Đông Phương Thần Thám

Chương 184: Bí mật của lê sa hào




“Lão Lý, hôm nay tôi còn mang tới cho anh một người.” Đông Phương Nhạc liếc mắt ra hiệu với Mộ Liên.

Lý Nhất Đình ngạc nhiên nói: “Ai vậy?”

Người mà Mộ Liên đi ra sân tiếp đón đúng là Thẩm Minh Nguyệt đang nóng lòng như lửa đốt, Đông Phương Nhạc là tài xế của Kha Minh, muốn từ đảo Puruin đón người tiến vào không thành vấn đề.

“Cô Minh Nguyệt được một người bạn cũ ở quảng trường Vạn Thánh nhờ mang tới cho tôi một bức thư, nói rằng muốn gặp tôi một lần, vết thương của anh lúc ấy còn rất nặng nên tôi không trực tiếp trả lời cô ấy. Bây giờ anh đã khỏe rồi, tôi đã bảo Nghiêm Hoa dẫn cô ấy vào đảo Quan Cẩm.” Có người ngoài ở đây, Ngọc Nhi sửa lại xưng hô, cũng giải thích đơn giản.

Thẩm Minh Nguyệt nhìn thấy Lý Nhất Đình hành động còn hơi bất tiện, hốc mắt của cô có chút ửng hồng, nhưng trong lòng vẫn thấy yên tâm. Cô vội vàng báo cáo những chuyện đã xảy ra mấy ngày gần đây một cách rõ ràng với Lý Nhất Đình, lúc nói tới chuyện đám người Bắc Đình đang rơi vào tay của đảo Thiên Diệp, nước mắt của cô chỉ chực rơi xuống. Đồng thời, cô cũng nói chi tiết chuyện Lưu Tử Thần đi một mình tới đảo Thiên Diệp và đánh cược với Bát gia để kéo dài thời gian cho mọi người.

“Minh Nguyệt, em đừng sốt ruột. Tử Thần thật sự là trí dũng song toàn, cô ấy đã giành được thời gian cho chúng ta, anh nghĩ chúng ta nhất định có thể nghĩ ra biện pháp.” Lý Nhất Đình an ủi Thẩm Minh Nguyệt, nhanh chóng khôi phục vẻ lạnh lùng trước kia: “Ừm, việc khẩn cấp trước mắt là chúng ta cần phải mau chóng cứu đoàn người tứ ca ra, Tử Thần chỉ dùng kế nghi binh, anh sợ không lừa được bọn chúng quá lâu đâu.”

“Đúng vậy, người tài giỏi trên đảo Thiên Diệp rất nhiều, sớm muộn gì thì bọn chúng cũng sẽ nhìn thấy rõ lời nói dối của chị Tử Thần thôi.” Thẩm Minh Nguyệt vội la lên.

Lý Nhất Đình hơi suy tư, rồi chậm rãi nói: “Thực ra thì nghi ngờ của Tử Thần cũng không phải hoàn toàn là giả đâu, anh nghĩ nếu không phải người của đảo Thiên Diệp thực sự nghi ngờ, chỉ dựa vào lời nói suông không rõ ràng của Tử Thần thì chỉ sợ căn bản chẳng ăn thua gì, càng sẽ không đồng ý đánh cược mà không có lợi lộc nào như thế. Chúng ta tạm thời cho rằng đảo Thiên Diệp có thể nói lời giữ lời, việc này không nên chậm trễ, trước tiên chúng ta cần phải cứu người ra rồi tính sau.”

Thẩm Minh Nguyệt nức nở nói: “Còn may là anh không sao cả, chúng ta còn có chút phần thắng... Anh Lý, phương án cứu viện cụ thể như thế nào, bây giờ anh có cách gì không?”

Lý Nhất Đình nhẹ nhàng lắc đầu, bây giờ ông cần tỉnh táo lại và cẩn thận suy nghĩ cách đối phó.

