Đông Phương Thần Thám

Chương 210: Chúa cứu thế




Ngón tay cái đau đớn khiến Liễu Tiểu Quyền bỗng nhiên trở về hiện thực.

Ông lão tóc bạc vẫn im lặng nãy giờ hiếm khi mở miệng nói: “Chàng trai, đừng chạm vào nó, trúng chiêu rồi hả?”

Liễu Tiểu Quyền không khỏi sững sờ tại chỗ, không phải rõ ràng mình đang bay lượn trên bầu trời mà, sao vẫn còn ở trong đại sảnh dành cho du khách thế này, chẳng lẽ tất cả những gì vừa nhìn thấy đều là nằm mơ giữa ban ngày? Anh ta thất thần à một tiếng, vô ý thức lui về phía sau mấy bước, nhìn qua chú khỉ con đang vò đầu bức tai mà ngẩn người, khỉ con cũng đang tò mò nhìn anh ta, vẻ mặt giống như cười mà không phải cười.

Mọi người nhao nhao chen tới từng đôi để chụp ảnh lưu niệm, Liễu Tiểu Quyền vẫn mất hồn mất vía.

Anh ta thực sự vẫn không hiểu nổi rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, ngược dòng thời gian sao? Thật sự là nghĩ mãi mà không ra.

Thẩm Minh Nguyệt nhạy cảm, rõ ràng đã phát hiện ra sự khác thường của anh ta, dùng ngón tay mảnh khảnh chọc vào lưng Liễu Tiểu Quyền, vội la lên: “Hồn lìa khỏi xác à? Đi nhanh lên đi, còn lề mề nữa là trời tối bây giờ...”

Liễu Tiểu Quyền nhìn Thẩm Minh Nguyệt đang nhảy nhót tưng bừng, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, quả thực không dám tin vào hai mắt của mình, đây đúng là một người sống sờ sờ, không nghi ngờ chút nào.

“Không phải cậu...” Anh ta muốn nói lại thôi.

Thẩm Minh Nguyệt ngạc nhiên hỏi: “Mình thế nào?”

“Không... không có gì.” Liễu Tiểu Quyền biết là không nên nhiều lời, chỉ theo bước mọi người cứng nhắc đi tới trạm cáp treo, trong lòng anh ta trăm mối cảm xúc ngổn ngang, vừa có may mắn cũng vừa mất mát. May mắn là tất cả mọi người còn khỏe mạnh, không xảy ra chuyện gì, mất mát chính là khả năng đặc biệt của mình xem ra chỉ là hoang tưởng, là một ý nghĩ hão huyền.

Thẩm Minh Nguyệt không để ý tới anh ta mà là đỡ một bà cụ sau lưng, nhẹ giọng nói: “Bác gái, thật là khéo, bác lên trước đi...”

Đôi vợ chồng già tỏ rõ vẻ yêu thương, nhưng không vội leo lên thùng cáp mà là kéo tay của Thẩm Minh Nguyệt vỗ về không ngừng, hỏi han chuyện nhà.

Liễu Tiểu Quyền lập tức có loại cảm giác kỳ quái, cảnh tượng này thực sự quá quen mắt, anh ta hoảng sợ đưa tay nhìn đồng hồ. Ồ, 17 giờ 44 phút... ôi trời ơi, thời gian thật sự quay ngược trở về.

Nói cách khác?

Tai nạn thực sự vẫn chưa xảy ra! Liễu Tiểu Quyền không nhịn được kích động. Đột nhiên, anh ta nhớ tới kịch bản của bộ phim, không dám tưởng tượng những chuyện tương tự ấy lại xảy ra ở trên người mình, anh ta càng nghĩ càng sợ, càng nghĩ càng căng thẳng, có phải thật vậy hay không? Có phải thật vậy hay không? Liễu Tiểu Quyền muốn phát điên.

Dù sao phim cũng chỉ là phim, sao có thể xảy ra ở trong hiện thực chứ? Không đúng. Nhưng nghĩ lại từ đầu, đến tử thần mà mình cũng có thể nhìn thấy, nếu xảy ra điềm báo trước như thế này cũng không có gì kỳ lạ.

Nghĩ tới đây, Liễu Tiểu Quyền lo lắng kéo tay bà cụ, khiến bà cụ không hiểu gì cả, người này là ai? Dòng suy nghĩ trong đầu Liễu Tiểu Quyền thoáng chuyển động, anh ta nhanh trí nói: “Bác gái, chúng ta ngồi chuyến sau có được không ạ? Bác?”

“Tiểu Quyền, cậu làm gì vậy?” Bà lão còn chưa trả lời, Thẩm Minh Nguyệt đã cau mày hỏi.

