Đông Phương Thần Thám

Chương 189: Ai tới thu dọn tàn cuộc




Cuối cùng, mọi người cũng coi như bình an vô sự quay về khách sạn Dubai mini, thế nhưng vẻ mặt lại hơi ngưng trọng.

Lý Nhất Đình vội vàng thông báo tin tức do Chương Kiến An gửi đến cho mọi người nghe, lúc này mọi người mới bừng tỉnh, thì ra là đội tàu chiến sân bay tiến hành phản kích, khó trách khí thế lại lớn đến vậy.

Trần Thiên Vũ đề nghị: “Chờ tới khi bom đạn ngừng công kích, chúng ta phải quay lại đảo Thiên Diệp để bắt cá lọt lưới, tuyệt đối không thể để cho họ có cơ hội nghỉ ngơi, bằng không, những người này sẽ lại nhanh chóng “khơi đống tro tàn*” đấy.”

* Sự việc đã lụn bại, nay sống lại, thường chỉ nghĩa xấu.

Thẩm Minh Nguyệt ngạc nhiên nói: “Căn cứ của bọn chúng đã bị san bằng thành bình địa, có lẽ lão Bát gia kia cũng đã chết trong bom đạn cũng không chừng, sao có thể gượng dậy nhanh như vậy được chứ.”

“Đây chỉ là trực giác của anh mà thôi.” Trần Thiên Vũ khẽ nói: “Đừng thấy đảo Thiên Diệp bây giờ gần như không có sức đánh trả, đảo Thiên Diệp có thể xưng bá ở đây mấy chục năm, tất nhiên sẽ không dễ dàng bị tiêu diệt như vậy đâu. Huống chi hiện tại chỉ là tấn công từ xa, mọi người cũng biết, năm đó quân Mỹ dùng bom đạn triệt hạ ngọn núi hơn mười mét ở dãy núi Thượng Cam, cả trận địa của chúng ta đã bị san bằng đấy, vì vậy chúng ta tuyệt đối không thể khinh địch được.”

Thẩm Minh Nguyệt bĩu môi nói: “Nói không chừng do nhiều năm không có chiến tranh, đảo Thiên Diệp trong truyền thuyết từ lâu đã có tiếng mà không có miếng đấy... Huống chi lúc này, bọn chúng lại đụng phải đội tàu chiến sân bay của chúng ta, chỉ một đảo Thiên Diệp thì sao có thể là đối thủ của chúng ta chứ.”

Lưu Tử Thần bên cạnh nói thêm: “Chúng ta không thể lạc quan mù quáng như vậy được. Chị đã từng tiếp xúc trực tiếp với bọn chúng, đảo Thiên Diệp được huấn luyện nghiêm chỉnh, có quân chế hoàn chỉnh, tuyệt đối không thể so với mấy tên cướp vặt bình thường, nỗi lo lắng của Thiên Vũ không phải là không có lý.”

Khang Thoa cũng đồng ý với quan điểm của Trần Thiên Vũ: “Sống phải thấy người, chết phải thấy xác... Chờ sau khi bọn họ giao chiến xong, chúng ta phải đi thu dọn chiến trường cẩn thận, cả trên mặt đất và không trung nữa, hiện tại chúng ta cũng có đủ nhân thủ.”

Lý Nhất Đình đột nhiên nói: “Chờ chút, tôi cứ cảm thấy có gì đó bất thường.” Ông quay đầu nhìn Khang Thoa: “Thủ lĩnh chi thứ chín, cậu còn nhớ bố trí quân sự của đảo Thiên Diệp không? Hỏa lực có mạnh không, có đủ để đối kháng với đội tàu chiến sân bay không?”

Khang Thoa hơi suy tư: “Khách quan mà nói, dựa theo phân tích bản đồ bố trí phòng ngự thì thật sự không thể coi thường thực lực của đảo Thiên Diệp. Nếu đánh đòn phủ đầu, hươu chết vào tay ai vẫn chưa biết chắc được.”

“Vậy cậu thấy thế cục bây giờ thế nào?” Lý Nhất Đình tiếp tục truy hỏi.

Khang Thoa cười nói: “Gần như nghiêng về một bên, tôi thấy đảo Thiên Diệp căn bản không còn chút sức kháng cự nào, lúc chúng ta rời đi, trạm radar và trận địa pháo trên đảo đã gần như bị phá hủy hết rồi...”

“Thực lực của đội tàu chiến sân bay của chúng ta mạnh đến vậy sao?” Lúc này, Lý Nhất Đình lại hỏi Đông Phương Nhạc.

