hàng lâu năm của bọn họ, giữ gìn quan hệ với khách, đối với tiểu thương bán thực phẩm mà nói cũng rất quan trọng, đạo lý khách hàng quen ở nơi nào cũng có thể áp dụng.

Phía trước là một chỗ rẽ ngay giữa khu thịt và khu gia vị, bên này bán đồ gia vị, rẽ qua là đến một vài quầy giết lợn giết cừu. Hầu Hồng bỗng nhiên lại cảm thấy phía sau lưng bỗng rét run, con dao rựa trên bàn rất sắc bén, phản xạ lóe sáng dưới ngọn đèn khiến lòng người hoang mang rối loạn, Hầu Hồng lại bất giác nhìn túi trứng chim trong tay, may mà trước mắt, vẫn chưa quả nào bị vỡ.

Tới chỗ rẽ, Hầu Hồng không chú ý tới ngay chỗ rẽ ấy còn có một vũng nước khó phát hiện, vừa mới quay người, chân trái liền bước lên vũng nước kia, gót giầy trượt một cái, biên độ vốn không lớn, nhưng Hầu Hồng theo bản năng muốn đứng vững, kết quả lại phản tác dụng, người gần như làm động tác giạng thẳng chân, chân trái nhanh chóng chống về phía trước, mà đầu gối phải bị kéo ra, gấp khúc xuống.

“Bịch!”

Vì đỡ lấy thân thể của mình, Hầu Hồng tự nhiên mà buông lỏng túi to trong tay ra, số trứng chim trong túi lập tức rơi xuống mặt đất, hầu hết lòng trắng trứng tràn ra, khiến chỗ rẽ tràn đầy thứ nhớp nháp.

Bên cạnh có mấy người nhìn thấy vẻ quẫn bách của bà ấy, vội vàng đến gần muốn đỡ bà ấy dậy, một người đàn ông thuận tay đỡ được eo Hầu Hồng, để bà ấy không bị mất thăng bằng, bà ấy cũng nương sức lực này mà rút chân trái về, tránh bị xấu mặt trước bao người.

Ngay tại lúc mọi người cho rằng không còn vấn đề gì nữa, Hầu Hồng vừa mới thu hồi chân trái, chân phải định đứng vững để đứng thẳng dậy, nhưng mà phía dưới chân phải của bà ấy vừa lúc lại là đống trứng chim bị vỡ, Hầu Hồng thật không ngờ thứ đó còn trơn hơn, mặc dù có người giúp đỡ, nhưng sau khi dồn lực vào đùi bên phải, dưới chân căn bản không đứng nổi, lập tức trượt ngã ra phía sau.

Người đàn ông hỗ trợ kia cũng không chú ý tới lòng trắng trứng, trước đó đã dồn hết sức lực, lúc này không kịp đỡ lấy cả người Hầu Hồng đang ngã quỵ nữa.

Nơi này là phía cuối khu thịt, một cái cân bằng sắt rất to được đặt ở góc, đây vốn là sự bố trí của chợ, có thể giúp khách hàng nào mua nhiều có thể tự tay thử sức nặng, cũng tránh xuất hiện trường hợp thiếu cân nghiêm trọng, coi như là một loại công bằng đi. Đương nhiên, đây là việc làm có trách nhiệm với người tiêu thụ, cũng là một trong các nguyên nhân tại sao nơi này có danh tiếng rất tốt.

Nhưng mà lúc này, Hầu Hồng nhìn thấy chân của mình va vào góc nhọn sắc bén của chiếc cân, lập tức chảy ra máu tươi, cả người ngã ngay về phía chiếc cân cực lớn kia, đầu va chạm vào tấm sắt, hiển nhiên là cực kỳ tệ, nhưng lúc này bà ấy đã mất đi trọng tâm, không thể tránh nổi, chỉ có thể tuyệt vọng mà nhìn, bất giác giơ cánh tay che trước trán, muốn giảm nhẹ hậu quả do cú ngã này một chút.

Sau đó, bà ấy liền nhắm lại đôi mắt sợ hãi, cả đầu ngã xuống cân sắt kia.