Liễu Tiểu Quyền lo lắng nói: “Mình không thể nói rõ ràng trong một hai câu... Mọi người nghe tôi, chúng ta để những người khác trước xuống núi trước được không? Minh Nguyệt, lát nữa mình sẽ giải thích với cậu.”

Thẩm Minh Nguyệt kinh ngạc nhìn anh ta một cái, đôi vợ chồng già rất vui vẻ nhanh chóng thu lại chân vừa bước lên thùng cáp, dù sao cũng không vội, trò chuyện với Thẩm Minh Nguyệt hiền lành cũng không tồi. Thùng cáp treo trống rỗng xoay qua chỗ khác, lúc đầu thì du khách phía sau không có ý kiến gì, đủ thấy bọn họ còn đang lải nhải chưa xong. Mắt thấy một thùng cáp khác lại tới, vài du khách lạ lẫm xếp hàng phía sau liếc bọn họ một cái, xuyên qua hàng ngũ, dẫn đầu bước lên thùng cáp, những người khác cũng không khách khí mà nhao nhao đuổi theo. Mặc dù Liễu Tiểu Quyền bị khinh thường, nhưng tâm tình thì nhẹ nhõm và vui sướng chưa từng có.

Quá tốt rồi, lúc này và những gì nhìn thấy trong mộng cuối cùng cũng không giống nhau.

Anh ta vẫn chưa hoàn toàn khẳng định, cố trì hoãn một thời gian ngắn, đoàn người bọn họ vẫn chưa lên thùng cáp, trong lòng anh ta thầm tính toán, nếu quả thật sẽ xảy ra chuyện thì có lẽ sẽ diễn ra trong vòng mười phút nữa, phải làm sao để mười phút này trôi qua như mong muốn đây? Ôi, bỗng nhiên anh ta có một ý nghĩ to gan, ở trước mắt bao người, anh ta đột nhiên vọt tới quầy chụp ảnh vừa rồi.

Sau đó làm một hành động khiến mọi người nghẹn họng nhìn trân trối.

Liễu Tiểu Quyền hung dữ nắm chặt cổ áo của ông lão tóc trắng, tức giận nói: “Ông lão, tôi muốn mua con khỉ của ông, nhanh ra giá đi!” Giọng nói của anh ta cao vút và bén nhọn chưa từng có, cho nên toàn bộ du khách bên trong đại sảnh đều nghe thấy rất rõ ràng, nhưng không ai hiểu dụng ý của anh ta.

Ông lão tóc bạc càng là nhe răng nhếch miệng, không hiểu gì cả.

Thằng nhóc này trông nho nhã yếu đuối, nhìn thế nào cũng không giống xã hội đen thì phải?

Quả nhiên, du khách bên trong đại sảnh đầu tiên là im lặng một chút, ngay sau đó thì tất cả xôn xao, khá lắm, đây là công khai ăn cướp trắng trợn sao?

***

Trong mọi người, chỉ có Liễu Nhứ Nhi là có thể hiểu ý nghĩ của anh trai, mà anh trai bị tình trạng này cũng không phải là lần một lần hai.

Huống hồ cô bé rất thông minh, biết cần phải làm thế nào để anh trai thoát vây, cô bé nói khẽ với Lưu Tử Thần: “Chị gái dễ thương, chị có thể giúp anh trai của em một chút không?”

Lưu Tử Thần sững sờ, suýt chút nữa bị tiếng xưng hô này chọc cho cười ra tiếng. Dọc đường, đoàn người đã thân quen nhau nhiều, phải nói Lưu Tử Thần là người ít nói chuyện nhất, nhưng Liễu Nhứ Nhi ranh ma quỷ quái có thể thấy rõ, biết trong số nhóm người này, Lưu Tử Thần cực kỳ có chủ kiến, ranh mãnh thông minh như vậy quả thực là khó lường.

Trên thực tế, không thể khinh thường trẻ em ở xã hội hiện đại chút nào.

Lưu Tử Thần mỉm cười, chị không chút do dự vui vẻ gật đầu, tỏ vẻ không thành vấn đề. Trên mặt Liễu Nhứ Nhi lộ ra vẻ vui mừng.

Thẩm Minh Nguyệt thì không vòng vo nhiều như vậy, cô định tiến lên hỏi cho tới cùng, nhưng bị Lưu Tử Thần kéo tay lại, cô kinh ngạc quay đầu lại, Lưu Tử Thần nhẹ nhàng nói: “Bình tĩnh đừng nóng, quan sát chút đã.” Thẩm Minh Nguyệt lập tức hiểu ý, sau đó nhanh chóng tỉnh táo lại.