Đông Phương Nhạc ở bên cạnh thở dài: “Chỉ dựa vào khả năng của chúng ta, muốn cứu anh Trần và mọi người ra thì còn khó hơn lên trời, rất nhiều năm trước, tôi đã tự mình chứng kiến sự lợi hại của đảo Thiên Diệp rồi, lão Lý thì có lẽ ký ức của anh vẫn còn như mới nhỉ.”

“Lẽ nào thật sự không có biện pháp nào sao?” Thẩm Minh Nguyệt chán nản nói.

Đông Phương Nhạc đột nhiên mỉm cười: “Đảo Thiên Diệp là căn cứ phạm tội xuyên quốc gia, rất nhiều quốc gia bị hại, cũng có rất nhiều quốc gia muốn tiêu diệt nó, vì sao tới bây giờ mà nó vẫn vững như bàn thạch? Dĩ nhiên là có rất nhiều nguyên nhân, một trong những nguyên nhân đó chính là nó có vị trí địa lý đặc biệt và biện pháp giữ bí mật nghiêm khắc. Một nguyên nhân khác chính là người ta kiêng dè lực lượng vũ trang quân sự của bọn chúng, đương nhiên trong đó còn có bóng dáng của các nước lớn đánh cờ. Nếu thật sự muốn tiêu diệt bọn chúng thì tuyệt đối không phải là chuyện chỉ ngày một ngày hai, càng không thể chỉ dựa vào sức mạnh cá nhân. Mọi người hãy nghe tôi nói, sau cùng, chúng ta chỉ có thể dựa vào sức mạnh của quốc gia, nói cụ thể hơn một chút, bây giờ chúng ta chỉ có thể dựa vào sức mạnh của hải quân viễn dương Trung Quốc thôi.” Anh ta nói như thể đã tính trước mọi việc vậy, có lẽ đúng là đã sớm có trù tính.

Lý Nhất Đình cười ha ha nói: “Suýt chút nữa là tôi quên mất lai lịch của anh, nếu anh đã nói như thế thì chắc là anh đã phải chịu nhục để giữ lại tuyệt chiêu này rồi.”

“Thực ra thì không phải vậy đâu, chẳng qua là sau khi may mắn trở lại Trung Quốc, tôi có mang theo một đồ vật cực kỳ quan trọng lúc trở về đảo Rồng Ác.” Đông Phương Nhạc từ từ nói, trên mặt lộ ra một nụ cười thản nhiên.

Ngọc Nhi ngạc nhiên nói: “Vì sao tôi chưa từng nghe anh nói qua?”

Đông Phương Nhạc cười khà khà: “Nói thật, thứ này không phải do chính tôi mang tới, mà là lão Lý trùng hợp giúp tôi mang tới, cho nên tôi cũng không có cách nào nói cho mọi người.”

Lý Nhất Đình bừng tỉnh hiểu ra: “Thì ra là thế, thứ này ở ngay trên Lê Sa Hào à?”

Hai người nhìn nhau cười một tiếng, vẻ lo lắng trên đỉnh đầu lập tức quét sạch sành sanh, không khí vừa rồi còn hơi ngột ngạt, dường như lại dấy lên ánh lửa hy vọng lần nữa.

***

Tàu chở hàng của Lê Sa Hào vẫn lẳng lặng đỗ sát bến tàu đảo Puruin một cây số, công nhân sửa chữa rất ít, chỉ có mấy người tới tới lui lui, xem ra cơ bản đã hoàn thành, sở dĩ chiếc tàu chở hàng này còn đậu ở đây, đơn thuần chỉ vì “đốt tiền”.

Vì sự phối hợp hành động lần này, Ngọc Nhi đã dày công tổ chức một hoạt động thăm hỏi công ích với quy mô nhỏ. Ngọc Nhi thực sự rất có lòng, lần đầu tiên cô mở miệng hỏi mượn anh trai chiếc xe địa hình Land Rover mui trần, đương nhiên mục đích chính là mượn tài xế. Kha Minh không phát hiện ra điều gì, còn nói đùa với em gái rằng cuối cùng cũng biết cách hưởng thụ cuộc sống, nay định thể hiện hả? Ngọc Nhi chỉ cười không đáp.

