Đông Phương Thần Thám

Chương 167: Bạn thân mến, hãy để tôi tiễn bạn một đoạn đường nhé




Một con thuyền máy màu đen chỉ dài khoảng hơn mười mét đang đậu trên bến tàu nhỏ bên cạnh ngọn hải đăng của đảo Quan Cẩm, ngọn đèn hải đăng xoay tròn tuy rằng có thể chiếu sáng phương xa, nhưng lại không thể mang đến cho bến tàu này một tia sáng.

Lúc này chỉ mới hơn ba giờ sáng, Vương Tùng quả nhiên rất nhanh nhẹn, nói được thì làm được, gã thong thả lại nhanh chóng đỗ thuyền máy lại, tận lực không gây ra tiếng vang; sau đó ngồi xổm ở đầu thuyền và châm một điếu thuốc lá, trong làn gió biển nhẹ nhàng, ánh lửa chợt sáng chợt tắt, cùng với nước biển bập bềnh nhẹ nhàng giã vào bờ của bến tàu ào, ào, làm người ta vui vẻ thoải mái.

Nhưng mà trong lòng Vương Tùng lại không hề thoải mái chút nào, đảo Thiên Diệp, đó là một hòn đảo khiến kẻ khác sợ hãi đến thế nào? Tạm thời chưa nói đến tình hình mà mình đã nắm chắc, mặc dù là nghe lời đồn đãi về đảo Quan Cẩm thôi, hầu hết mọi người cũng đều bị giật mình tỉnh giấc nửa đêm rồi, nhưng tại sao mình vẫn muốn cùng Lý Nhất Đình mạo hiểm như vậy, có lẽ chỉ có trời biết!

Thời gian trôi qua khoảng hơn năm phút, Lý Nhất Đình vẫn chưa đến, người này cực kỳ đúng giờ, nếu đã hẹn bốn phút, ông tuyệt đối sẽ không muộn đến phút thứ năm. Ài, hy vọng ông là cảnh sát già dặn danh xứng với thực, kinh nghiệm phong phú, bằng không, chuyến đi này có thể trở về hay không thì thật sự không rõ, cũng may mà ban ngày thấy ông tin tưởng đến vậy, không giống như là cố giả vờ, có lẽ thực sự có năng lực phi thường.

Mặt trăng như khay ngọc vẫn còn treo ngang trên bầu trời, ánh trăng màu trắng bạc chiếu xạ xuống bãi cát sỏi cũng màu trắng ngà, khắp nơi đều sáng lên rạng rỡ, khiến buổi đêm trên hải đảo yên tĩnh này có vẻ càng thêm giàu có và xinh đẹp, một trăng, một tháp, một thuyền hài hòa bên nhau, phụ trợ cho nhau, lại có thể khiến người ta nhìn mà lòng xốn xang, ý loạn tình mê.

Không đúng, chỉ thiếu một người! Mà người này đang từ xa xa nhẹ nhàng đi tới, bước chân ung dung nhẹ nhàng, nhỏ vụn mà kiên định; làn váy dài khẽ bay múa theo làn gió, tự nhiên lay động lòng người; chiếc khăn che mặt trắng noãn dịu dàng, nụ cười mỉm thần bí thoáng hiện ra; khi đến gần nhìn kỹ, đó là một cô gái trẻ tuổi cực kỳ xinh đẹp, đang nhẹ nhàng lại nhanh chóng bước tới gần ngọn hải đăng và thuyền máy.

Vương Tùng lo sợ không yên mà đứng dậy, thấp giọng hỏi: “Tiểu thư Ngọc Nhi, sao cô lại tới đây?”

“Ừm, gió lớn thật.” Ngọc Nhi nhẹ nhàng vén gọn mái tóc bị thổi bay lung tung, mở miệng nói, “Anh ấy vẫn chưa tới à?”

Vương Tùng gật đầu, thân thiết nói: “Chút việc nhỏ ấy mà còn cần cô phải tự mình ra mặt à, cô mau trở về đi, tôi nhất định sẽ dẫn anh ta an toàn trở về... Cô cứ yên tâm.”

“Anh có chắc chắn sẽ thành công không?” Ngọc Nhi hiển nhiên vẫn không yên tâm cho lắm.

Vương Tùng thoáng do dự, thật ra thì gã không hoàn toàn nắm chắc, nhưng mà hiện giờ, mũi tên đã lên dây rồi, không thể không bắn, chỉ có thể dùng ngôn ngữ để trấn an cô gái thiện lương trước mặt này thôi.