Lưu Tử Thần buông tay cô ấy ra, đi thẳng tới bên cạnh ông lão tóc trắng, ông lão thấy có người tới hỗ trợ, đặc biệt còn là một cô gái xinh đẹp, tâm tình của ông ta dần bình tĩnh lại.

Liễu Tiểu Quyền còn đang cao giọng ép hỏi để thu hút sự chú ý của những người khác, Lưu Tử Thần nhìn hết trong mắt, không nói toạc ra. Đầu tiên, chị nhẹ giọng trấn an ông lão tóc trắng vài câu, đại khái là nói Liễu Tiểu Quyền rất thích con khỉ này, cho nên cảm xúc mới hơi kích động. Sau đó nghiêm túc nói với Liễu Tiểu Quyền: “Cậu buông tay ra trước đã, có chuyện gì đợi lát nữa nói sau...” Liễu Tiểu Quyền cảm thấy khí thế mạnh mẽ của chị, mục đích của mình trên cơ bản cũng đã đạt được, cho nên nghe lời buông lỏng cổ tay ra.

Đám người bên trong đại sảnh thấy có người ra mặt, làm dịu mâu thuẫn, cũng đã dần dần mất đi hứng thú quan sát, tiếp tục chen chúc đi tới trạm cáp treo, những người đồng hành cùng Liễu Tiểu Quyền vẫn còn chưa đi.

Lưu Tử Thần cau mày nói: “Tiểu Quyền, cậu thật muốn mua con khỉ con kia sao?” Mặc dù chị biết có dụng ý khác, nhưng cũng không dễ tùy tiện đoán được suy nghĩ khác thường của con nhà giàu.

Cuối cùng, Liễu Tiểu Quyền cười ra tiếng, liên tục nói xin lỗi ông lão tóc bạc, ông lão cũng không để ý, chỉ thản nhiên nói: “Người trẻ tuổi, không nên nóng nảy như vậy đâu.”

Liễu Tiểu Quyền lúng túng, liên tục vâng dạ, sau đó theo Lưu Tử Thần đi ra, đồng thời thấp giọng nói: “Chị Tử Thần, hay là chị nói với mọi người một câu, đừng lên cáp treo vội, em... em có linh cảm rất không tốt.”

Liễu Nhứ Nhi đứng ở bên cạnh, nghe vậy liền bĩu môi nói: “Anh trai, anh lại có suy nghĩ thần kỳ gì nữa thế, nói ra mọi người nghe đi, em rất chờ mong đấy.”

“Đi, đi, trẻ con thì qua một bên chơi!” Vẻ mặt của Liễu Tiểu Quyền không tốt, anh ta trách mắng Nhứ Nhi.

Anh ta không rảnh trả lời em gái, quay đầu nói với mọi người với vẻ cực kỳ nghiêm túc: “Mọi người nghe tôi nói, vừa rồi tôi có linh cảm rằng cáp treo sẽ đứt lúc xuống núi, khiến rất nhiều rất nhiều người chết, nên mọi người đừng lên cáp treo vội.” Anh ta không dám nói quá nặng, bởi vì cho tới bây giờ, anh ta vẫn không thể hoàn toàn xác định là mình bị ảo giác hay là thật sự sẽ xảy ra chuyện, dù sao thì khả năng đặc biệt của mình từng đã được chứng minh là sai lầm nhiều lần.

Mẹ Viên Huệ Nga chất vấn đầu tiên: “Đứa trẻ này, thật là, cả ngày nói hươu nói vượn. Mọi người tuyệt đối đừng nghe nó, Tiểu Quyền, con không nên ở đây làm ầm ĩ như thế, chúng ta về nhà trước đã.” Lời nói của bà ấy không nặng, dù sao đây cũng là nơi công cộng, ít nhiều phải cho con cái chút thể diện, nếu như bây giờ ở trong nhà, rất có thể sẽ gà bay chó sủa.

Lưu Tử Thần thì không trực tiếp chối bỏ, chị hơi suy tư rồi hỏi: “Đã như vậy thì vì sao cậu không ngăn cản tất cả mọi người leo lên cáp treo, hoặc là thông báo cho nhân viên quản lý của khu du lịch?”

Liễu Tiểu Quyền cười khổ: “Bọn họ có thể tin em không? Chị Tử Thần.”

Lưu Tử Thần gật gật đầu: “Điều này cũng đúng. Hay là...” Chị liếc nhìn Thẩm Minh Nguyệt, phát hiện người này cũng mang vẻ “đánh chết không tin”, thở dài một hơi: “Minh Nguyệt, hay là chúng ta báo cảnh sát đi.”