Đông Phương Nhạc không hề nói mập mờ: “Thực lực của đội tàu chiến sân bay của chúng ta không yếu, có điều, nói thật thì đội tàu chiến vừa được thành lập không lâu, hơn nữa còn chưa thực chiến trận nào cả, nếu muốn nói ưu thế áp đảo thì chỉ sợ không dễ dàng đến vậy đâu. Loại chuyện đối kháng quân sự này có rất nhiều biến số, chúng ta quả thật không thể quá lạc quan.”

Lý Nhất Đình chậm rãi nói: “Nếu tôi nhớ không lầm thì hình như quân đội nước ta có một quy định, không được nổ súng trước, không biết quy định này còn không, hay là tôi đã tụt hậu rồi?”

Đông Phương Nhạc gật đầu: “Chúng ta là một nước lớn, hơn nữa đã trải qua chiến tranh hơn trăm năm, ‘kỷ sở bất dục vật thi vu nhân*’, ký ức đau khổ của chiến tranh vẫn chưa phai mờ trong tâm trí người dân cho nên bọn họ rất quý trọng hòa bình, nếu có thể tránh thì sẽ không dễ dàng khơi mào chiến tranh, nên mới có quốc sách không được nổ súng trước... Quan niệm này đã cắm rễ sâu trong lòng mỗi quân nhân, không phải vì chúng ta nhu nhược mà là vì chúng ta yêu hòa bình, vì vậy những năm gần đây, nguyên tắc không nổ súng trước chưa từng bị phá vỡ.”

* Kỷ sở bất dục, vật thi ư nhân: Điều gì mình không muốn thì đừng làm cho người khác

Lý Nhất Đình nói lên ý kiến của mình: “Như vậy, nói cách khác, đảo Thiên Diệp mới là phe nổ súng trước, đúng không?”

“Hẳn là vậy.” Đông Phương Nhạc không chắc chắn lắm, nhưng có một ý nghĩ đột nhiên chợt lóe lên: “Không đúng! Nếu đảo Thiên Diệp là phe nổ súng trước, dựa theo lời thủ lĩnh chi thứ chín, thực lực quân sự của đảo Thiên Diệp có thể đánh ngay đòn phủ đầu, hủy diệt cả một đội tàu chiến sân bay hoàn chỉnh, không lẽ là kỳ tích xuất hiện, dẫn tới việc ra tay đánh sau, chuyển bại thành thắng?”

Trần Thiên Vũ lắc đầu nói: “Tôi không tin vào kỳ tích, tôi lại nghi ngờ là trong chuyện này đã xảy ra chuyện gì đó.”

Lý Nhất Đình tán thành: “Không sai, e rằng ngay từ khi bắt đầu, chuyện này đã không đơn giản, có lẽ chúng ta đã quá lạc quan rồi.”

Đông Phương Nhạc bỗng nhiên bừng tỉnh: “Đúng vậy! Không lẽ có người đã cố ý tập kích đội tàu chiến sân bay, mục đích chính là khiến đội tàu chiến sân bay phản kích, từ đó phá hủy đảo Thiên Diệp? Nếu là như vậy, thì người này hẳn là đứng về phía chúng ta mới đúng.”

Lý Nhất Đình cười nói: “Hoàn toàn có thể, nhưng cũng không nhất định... Có lẽ là có một số thế lực khác có ý đồ, muốn “thần không biết quỷ không hay” lợi dụng thế lực bên ngoài là chúng ta để thực hiện âm mưu xấu xa mờ ám nào đó. Tất nhiên thì đây chỉ là suy đoán của tôi mà thôi.”

Đông Phương Nhạc gật đầu: “Chúng ta đều phải suy xét bất kỳ khả năng nào có thể xảy ra, chuyện này đúng là khó lường mà.”

Mọi người tiếp tục phân tích điểm không hợp lý trong đó, Trần Thiên Vũ vẫn im lặng không nói gì thêm.

***

Lưu Tử Thần đột nhiên nghĩ đến một chuyện, chị giật nhẹ ống tay áo của Trần Thiên Vũ, kéo ông sang một bên rồi thấp giọng hỏi: “Thiên Vũ, đảo chủ đảo Quan Cẩm Kha Hoằng Hữu đã bị Bát gia giết rồi, chúng ta có nên nói chuyện này cho Ngọc Nhi không?”

“Thật sao?” Trần Thiên Vũ cũng bất ngờ: “Đã xảy ra chuyện gì vậy, không lẽ bọn họ nội chiến à?”