Có chút chấn động, hình như đập phải răng rồi, đây là cảm giác duy nhất của Hầu Hồng hiện giờ, bà ấy vốn đoán rằng mình sẽ bị “đầu vỡ máu chảy”, nhưng khi bà ấy mở mắt ra, ngoài răng nanh hơi đau và chảy chút máu ra, đầu vẫn may mắn không bị thương gì, ngay cả cánh tay cũng không biết đau như thế nào, dường như còn có chút xúc cảm mềm mại kỳ dị. Khi bà ấy nhìn xuống, mới phát hiện mình đích thật là ngã xuống cân, nhưng không biết từ khi nào lại có một cái đầu lợn rất lớn trên bàn cân, còn có máu loãng chảy ra. Hai mắt Hầu Hồng và tròng mắt lợn nhìn nhau, trong cơn hoảng hốt, bà ấy cảm thấy dường như con lợn này vẫn chưa chết, hai mắt kia vẫn có thể mở, tròng mắt vẫn có thể hoạt động, bà ấy sợ tới mức lập tức ngồi bật dậy.

Lần này, cuối cùng bà ấy cũng đứng vững vàng, người qua đường phát hiện bà ấy không có gì đáng ngại, đều nói bà ấy may mắn, sau đó liền tản ra.

Chỉ còn lại một đồ tể cao lớn thô kệch, cầm dao rựa trong tay, hung tợn mà lườm Hầu Hồng một cái, sau đó lấy đầu lợn trên cân đi. Đồ tể hiển nhiên không hài lòng khi thấy Hầu Hồng va vào đầu lợn của anh ta, lo lắng đầu lợn bị hỏng hoặc là bị bẩn, mà Hầu Hồng lại cảm thấy sự xuất hiện của cái đầu lợn kia rất quái dị, bởi vì lúc mình đi qua chỗ này, trên đó dường như là trống rỗng, ngay cả lúc trượt chân, bà ấy cũng chỉ nhìn thấy một cái cân ở phía sau, chứ không nhìn thấy trên nó còn có đầu lợn.

“Chị ơi, chị có sao không?” Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi thấy vậy, cố ý đi tới hỏi.

Hầu Hồng quen anh ta, tuy rằng không biết tên nhau, nhưng bởi vì thường mua đồ trong cửa hàng gia vị của người đàn ông này nên đã sớm quen biết. Cửa hàng của người đàn ông ở bên kia chỗ rẽ, là cửa hàng cuối cùng trong khu gia vị.

Hầu Hồng cảm kích mà lắc lắc đầu, muốn nói mình không ổn lắm, nhưng dường như không bị thương chỗ nào, mắt không hoa, tai không điếc, đầu cũng không biết là chóng mặt hay đau đớn, chỉ có đầu gối bị thương do va vào cái cân. Nhưng mà vẻ mặt của bà ấy vẫn quá hoảng hốt, ông chủ cửa hàng gia vị có chút lo lắng, nên bảo Hầu Hồng vào cửa hàng mình ngồi uống cốc nước, nghỉ ngơi một lúc rồi hẵng về nhà.

Người đàn ông trẻ tuổi tốt bụng đỡ Hầu Hồng về cửa hàng gia vị, để bà ấy uống nước cho đỡ sợ, khi phát hiện trên đùi bà ấy có vết thương nhỏ, anh ta còn dặn dò Hầu Hồng ở trong cửa hàng chờ mình ra ngoài mua mấy cái băng keo cá nhân về.

Ngồi bên trong cửa hàng gia vị, người Hầu Hồng đã đổ mồ hôi, bắt đầu miên man suy nghĩ. Cảnh tượng vừa rồi làm lòng bà ấy vẫn còn sợ hãi, mình đã đủ cẩn thận đi lại rồi, nhưng vẫn không thể chu đáo được, nếu hôm nay nhớ rõ mua sườn thì đã không cần phải quay lại lần nữa, nếu lúc về nhà không có khách thì bà ấy cũng sẽ không sẽ đi giày cao gót, nếu không đi giày cao gót thì tất nhiên sẽ không sợ chợ trơn trượt. Hầu Hồng cảm thấy tất cả giống như domino vậy, một quân lại đè nặng một quân, ở giữa chỉ cần có một phân đoạn không tồn tại thì mình sẽ không sẽ bị thương.

May mắn chỉ là đầu gối bị thương, lại gặp người tốt bụng hỗ trợ, Hầu Hồng yên tâm không ít, có lẽ là vì chuyện Đinh Giai Nghi mà phân tâm, làm việc quên đầu quên đuôi, thật không giống phong cách của mình chút nào, vẫn nên bình tĩnh một chút mới tốt. Bà ấy an ủi mình như vậy, vì đã nghĩ thoáng một chút rồi, nên ánh mắt tự nhiên mà bị các loại vật phẩm trong cửa hàng gia vị hấp dẫn.