Trong hoạt động lần này còn đặc biệt dẫn cả bác sĩ Mộ Liên và Tiểu Quả Viên. Công việc của Mộ Liên vẫn như cũ, giúp khám bệnh miễn phí cho các công nhân của quảng trường Vạn Thánh, Tiểu Quả Viên thì làm nhân viên liên lạc, tìm kiếm Lưu Tử Thần để báo cáo; hoạt động thăm hỏi cụ thể hiển nhiên vẫn do giám đốc Vương Tùng quản lý. Ngọc Nhi vốn muốn tới Lê Sa Hào xem thế nào nhưng lại bị Lý Nhất Đình hao hết miệng lưỡi khuyên can, mọi thứ cẩn thận vẫn hơn. Cho nên cuối cùng chỉ có hai người Lý Nhất Đình và Đông Phương Nhạc bước lên Lê Sa Hào. Dĩ nhiên là thuyền trưởng Mạt Quyền quen biết Lý Nhất Đình, khi ông ta nhìn thấy Đông Phương Nhạc thì vị Thuyền trưởng già này càng mừng rỡ hơn, nắm chặt tay Đông Phương Nhạc không chịu buông ra. Ông ta thật sự kích động, bởi vì hai người vốn là bạn cũ, nhìn thấy bạn cũ bình an trở về, tâm tình này, tất cả mọi người đều có thể hiểu được.

Thời gian cấp bách, hai người vội vàng chỉ hỏi han vài câu, Đông Phương Nhạc đã dẫn Lý Nhất Đình đi thẳng tới phòng thuyền trưởng của mình. Đồ đạc bên trong căn phòng không hề bị động vào một chút nào, một mặt là thuyền trưởng Mạt Quyền đặc biệt dặn dò “người không phận sự miễn vào”, một mặt khác là ý của Trần Thiên Vũ. Trong lúc xem xét, Trần Thiên Vũ ngoại trừ lấy đi mặt dây chuyền san hô đỏ nho nhỏ trong phòng ra, những đồ vật khác thì gần như ngay cả vị trí cũng không bị xê dịch một chút nào, đây là một loại dày công tu dưỡng chuyên nghiệp.

Quả nhiên Đông Phương Nhạc rất hài lòng, vừa vào cửa đã xúc động nói: Đúng là vô cùng may mắn.

Lý Nhất Đình không hề lên tiếng, ông cũng rất tò mò, nơi này được mình và tứ ca cẩn thận tra xét qua vài lần, rốt cuộc có thể cất giấu bí mật gì không muốn ai biết? Vừa vào cửa, ông đã nhìn chằm chằm chiếc két sắt cồng kềnh kia theo thói quen, nhưng rõ ràng là Đông Phương Nhạc không hề nhìn nó cái nào.

“Rắc rắc rắc”, đầu tiên là Đông Phương Nhạc mở ra chiếc tủ đầu giường của mình, khiến Lý Nhất Đình lơ ngơ.

“Lão Lý, đây chính là vũ khí bí mật đấy.” Anh ta nói đùa với Lý Nhất Đình, đồng thời chậm rãi xoay tủ đầu giường sang một bên: Một loạt lỗ cắm điện dùng để kết nối và thiết bị đầu cuối bỗng nhiên xuất hiện trước mặt hai người. Đông Phương Nhạc rút dây nguồn của máy tính ra, sau đó cắm vào bộ nguồn UPS của máy tính kia. Trước tiên là bật nguồn cho “tủ đầu giường”, sau khi một âm thanh nhỏ vang lên, trên mặt của anh ta lộ vẻ vui mừng. Anh ta nhẹ nhàng mở ra hai cánh cửa tủ, tay chân lanh lẹ tháo xuống hai vách ngăn sắt bằng sắt rất mỏng trong hộc tủ tầng hai, lộ ra một bảng điều khiển bằng LCD rất đơn giản. Phía trên có rất nhiều nút bấm màu xám, có vài nút phía trên còn đánh dấu chữ và số. Lúc này, Lý Nhất Đình đã hiểu rồi, khá lắm, xem ra đây là một đài phát thanh.