Thẩm Minh Nguyệt kinh ngạc nói: “Báo cảnh sát hả? Báo cảnh sát chuyện gì... Nói chúng ta đoán trạm cáp treo có thể sẽ xảy ra chuyện sao? Có chút giống trò trẻ con quá.”

Lưu Tử Thần cũng nghĩ tới mức độ khó khăn trong đó, nhưng chị vẫn thận trọng nói: “Thà rằng tin là có, chứ không thể tin là không, đương nhiên không sao vẫn là tốt nhất. Không bằng như thế này đi, các cô chú bác, các bạn học, chúng ta ở chỗ này chờ một chút, dù sao cũng không có việc gì phải vội, mọi người có chịu không?”

Lưu Tử Thần lên tiếng, quả nhiên có chút tác dụng, cô gái này có tính cách trầm ổn, tất cả mọi người đều nhìn ra được.

Thế là đám người rì rào tán gẫu, đều tự tìm nơi đứng đợi.

Lúc này Liễu Tiểu Quyền thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài, nhưng đồng thời lại có một cảm xúc khó hiểu bắt đầu bốc lên.

Ngộ nhỡ vừa rồi chỉ là một giấc mơ giữa ban ngày khác của mình thì sao? Anh ta không có dũng khí suy nghĩ.

***

Hơn mười phút sau, lối vào trạm cáp treo cuối cùng cũng xảy ra rối loạn, một đội nhân viên an ninh và cảnh sát tuần tra đột nhiên xuất hiện trong đại sảnh, ngăn các du khách tiếp tục lên thùng cáp. Đồng thời, một nhân viên quản lý cao cấp của khu du lịch lo lắng cầm chiếc loa lớn, bắt đầu hô to về phía đoàn người: “Mọi người xin hãy yên lặng, yên lặng một chút! Trạm cáp treo gặp chút trục trặc, mong mọi người ngừng lên xe, hãy đứng tại chỗ chờ thông báo, bảo đảm an toàn. Lữ khách phía sau xin yên lặng một chút!”

Ban đầu thì không ai để ý tới anh ta, nhưng có một vài du khách có ý thức cao dẫn đầu yên tĩnh lại, dù sao cũng chỉ là xuống núi, không có gì phải gấp. Phản ứng của những người này dần dần ảnh hưởng tới một vài người đang nói chuyện phiếm khác, cuối cùng mấy phút sau, đại sảnh không còn ồn ào nữa.

Loa lớn không bỏ lỡ thời cơ, bắt đầu vang lên: “Các du khách, xin hãy nghe tôi nói, vì trạm cáp treo xảy ra trục trặc không thể sửa chữa, bởi vậy mọi người có thể phải dừng chân ở đây một đoạn thời gian. Mọi người yên tâm chớ vội, xin hãy nghe tôi nói hết! Bộ ngành quản lý khu du lịch đang nhờ chính quyền giúp đỡ, tin tưởng chẳng mấy chốc sẽ có bộ ngành xử lý sự cố tới đây cứu hộ, mọi người tuyệt đối không nên hoang mang, cũng không nên làm ầm ĩ, đợi tại chỗ là được, xin hãy tin tưởng chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ xử lý tốt chuyện này.”

Vừa dứt lời, sự ồn ào náo động khó có thể áp chế trong đại sảnh lại xuất hiện, vài người cao giọng chất vấn: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khu du lịch các anh phải giải thích rõ ràng, tôi còn phải trở về gấp để bàn chuyện làm ăn nữa! Làm trễ nải chuyện của tôi như thế, các anh có đền tiền nổi không?” Đơn giản chính là sợ thiên hạ bất loạn.

Có người dẫn đầu, cuối cùng không ngăn cản được sự tức giận của quần chúng nữa, mọi người lao nhao, còn “tưng bừng” hơn cả vừa rồi, thậm chí còn có vài người không chút kiêng kỵ mà vọt tới trước mặt nhân viên quản lý, đòi anh ta phải trả lời cho rõ đầu đuôi. An ninh và cảnh sát tuần tra nhanh chóng tới gần giữ gìn trật tự, nhưng cũng rất khó ngăn cản được các du khách không thèm nói lý lẽ.

Khung cảnh cực kỳ ồn ào và hỗn loạn, đoàn người Lưu Tử Thần vội vàng kết đội rời khỏi đại sảnh, quay trở về khu vực trống trải của khu du lịch đảo Khỉ. Có thể nói tâm tình của Liễu Tiểu Quyền vô cùng phức tạp, vui mừng vì linh cảm đã trở thành sự thật, nhưng khi nhớ lại thì anh ta vẫn có chút sợ hãi, chỉ có thể theo sát đám người Lưu Tử Thần quay trở về đảo Khỉ.

