Đông Phương Thần Thám

Chương 221: Đêm mưa khách tới




Buổi tối khoảng bảy, tám giờ, bầu trời rơi xuống mưa phùn, cảm giác âm u lạnh lẽo.

Trong một văn phòng vẫn chưa hoàn toàn được trang hoàng xong, một món đồ được bày giữa chiếc bàn làm việc phía trước.

Một người đàn ông có dáng người khá là cường tráng đưa lưng về phía cửa chính, nhẹ nhàng cầm lấy món thủ công mỹ nghệ nhỏ trên bàn: Đó là một chiếc quạt làm từ gỗ đàn hương bình thường. Trên mặt quạt viết bảy chữ thảo xinh xắn: “nhất thoa yên vũ nhậm bình sinh”, người đàn ông hiểu ý mỉm cười.

Đoàn người Trần Thiên Vũ mới vừa vào cửa, đầu tiên là sững sờ, Lý Nhất Đình lập tức cười ha ha một tiếng, chủ động lên tiếng: “Xem ra có khách quý đến nhà, hôm nay là ngày lành tháng tốt gì sao?”

Người tới nghe vậy quay đầu, cũng cười nói: “Tôi đến nhà đâu chọn ngày lành tháng tốt gì.” Thì ra là Quản Thiệu Tinh - một người bạn cũ ở Bắc Đình, vừa mới nhậm chức phân cục cục trưởng.

Cục trưởng Quản lập tức chuyển đề tài, cả giận nói: “Tôi đến HK lâu như vậy, mấy người không chủ động tìm tôi trình diện, còn muốn tôi tới nhà thăm hỏi, có phải là đã quá tự cao tự đại rồi không?”

Trần Thiên Vũ mỉm cười: “Nói thật, chúng tôi rất không muốn nhìn thấy anh đâu.”

Quản Thiệu Tinh có chút bất ngờ, ngạc nhiên nói: “Ồ, vì sao?”

Lý Nhất Đình thở dài: “Như lời nói của chính anh vậy, không có việc gì thì không đến chùa, một cục trưởng to lớn như anh tự mình tới tìm chúng tôi thì chắc chắn không có chuyện tốt lành gì! Nhưng anh cũng thấy đấy, chuyện của chúng tôi ở nơi này kỳ thực cũng không ít...”

Đoàn người bắt tay nhau, từng người ngồi xuống, Quản Thiệu Tinh là người thực tế, cho nên sắc mặt mơ hồ có chút nghiêm nghị, đoàn người Bắc Đình nhìn thấy vậy, nên cũng không còn tùy ý trêu đùa.

“Mọi người đoán không sai, tôi vừa mới nhậm chức đã đụng phải một vụ án hơi khó giải quyết nên đành phải nhờ tới những người bạn cũ rồi.” Quản Thiệu Tinh ăn ngay nói thật.

“À, hai ngày nay, mọi người có xem tin tức không?” Quản Thiệu Tinh hỏi.

Lý Nhất Đình gật gật đầu, nói: “Anh đang nói về vụ việc ở quảng trường Uyển Hải à?”

Quản Thiệu Tinh nói: “Đúng vậy.”

Lý Nhất Đình hỏi: “Kết quả thăm dò như thế nào, có tra được nguyên nhân cái chết không?”

“Chúng tôi đều đã xem xét kỹ lưỡng hiện trường và phạm vi xung quanh, bên pháp y cũng tiến hành giải phẫu thi thể. Căn cứ vào tình hình giải phẫu, người bị hại có cơ thể khỏe mạnh, thể trạng cường tráng, dấu vết giết chết anh ta chưa được phát hiện rõ ràng, phán định bước đầu là vì rơi từ trên cao nên nhiều cơ quan nội tạng bị tổn thương nghiêm trọng dẫn tới tử vong, cơ bản phù hợp với điều tra ở hiện trường của chúng tôi. Để cẩn thận hơn, nhân viên hiện trường bên này cũng thăm hỏi không ít người chứng kiến và dân cư gần đó, dựa theo thông tin thu thập được ở các phương diện, khả năng bỏ mình ngoài ý muốn là tương đối lớn.” Quản Thiệu Tinh kể sơ qua tình hình, tất cả mọi người đều là người trong nghề, nên không cần giải thích quá nhiều.

Lý Nhất Đình hơi trầm ngâm: “Nếu đã như vậy thì anh còn cần chúng tôi làm gì?”

Quản Thiệu Tinh thở dài: “Mọi người cũng biết đấy, một thành phố lớn như thế, số người qua đời ngoài ý muốn cũng không ít, mặc dù chuyện ở quảng trường Uyển Hải thoạt nhìn có hơi kỳ lạ, nhưng quy cho sự trùng hợp thì vẫn có thể nghe được. Chỉ có điều, chúng tôi vừa mới nhận được báo án của một cư dân ở cư xá gần đây, nói rằng trong chuyện này còn có điều kỳ lạ khác. Cho nên... trước mắt, trong cục vẫn chưa cho kết luận cuối cùng đối với chuyện này.” Ông ta nói vắn tắt đầu đuôi chuyện báo án của hộ gia đình Liễu Tiểu Quyền ở cư xá Kim Hải Uyển, chẳng qua vì bảo vệ quyền riêng tư nên không nhắc tới họ tên thật của Liễu Tiểu Quyền.