“Tôi đã cẩn thận tìm cách rồi, chỉ cần giữ khoảng cách điều tra thật tốt, tuyệt đối sẽ không bị đội tuần tra phát hiện ra đâu.” Vương Tùng dừng một chút: “Chỉ cần Lão Lý thăm dò được tình hình cơ bản trên đảo, chúng tôi sẽ lập tức trở về địa điểm xuất phát... Nhưng mà về hiệu quả thì...”

Ngọc Nhi đương nhiên hiểu được thâm ý trong lời nói của gã: “Ngàn vạn lần đừng nóng vội, chuyện đối phó đảo Thiên Diệp không thể chỉ xong trong một, hai ngày được, các anh phải cam đoan sự an toàn của mình trước mới được.”

“Tôi hiểu... Hay là cô nên nhanh chóng trở về đi, lỡ như bị đảo chủ phát hiện ra thì phiền toái đấy.” Vương Tùng có chút lo lắng nói.

Ngọc Nhi lắc đầu rất quả quyết: “Không sao đâu, tôi cũng chờ anh ấy.”

Vương Tùng không hề hé răng, gã nhảy từ thuyền máy lên bến tàu, ném tàn thuốc trong tay xuống biển.

***

Khi Lý Nhất Đình tới gần ngọn hải đăng là khoảng 3 giờ 59 phút sáng, ông biết rõ chuyến đi đến đảo Thiên Diệp này rất nguy hiểm, tất cả đều phải cực kỳ cẩn thận, kể cả thời gian.

May mắn là ông nhanh chóng tìm được bến tàu nhỏ bí mật kia, bởi vì có hai bóng dáng cao to đang đứng thẳng ở đó từ lâu.

Lại đến gần một chút, ông không khỏi nhíu mày.

“Ngọc Nhi, sao cô lại tới đây?” Lý Nhất Đình kinh ngạc nói: “Khuya khoắt rồi mà sao vẫn chạy loạn khắp nơi thế.”

Ngọc Nhi mỉm cười một cái, lại giả vờ mất hứng mà bĩu môi, nói: “Có vài người tính toán thừa dịp đêm đen làm chuyện xấu, tôi là đại tiểu thư của đảo Quan Cẩm, chẳng lẽ không nên đến hỏi à?”

Lý Nhất Đình bất đắc dĩ, sờ sờ cái mũi: “Đúng là khéo mồm khéo miệng, đại tiểu thư đúng là quản rộng thật đấy... Đây là chuyện của đàn ông chúng tôi, cô đừng nhúng tay vào chứ.”

Ngọc Nhi hừ nhẹ một tiếng: “Tôi không nhúng tay thì liệu các anh có thể thuận lợi chuồn ra khỏi đảo không? Cha tôi lắp thiết bị theo dõi trên ngọn hải đăng đấy, anh có biết không? Hừ hừ.”

Lý Nhất Đình còn tưởng rằng cô đang nói đùa: “Sao có thể, trên ngọn hải đăng cao thế này mà lại đi lắp thiết bị theo dõi, việc làm ấy chẳng phải dư thừa hay sao? Ngọn hải đăng mà lắp thiết bị theo dõi thì có ích gì, chẳng lẽ để ngắm cảnh biển?”

“Nơi này vốn là thánh địa của đảo Quan Cẩm, anh nghĩ sao hả.” Ngọc Nhi che miệng khẽ cười, nói: “Cha tôi vốn luôn hơi cổ quái, sao anh có thể hiểu được.”

Vương Tùng ở bên cạnh chứng thực: “Trên ngọn hải đăng quả thật có camera HD, hơn nữa có chức năng nhìn ban đêm.”

“Hả? Nói như vậy tức là hành động lần này chẳng phải đều bị đảo chủ phát hiện ra...” Lý Nhất Đình đột nhiên hiểu ra: “Cô chặn nó rồi à? Cô làm như thế nào vậy...” Ông quả thật tò mò.

“Hừ, tôi còn lâu mới nói cho anh biết.” Ngọc Nhi cười nghịch ngợm: “Dù sao thì tôi vẫn có biện pháp.”

Thật ra, là con gái Kha Hoằng Hữu, tất nhiên cô biết thời gian làm việc và nghỉ ngơi của cha mình, cũng biết đoạn ghi hình của khoảng thời gian nào bị cắt bỏ mà vĩnh viễn không ai chú ý, Lý Nhất Đình vì chưa định thần lại được nên tạm thời vẫn không rõ mà thôi.

Lý Nhất Đình có vẻ xấu hổ mà ho nhẹ hai tiếng, bây giờ đang có người thứ ba ở đây, ông có chút ngượng ngùng trả lời, đành phải phất phất tay với Ngọc Nhi.