Lý Nhất Đình không nhịn được nói đùa: “Người anh em, anh là gián điệp hả?” Đông Phương Nhạc đắc ý cười cười, tâm tình thoạt nhìn rất tốt.

“May mà cuối cùng vẫn chưa bị hư.” Đông Phương Nhạc tự nhủ, anh ta yên lặng ngoảnh lại nói với Lý Nhất Đình: “Lão Lý, phiền anh mang đàn guitar và kèn trumpet tới đây.”

Lý Nhất Đình gật gật đầu, ông theo lời lấy ra cây guitar gỗ khá là đắt tiền, lấy cả chiếc hộp bằng da đựng trumpet nữa.

Đông Phương Nhạc cẩn thận từng li từng tí nhận lấy guitar, tỏ ra nhàm chán mà lướt qua dây đàn một cái, chiếc guitar gỗ phát ra tiếng nhạc vô cùng quen thuộc, đã lâu không nghe rồi, nhưng anh ta lập tức thò tay vào trong lỗ của đàn guitar, nhíu mày, động tác cẩn thận mà chậm chạp, có lẽ là đang vặn ốc vít. Khoảng năm phút sau, anh ta chậm chạp lấy ra một ổ cứng di động và một hộp đen lớn nhỏ từ bên trong đàn.

Đông Phương Nhạc tiếp tục lấy ra chiếc kèn trumpet bằng đồng loang lổ vết rỉ từ trong chiếc hộp da trâu, cẩn thận vặn ra cái nút chụp thứ ba. “Lộc cộc”, một lát cắt mỏng nhỏ bé màu đen rơi trên mặt đất. Anh ta cúi người nhặt lên thứ đồ chơi có chút giống thẻ MicroSD ấy, dùng miệng thổi thổi bụi bẩn, rồi nhẹ nhàng cắm vào trong khe của “ổ cứng di động”, sau đó nói: “Đây là cỗ máy bí mật.”

Lý Nhất Đình giơ lên ngón tay cái tỏ vẻ bái phục, quả nhiên là gián điệp tình báo chuyên nghiệp, người bình thường cho dù đập vỡ đầu cũng không nghĩ ra phương pháp này.

Sau khi Đông Phương Nhạc truy cập vào cỗ máy bí mật này, một giao diện lập tức xuất hiện trên màn hình máy chủ, một vài chữ Hán hiện ra vô cùng bắt mắt: Hệ thống thông tin liên lạc đang bắt đầu khởi động...

Đông Phương Nhạc nhanh chóng tháo xuống cáp video VGA của bộ máy tính trên bàn và truy cập vào máy chủ, màn hình sáng lên, một giao diện hệ thống đồ họa thường gặp hiện ra, đương nhiên, không phải là INDOS.

Sau khi làm xong, Đông Phương Nhạc đứng dậy nói với Lý Nhất Đình: “Lão Lý, anh tránh qua một chút.” Lý Nhất Đình nghe vậy liền tránh ra mấy bước, Đông Phương Nhạc đột nhiên giơ lên chiếc ghế đẩu nhỏ trên mặt đất, một tiếng “boong boong” vang lên, trên vách tường được làm bằng nhôm của phòng thuyền trưởng bị thủng một lỗ không nhỏ, khiến Lý Nhất Đình vốn không chút đề phòng bị dọa giật mình, giỏi thật, làm cái gì vậy?

Đông Phương Nhạc mỉm cười, anh ta đưa tay phải ra và thò vào bên trong lỗ, lục tìm một hồi lâu mới lấy ra một đầu dây có hình thù kỳ quái. Lý Nhất Đình bừng tỉnh hiểu ra, khỏi cần phải nói, đây là đầu nối dây anten, một đầu khác chắc là bí mật thông tới nơi cao nhất của Lê Sa Hào, cột buồm tàu chở hàng.

Nhưng mà rõ ràng là công việc vẫn chưa hết, sau khi Đông Phương Nhạc lôi ra đầu nối dây anten, anh ta tiếp tục lấy xuống loa cố định trên vách tường, mở ra bảng điều khiển phía sau, từ bên trong tháo ra một module vuông vức (tín hiệu máy khuếch đại), anh ta nối dây anten với module này, cuối cùng cũng kết nối được module với máy chủ, rồi mới phóng khoáng lau mồ hôi hột trên đầu.