Suy nghĩ trong lòng Thẩm Minh Nguyệt bỗng nhiên hơi động, ở cư xá Kim Hải Uyển sao? Cô nhớ lại rất nhanh, dù sao cũng vừa mới đi qua không lâu. Đương nhiên, mặc dù Lưu Tử Thần và Thẩm Minh Nguyệt đã gặp Liễu Tiểu Quyền vài lần, nhưng sau này tiếp xúc cũng không nhiều, càng không thể nói là hiểu rõ, nên cũng không lập tức đoán ra thân phận của người báo án.

Cho nên Thẩm Minh Nguyệt còn không đồng ý, hỏi: “Đại cục trưởng Quản, ý của anh là có người báo án nói chuyện này là mưu sát hả? Hôm nay, tôi cũng có xem tin tức, thấy trên điện thoại di động, thật sự là mỗi người nói một kiểu, phần lớn đều cho rằng có lẽ người này tới số, gặp phải xui xẻo, chết cũng không biết chết thế nào...”

Quản Thiệu Tinh bất đắc dĩ cười khổ: “Thật ra thì qua quá trình điều tra, khả năng anh ta bị giết cực kỳ thấp, tạm chưa nói đến việc tốn công tốn sức giết một người như thế quá mức khoa trương, mà ngay cả tập hợp những sự trùng hợp này lại cùng nhau, chỉ sợ cũng không phải việc mà sức người bình thường có thể hoàn thành. Đương nhiên, những năm gần đây có xuất hiện nhiều tội phạm có IQ cao, trí tưởng tượng của những cảnh sát hình sự già như chúng tôi sẽ kém hơn, thật sự không dám tùy tiện suy đoán, dù sao tình hình trong nước là lấy hình thức phá án làm nguyên tắc xét xử, việc tìm ra chứng cứ rất quan trọng... Chẳng qua, sự tình vẫn không hoàn toàn là như vậy.”

Lý Nhất Đình thản nhiên nói: “Lão Quản đừng để ý tới cô ấy, trong chúng tôi, cô ấy là người không chuyện nghiệp nhất, chân lý thường thường nắm giữ ở trong tay thiểu số đấy. Anh nói vài điều về người báo án đi, chúng tôi sẽ giúp anh phân tích.”

Thẩm Minh Nguyệt mất hứng bĩu môi xem thường, chẳng qua hiếm khi không phản bác.

“Không giống với các loại suy đoán mọi người đâu, người báo án cứ khăng khăng rằng người chết tuyệt đối không phải do mưu sát, mà là chết bởi một loại lực lượng thần bí nào đó, đồng thời anh ta còn biết người bị hại tiếp theo là ai? Người này còn nói như đinh đóng cột, anh ta đã từng gặp Thần Chết.” Lúc Quản Thiệu Tinh nói đến đây, hiển nhiên là trong lòng không tin: “Chúng tôi đặc biệt kiểm tra về mặt tinh thần của người báo án, nhưng không phát hiện ra sự khác thường nào, cho nên...”

“Thần Chết hả?” Lưu Tử Thần phản ứng đầu tiên, chị kinh ngạc nói: “Không thể nào, chẳng lẽ tên người báo án là Liễu Tiểu Quyền?”

Quản Thiệu Tinh kinh ngạc nhìn chị một cái: “Đúng vậy, sao cô lại biết cái tên này?”

Lưu Tử Thần chợt gật gật đầu, trong đoàn người Bắc Đình chỉ có chị là rõ ràng về chuyện gặp nạn của đôi vợ chồng già: “Khó trách. Cục trưởng, không dối gì anh, thực ra chúng tôi cũng coi như quen biết Liễu Tiểu Quyền.” Chị kể sơ qua chuyện xảy ra ở khu du lịch cho Quản Thiệu Tinh nghe một lần, sau đó ông ta mới hiểu được mọi chuyện.

“Thì ra Bắc Đình đã sớm tham gia, thế thì tốt quá, khỏi mất công tôi phải giải thích nhiều.” Quản Thiệu Tinh thoải mái nói.

Lý Nhất Đình cười lên: “Lão Quản, anh cũng đừng vui mừng quá sớm. Chi nhánh Bắc Đình vừa mới thành lập, làm sao có thể tham gia vào công việc của các anh? Huống hồ chuyện này có vẻ rất phiền phức, chưa chắc chúng tôi đã có thể thoát ra để giúp một tay. Hơn nữa, kết quả điều tra của các anh không khác nhiều với phỏng đoán của bọn tôi, tôi vẫn chưa biết có thể giúp các anh được gì.”