“Thời gian cấp bách, tôi không rảnh nói linh tinh với cô đâu.” Ông quay đầu ra hiệu cho Vương Tùng: “Chúng ta đi nhanh đi, nếu không thì trời sẽ sáng mất...”

Vương Tùng nghe vậy liền gật đầu, nhanh nhẹn nhảy về thuyền máy, lại kiểm tra các thiết bị chủ yếu của thuyền máy có hoạt động bình thường hay không, sau đó mới nhẹ nhàng ấn nút điện khởi động thuyền máy, chiếc thuyền thuộc loại phun nước này phát ra tiếng rầm rầm rất trầm thấp, cảm giác không hề chói tai, xem ra hệ thống điện rất tốt.

“Được rồi, cô trở về đi.” Ông hiếm khi mềm giọng nói một câu: “Gió biển lớn lắm, đừng để bị cảm lạnh...”

Ngọc Nhi không nói gì, nước mắt trong suốt bỗng nhiên dâng lên trong mắt cô.

Lý Nhất Đình xoay người chuẩn bị lên thuyền thì bất ngờ tay trái bị cái gì đó kéo lấy, ông kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy cô gái đang khóc nức nở kia dùng sức kéo cánh tay mình lại, ông nhất thời không biết nên làm gì.

“Ừm... Cô sao vậy?” Một hồi lâu sau, ông mới ra tiếng hỏi.

Ngọc Nhi yên lặng mà nhìn ông, trong lòng thực sự giày vò, cô nghẹn ngào nói: “Hay là... các, các anh đừng đi...”

Lý Nhất Đình thật sự không chịu nổi cảnh tượng này, ông là một con người cực kỳ rắn rỏi, nhưng trong lòng lại cực kỳ mềm mại. Lúc này, ông cố nén cảm xúc trong lòng, chậm rãi rút cánh tay về, cố ý xụ mặt nói: “Làm vậy sao được, chuyện đã được quyết định rồi, tôi chưa bao giờ bỏ dở nửa chừng cả.”

“Nguy hiểm lắm... Tôi nghe nói đảo Thiên Diệp gần đây lại tăng cường đề phòng, không ai biết là nguyên nhân gì cả. Hay là chúng ta chờ thêm một thời gian...” Ngọc Nhi có chút kích động, nói.

“Trở về đi... Đừng nghĩ nhiều làm gì.” Lý Nhất Đình không hề bị dao động: “Cứ tin tôi.”

Ngọc Nhi cực kỳ trí tuệ, hiểu được ông đã quyết định rồi, chỉ thoáng suy tư rồi tháo thứ gì đó trên cổ xuống, nhẹ nhàng mà nhét vào trong tay Lý Nhất Đình. Lý Nhất Đình cảm giác đồ vật này mượt mà, còn mang theo nhiệt độ cơ thể ấm áp và mùi thơm ngát nhè nhẹ, không hiểu sao, ông bỗng hơi mê muội, dưới ánh trăng, ông nhìn chăm chú vào đồ vật hiếm có này: Đây là một miếng ngọc trắng, ở giữa còn được khảm một viên ngọc quý hình trái tim màu tím, nhưng mà ông nhất thời không nhận ra chất liệu đá quý là gì, nhưng chắc chắn là rất quý giá, bởi vì dưới ánh trăng, nó còn có thể phát ra một vầng sáng nhè nhẹ.

“Vật trang sức này tên là Bích Hải Tử Diên, là bùa hộ mệnh của con gái ven biển chúng tôi, anh hãy mang theo nó, thần biển có thể phù hộ anh bình an... Đây là vật mà cha tôi đã tặng cho tôi hồi còn nhỏ, anh cần phải giữ gìn thật tốt đấy.”

“Cáy này... Tôi...” Tay của Lý Nhất Đình hơi run rẩy.

Ngọc Nhi giận dữ mà trừng ông một cái, nhẹ nhàng mà đẩy đẩy ông: “Đừng tôi tôi nữa, đi nhanh đi.”

Cả người Lý Nhất Đình cứng ngắc, xoay người nhảy lên thuyền một cách máy móc, Ngọc Nhi phất phất tay với bọn họ, Vương Tùng ở bên cạnh mỉm cười, gã đẩy cần điều khiển dài nhỏ, thuyền máy phát ra một tiếng nổ vang rất nhỏ, đuôi thuyền máy mạnh mẽ đẩy thuyền rời khỏi bến tàu, giống như một mũi tên nhọn mà chạy ra biển đen như mực.

Ngọc Nhi đứng thẳng trên bến tàu hồi lâu, thẳng đến khi thuyền máy biến mất khỏi tầm mắt, cô mới yếu ớt thở dài một hơi, xoay người rời đi.