“Tốt, việc lớn đã thành!” Đông Phương Nhạc thở phào nhẹ nhõm, ngồi trên ghế nghỉ ngơi.

Thấy thế, Lý Nhất Đình vội vàng lấy ra tấm thẻ nhớ CF cỡ nhỏ của camera trong túi áo, Đông Phương Nhạc cũng lấy ra một USB bằng thép từ trong túi áo, hai người đều copy tài liệu thu thập được vào bên trong máy chủ. Lúc này, Đông Phương Nhạc mới cầm chiếc tai nghe lớn trên máy tính và cắm vào giắc trò chuyện.

“Lão Lý, tới gần giá sách để tìm một quyển sách tên là ‘Quy tắc tránh va chạm trên biển quốc tế’, bản tiếng Anh...”

“Tuân lệnh!” Lý Nhất Đình tìm kiếm một hồi lâu mới nhìn thấy quyển sách chuyên ngành đã được phiên dịch và cũng không tính là dày này ở trên giá sách. Nói thật, ông và Trần Thiên Vũ cũng đã xem qua sách trên giá sách rồi, nhưng loại tài liệu về luật lệ bằng tiếng nước ngoài như thế này thì bọn họ thực sự không có hứng thú nổi.

“13679285512...” Đông Phương Nhạc từ từ đọc lên một dãy số.

Lý Nhất Đình trêu ghẹo nói: “Anh bạn, đây không phải là dãy số điện thoại di động đấy chứ?”

Không nghĩ tới Đông Phương Nhạc lại gật đầu nói: “Đúng vậy, đây chính là số di động của tôi.” Anh ta quay đầu lại và mỉm cười: “Trí nhớ của tôi không tốt, chỉ có số di động của mình là nhớ kĩ nhất...”

Lý Nhất Đình bất đắc dĩ, chê cười nói: “Đúng là phục anh rồi đấy. Nói đi, bước tiếp theo nên tìm thế nào?”

“Theo thứ tự, anh lật ra trang thứ 1, trang thứ 36, trang thứ 7, trang thứ 9, trang thứ 28, trang thứ 55 còn có trang thứ 12; ở trong mỗi trang tìm ra chữ cái hoặc con số tương ứng với sáu chữ số, sau đó nói cho tôi...” Đông Phương Nhạc giải thích.

Đương nhiên là Lý Nhất Đình hiểu rõ ý của anh ta, đây nhất định là mật ngữ chuyên dụng.

Một lát sau, ông cố sức thì thầm: “B68ZX2-K4YDGL- JI53H9-SREV8-AQ71U6-OT36Z3, khá lắm, thật là phức tạp, khó trách anh không nhớ được.”

Đông Phương Nhạc gõ chữ như bay, vui vẻ hô to một tiếng: “Yoshi*, đã kết nối!”

* Yoshi: là tiếng Nhật, ý là được rồi, tốt lắm, dùng trong trường hợp khen ngợi.

Niềm hưng phấn thoáng qua, anh ta lập tức tỉnh táo lại, vẻ mặt nghiêm túc, Đông Phương Nhạc dùng giọng vô cùng tiêu chuẩn và trầm bồng du dương chậm rãi nói vào tai nghe microphone.

“Chim ruồi, tôi là Thái Sơn, để nghị giúp đỡ... * $#@@! %... $%#@! *&...”

Trò chuyện hoàn tất, hai người trong phòng liếc nhau, không nói gì thêm.

Để sóng vô tuyến điện bay một hồi nữa!

Vào giờ phút này, bọn họ vẫn chưa tận mắt nhìn thấy một hạm đội tàu sân bay có quy mô khổng lồ cách nơi này mấy trăm hải lý đang nhanh chóng thay đổi hướng đi, dùng tốc độ cao nhất để lao thẳng về phía đảo Thiên Diệp.

Các tướng sĩ tuyến đầu chiến đấu ngoan cường, Tổ quốc ở ngay phía sau các anh! Chúng tôi tới đây.