Trên thực tế thì cho đến bây giờ, vẫn chưa có bất kỳ nhân viên chính thức nào nói rõ đã xảy ra chuyện gì, cũng không ai hỏi cụ thể là chuyện gì xảy ra, mọi người chỉ là kích động, kích động tới mức chẳng biết tại sao. Không thể không nói, về chuyện phong tỏa tin tức, trên Trái đất này không có bất kỳ chỗ nào có thể chuyên nghiệp được đến vậy.

Cửa vào đường cáp treo đã hoàn toàn bị đóng kín, canh phòng nghiêm ngặt.

Mặc dù tất cả mọi người kêu la ầm ĩ, nhưng không hề có bất kỳ cảm giác sợ hãi hay cảm giác hạnh phúc vì sống sót sau tai nạn. Đương nhiên, ngoại trừ Liễu Tiểu Quyền ra, bởi vì anh ta xem như đã trải qua một cửa ải sống chết, bây giờ anh ta hoàn toàn có thể tưởng tượng được cảnh tượng kinh khủng trên đường cáp treo, mặc dù không có cách nào nhìn thấy trực tiếp, nhưng vẻ hãi hùng khiếp vía ấy còn sâu hơn rất nhiều.

Đám người đi theo vây quanh ở bên cạnh anh ta, nói chuyện cũng nhỏ giọng xuống, mặc dù ngoài miệng không ai cảm ơn Liễu Tiểu Quyền, nhưng nhiều ít cũng nửa tin nửa ngờ lời nói của anh ta. Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, đây là phản ứng nói chung của người bình thường.

Chỗ này khá là yên tĩnh, thậm chí Quý Tinh muốn trở về đại sảnh để dò xét kết quả, nhưng bị Quý Trác nghiêm khắc ngăn lại.

Không ai tới hỏi bọn họ, ngoại trừ trạm cáp treo ra, những nơi khác vẫn rất yên bình.

Nhưng lần chờ đợi này lại kéo dài suốt mấy giờ, mọi người sốt ruột không chịu được, nhưng lại không thể làm gì. Tính toán thời gian, đoán chừng sự giúp đỡ và việc xử trí đường cáp treo khẩn cấp gần hoàn thành rồi.

Lữ khách dừng lại ở đây thì làm sao bây giờ? Vì sao không có người phụ trách? Sắc trời đã hoàn toàn đen nhánh, mặc dù khu du lịch có thăm hỏi và cấp cho bữa ăn đơn giản, nhưng lòng người bàng hoàng đang nhanh chóng lan ra. Càng ngày càng nhiều lời đồn và tin tức ngầm nhanh chóng lan truyền trong đám đông, suy đoán kiểu gì cũng có, mức độ vô lý có thể nói là không chịu nổi.

Đây chính là phản ứng tự nhiên của động vật quần cư khi đối mặt tai nạn, cũng chẳng có gì lạ.

May mắn chính là ban ngành chính quyền đã chủ động hành động, triển khai làm việc, trong thời gian cực ngắn đã quyết định được phương án sơ tán lữ khách: Dùng máy bay trực thăng đưa lữ khách rời đảo an toàn.

Không thể không nói, ở thời khắc nguy nan, luôn có thể nhìn thấy hình bóng của bộ đội nhân dân quốc gia chúng ta, đây chính là giá trị to lớn của con người trong thời đại hòa bình, khi mười mấy chiếc máy bay trực thăng quân dụng hạ cánh thành công ở nhiều nơi, ánh sáng trắng bắn ra bốn phía, không còn ai ồn ào tranh cãi ầm ĩ nữa, sự vui sướng khi được sống sót trở về đã hoàn toàn thay thế tất cả lời càm ràm và oán trách.

Trải qua sự chỉ dẫn của nhân viên quản lý, nhóm người Liễu Tiểu Quyền cũng leo lên hai chiếc máy bay trực thăng cứu hộ, khi cánh quạt to lớn chậm rãi khởi động, cuộc trải nghiệm đặc biệt trên không cuối cùng cũng coi như là nhân họa đắc phúc, có lẽ có vài người cả đời cũng không bao giờ nghĩ mình lại được ngồi lên máy bay trực thăng quân sự.

Phù, chào đón bọn họ chắc chắn là một ngày mai tươi sáng!

Chỉ tiếc, không ai biết rằng tai nạn vẫn chưa qua đi, mà là vừa mới bắt đầu.