Cửa hàng này có diện tích không lớn, ngồi ở bên trong chỉ có thể chuyển động tại chỗ mà thôi, xung quanh có đầy đủ các loại gia vị khác nhau, tuy nhỏ nhưng hầu như đều có hết, ngoài tương, dầu, giấm chua, mì chính, muối thông thường ra, các loại cay, ngọt, mặn, chua, đủ thứ được phân loại và đặt xung quanh quầy.

Gia đình bà chủ Hầu Hồng buồn chán cầm một lọ bột ớt lên, trông rất thư thái, vừa ngửi thấy là đã biết lọ này sẽ khiến người ta bị sặc cực kỳ, bà ấy nhất thời không nhịn được hắt xì một cái, rào, bột ớt lập tức bay hết vào mặt, làm bà ấy lập tức không mở mắt ra nổi. Lúc này, thứ mà bà ấy rất cần tất nhiên là nước, nhưng làm sao có nước thì bà ấy cũng không rõ, càng không thể trợn mắt đi tìm, nhưng vị cay khủng khiếp làm Hầu Hồng thật sự không thể chịu đựng nổi, tay chân không ngừng cử động, bà ấy đã mất kiểm soát.

Ra khỏi cửa hàng gia vị, bà ấy vừa lần mò đến nơi bán thịt, đồ tể quán thứ nhất đang chặt thịt, một nhát lại một nhát, căn bản không dự đoán được lại có người không biết sống chết mà vọt tới trước bàn, trong lòng đồ tể hoảng hốt, giơ tay chém xuống, thiếu chút nữa đã chặt phải tay bà, dưới tình thế cấp bách, đồ tể đẩy bà ấy ra, miệng không ngừng mắng mỏ, bởi vì Hầu Hồng vừa rồi còn suýt nữa đã làm hỏng đầu lợn nhà anh ta rồi.

Kết quả, đồ tể vốn cực kỳ khỏe mạnh, nên cú đẩy đó khiến Hầu Hồng lại trượt ngã xuống đất, lúc này hình như có người nhanh chóng xông lên nâng bà ấy dậy, nhưng Hầu Hồng đã bị ớt cay làm mất phương hướng, căn bản không nghe thấy đối phương nói gì, chỉ nghe ra là giọng phụ nữ, bà ấy bối rối, bây giờ chỉ muốn tìm nước, dưới tình hình hoàn toàn bị mất phương hướng, bà ấy chỉ biết nhanh chóng vọt tới chỗ có tiếng nước, trên đường đi có va vào mấy khách hàng mua thức ăn, nhưng Hầu Hồng cứ như nổi điên vậy, căn bản không dừng lại nổi, chỉ lo tìm kiếm tiếng nước ấy.

Tới nơi, bà ấy vội vàng đưa tay đi vốc nước mà hất vào mặt mình, vốc nước đầu tiên vào mặt không giúp bà ấy thấy đỡ hơn, ngược lại còn biến bớt bột còn khô biến thành nước ớt, trực tiếp chảy vào hai mắt đang nhắm, khiến bà ấy bị cay hơn, nước mắt chảy ròng. Sau đó, Hầu Hồng tiếp tục đưa tay xuống vốc nước, không ngờ nơi này trên thực tế chính là bể nước hải sản, một con cua đã sớm như hổ rình mồi, lần đầu tiên bị quấy rầy nghỉ ngơi, con cua rất tức giận, đợi đến khi Hầu Hồng lại với tay xuống nước, con cua liền xem xét đúng thời cơ, hung hăng mà kẹp lấy tay bà ấy.

“Á!” Hầu Hồng đau đến mức kêu to ra tiếng: “Đau quá!”

Bỗng nhiên, bà ấy cảm thấy không khí trên đầu lập tức bị quạt ra, không đợi bà ấy có phản ứng gì, chiếc quạt điện cực kỳ cũ nát kia cuối cùng cũng rơi từ trên đỉnh đầu xuống, vừa lúc đập vỡ vào thùng vịt nướng giữa khu thuỷ sản. Chiếc thùng kia đã bị đè bẹp, toàn bộ móc câu bên trong còn bị áp lực đến mức bay vụt ra, không ngờ là một cái móc còn trúng ngay cổ Hầu Hồng, động mạch chủ của bà ấy bị móc bén nhọn cắt ngang, chỉ cảm thấy máu nóng không ngừng phun ra khỏi cơ thể, che cũng không che được.