Lưu Tử Thần lắc đầu: “Em cũng không biết, ban đầu bọn họ rõ ràng vẫn nói chuyện bình thường, hơn nữa còn công bố rằng mưu kế lần này là do hai bên cùng bàn bạc, sau đó thì Bát gia lập tức nổ súng bắn đảo chủ Kha, đến bây giờ mà em vẫn còn thấy sợ...” Chị kể lại chi tiết tình huống lúc đó cho Trần Thiên Vũ nghe.

Trần Thiên Vũ gật đầu: “Có lẽ Bát gia đã sớm nghi ngờ đảo chủ Kha, hoặc là đảo chủ Kha vốn đã có ý xấu, hai người bằng mặt không bằng lòng, nghi ngờ lẫn nhau, điều này có thể khẳng định được. Đám người này lòng dạ độc ác quen rồi, một lời không thấy vừa tai liền muốn đẩy đối phương vào chỗ chết cũng không tính là lạ.”

Lưu Tử Thần do dự: “Nếu không nói chuyện này cho Ngọc Nhi biết sớm thì liệu có vô tình quá không?”

Trần Thiên Vũ suy tư: “Nếu từ đại cục mà nói thì trước tiên chúng ta phải gạt cô ấy, đề phòng phát sinh biến cố bất ngờ; nhưng cha cô ấy bị người khác hại chết, ngay cả người nhặt xác cho cũng không có thì quả thật không ổn lắm. Hay là thế này, anh lén nói chuyện này cho Đông Phương Nhạc, để anh ta tìm cơ hội nói cho Ngọc Nhi biết, có thể nói là muốn đưa thi thể Hoằng Hữu về đảo Quan Cẩm, như vậy là có câu trả lời cho tất cả mọi người, em thấy thế nào?”

“Em sợ đảo Quan Cẩm sẽ không bỏ qua chuyện này đâu...” Lưu Tử Thần vẫn cảm thấy lo lắng.

Trần Thiên Vũ nhạy bén nói: “Ngọc Nhi là người hiểu lẽ phải, sau khi đưa Kha Hoằng Hữu đến chỗ cô ấy, cô ấy sẽ tự biết lợi và hại, sẽ giữ bí mật không phát tang... Chỉ là việc này thật không dễ làm, nếu tin tức bị lộ ra ngoài thì không biết đảo Quan Cẩm sẽ trả thù chúng ta thế nào, lỡ đâu hai bên nội đấu, chúng ta lại không thể không chế được cục diện.”

“Không bằng chúng ta tìm cơ hội nói chuyện với Ngọc Nhi đi, tình huống hiện tại ở đảo Thiên Diệp còn chưa rõ ràng, trước hết, em với anh đi thương lượng với cô ấy về chuyện khắc phục hậu quả đã.”

Trần Thiên Vũ không yên tâm, nói: “Chuyện này không phải chuyện nhỏ, em phải làm thật cẩn thận, anh sợ có kẻ nham hiểm lợi dụng chuyện này mà “giận chó đánh mèo” lên chúng ta... Đặc biệt là thiếu gia Kha Minh lỗ mãng kia, không chừng anh ta sẽ làm ra hành động gì quá khích đấy.”

“Yên tâm đi, em có chừng mực. Em sẽ đi hỏi dò suy nghĩ của Ngọc Nhi trước, nếu tình hình không ổn, chúng ta sẽ lấy đại cục làm trọng, em sẽ hoàn toàn giấu kín chuyện này, dù sao bây giờ, người biết được chuyện này chỉ có em và anh... Anh thấy thế nào?” Lưu Tử Thần nghiêm túc nói.

Trần Thiên Vũ than thở: “Bây giờ chỉ có thể làm như vậy thôi. Đội tàu chiến sân bay bị ép tới mức phải phản kích, tóm lại cũng nên rút lui rồi, đâu thể tự mình lên đảo chiến đấu được, nếu căn cơ của đảo Thiên Diệp không bị đánh tới mức bị tiêu diệt hoàn toàn thì khó mà đoán được kết quả.”

“Thiên Vũ, ít nhất hiện tại chúng ta có ưu thế hơn, tình thế nghịch chuyển. Cũng như câu anh thường nói, đi bước nào tính bước ấy, còn có cả câu cửa miệng rằng chính luôn thắng tà, không phải sao?” Lưu Tử Thần chỉ có thể an ủi ông.

Trần Thiên Vũ gật đầu: “Chỉ hy vọng là vậy.”