Vẻ mặt Quản Thiệu Tinh lộ ra chút khó khăn, ông ta thở dài: “Mọi người cũng biết đấy, từ giờ tới cuối năm, áp lực của chúng tôi rất lớn, vụ án tồn đọng như vậy có thể nói là sách vở chất đầy, nếu như chuyện này có thể tốc chiến tốc thắng, chúng tôi đã không thoái khác, nhưng bây giờ... Tôi nói câu không dễ nghe, bảo chúng tôi vì một tai nạn ngoài ý muốn mà điều động lượng lớn cảnh sát, đúng là lực bất tòng tâm.”

Ông ta thấy đoàn người Bắc Đình không lên tiếng, bổ sung thêm: “Hay là thế này, mặc dù nhân viên trinh sát hình sự của chúng tôi bị thiếu hụt, nhưng đội ngũ hỗ trợ văn phòng lại dư dả, chúng ta làm một cuộc giao dịch đi. Tôi có đề nghị, công việc lập kế hoạch liên quan tới chi nhánh, bên phía các anh chỉ cần phái ra một người phụ trách quản lý, sau đó tôi sẽ điều động toàn bộ nhân viên văn phòng còn thừa cho các anh sử dụng. Còn mấy vị thần thám tiếng tăm lừng lẫy, không nên uổng phí tài năng nữa, mà hãy giúp tôi nhận vụ án này được chứ?”

Thấy vẻ mặt chân thành của Quản Thiệu Tinh, Lý Nhất Đình nhịn không được cười nói: “Mặc dù đề nghị này rất không tệ, nhưng lời nịnh hót này của anh thật đúng là chẳng ra sao cả.” Ông quay đầu nhìn về Trần Thiên Vũ: “Tứ ca, ý của anh thế nào?”

“Thật ra, anh cũng có chút hứng thú.” Trần Thiên Vũ lời ít mà ý nhiều.

Lý Nhất Đình gật gật đầu: “Tứ ca đã lên tiếng, vậy thì đồng ý thôi.”

Trên mặt Quản Thiệu Tinh cũng lộ ra nét mừng, cuối cùng cũng ném được củ khoai lang bỏng tay này ra ngoài, ông ta hớn hở nói: “Đến lúc đó cần gì kỹ thuật chèo chống, phía bên tôi đặc cách cho các anh điều động nhân viên ngoài mức quy định, mọi phòng ban cũng cho phép Bắc Đình tự do ra vào, thế nào?”

Trần Thiên Vũ mỉm cười: “Anh đúng là không tiếc vốn liếng nhỉ, nhưng mà trước mắt, chúng tôi chỉ có một yêu cầu nho nhỏ. Anh nghĩ biện pháp điều Hứa Kinh Nam đến đây cho tôi, ít nhất phải ở lại thành phố HK một đoạn thời gian...”

“Hứa Kinh Nam là ai?” Quản Thiệu Tinh không nhận ra.

Trần Thiên Vũ không nhiều lời, chỉ nói: “Cậu ta là một thanh niên pháp y tới đây công tác tạm thời, tôi đã sớm bảo Vĩnh Khôn đi tìm hiểu tình hình thực tế, đến lúc đó chỉ cần một cú điện thoại của anh là có thể giải quyết.”

“Pháp y hả? Cấp dưới của tôi còn nhiều...” Quản Thiệu Tinh hiểu được, cũng nói đùa: “Ôi, xem ra các anh không tin những cấp dưới này của tôi cho lắm...”

Lý Nhất Đình không che giấu chút nào: “Cũng gần là như thế. Khà khà, lão Quản, không nói đùa với anh, Hứa Kinh Nam là một thiên tài pháp y trong tương lai, hơn nữa đã từng hợp tác khá là ăn ý với Bắc Đình, không thể so sánh với người bình thường được. Nếu vụ án đã có chút ly kỳ, như vậy hiển nhiên phải cần một vài nhân vật đặc biệt.”

Quản Thiệu Tinh cũng không truy hỏi nữa: “Được rồi, tôi sẽ thỏa mãn tất cả các yêu cầu kỳ quái của các anh.”

Lưu Tử Thần lại là người thực tế, chị bổ sung: “Thành phố HK rộng lớn như thế, dù sao chúng tôi vẫn chưa quen cuộc sống nơi đây, cục trưởng, hay là ngài phái vài người mặc cảnh phục đến hiện trường với chúng tôi được không?” Chị đúng là nghĩ chu toàn.

“Đương nhiên rồi, tôi sẽ lập tức sắp xếp vài trợ thủ đắc lực cho mọi người.” Quản Thiệu Tinh rộng rãi nói.

Thấy đoàn người không nói gì thêm, Quản Thiệu Tinh đứng lên nói: “Nếu vậy thì tôi xin đi trước... Các vị, xin hãy yên tâm, mặc dù giao vụ án cho Bắc Đình nhưng tôi cũng sẽ không buông tay bỏ mặc đâu.”

“Ừm, không tiễn.” Lý Nhất Đình thản nhiên nói, ông đã chìm vào trầm tư.