Đông Phương Thần Thám

Chương 159: Đây là một cái bẫy




Khi những người ở trong phòng biết lý do Lý Nhất Đình “mượn cớ đi vệ sinh để chuồn mất” thì đều cực kỳ vui vẻ. Đối với vị trưởng phòng bình thường vẫn luôn đàng hoàng và trịnh trọng, chuyện này không thể nghi ngờ là ông đang muốn đập nồi, dìm thuyền, liều chết đến cùng. Trần Thiên Vũ bảo Vạn Vĩnh Khôn và Thịnh Mập đến khu vực gần đó để quan sát. Mấy ngày qua, bọn họ lại phát hiện ở trung tâm khu buôn bán phía Đông của đảo có một cái “tháp canh” rất đặc biệt. Kiến trúc của nó rất thú vị, một cái tháp mấy mét vuông, trên đỉnh có mái nhỏ với lan can xung quanh. Toàn bộ kiến trúc cao khoảng 20 mét, hoàn toàn không có cửa ra vào. Điều khiến người ta khó hiểu là đối với loại kiến trúc có độ cao như thế này thì người bình thường lên xuống thế nào? Chẳng lẽ mọi người trên đảo đều là hiệp khách có thể vượt nóc băng tường hay sao? Nhưng điều này cũng không làm khó Vạn Vĩnh Khôn vốn am hiểu leo trèo, khi anh quan sát kĩ thì phát hiện kiến trúc dạng tháp này có một ống thoát nước cố định ở thân tháp nhưng không nối xuống đất, trông chất liệu thì có vẻ cứng cáp, đường kính khoảng hai tấc. Vạn Vĩnh Khôn thử trèo lên, điều duy nhất khiến anh lo lắng chính là liệu ống thoát nước này có thể chống đỡ được trọng lượng cơ thể mình hay không? Kết quả, anh đã thuận lợi leo lên đỉnh, hơn nữa, không ngoài dự đoán rằng đây là một nơi rất tốt để quan sát, chí ít thì khu lưu vực cảng và toàn bộ khu gần bến tàu của phía Đông hòn đảo đều lọt trong tầm mắt. Những động tĩnh trong khu rừng thông đuôi ngựa kia cũng có thể thăm dò đôi chút.

Trần Thiên Vũ dặn dò hai người thật kĩ, nhiệm vụ lần này liên quan chặt chẽ đến động tĩnh ở phía bến tàu. Một khi phát hiện ra tung tích của đám người Kha Minh thì sắp xếp thành vị trí hình tam giác ngay tại chỗ, ở bên này lập tức có thể nhận được tin báo thông qua máy theo dõi để đúng lúc ứng phó với các trường hợp.

Hai người nhận lệnh rồi rời đi, Lý Nhất Đình mới thoáng yên lòng. Lần này may mắn đánh được vào trong đảo Quan Cẩm, không thể vì không cẩn thận mà “kiếm củi ba năm thiêu một giờ”.

Ông kể cặn kẽ cho mọi người nghe những chuyện chủ yếu đã trải qua mấy ngày này, đặc biệt là về tình hình cơ bản của mấy nhân vật quan trọng như Ngọc Nhi, Vương Tùng, Kha Minh, đảo chủ đảo Quan Cẩm, Nhị tổng quản. Sau khi mọi người ngạc nhiên thì đều lần lượt cho rằng tình hình phức tạp. Khang Thoa lập tức báo cáo cho trưởng phòng về tình hình phía bên này. Tuy chỉ mấy ngày ngắn ngủi nhưng hai bên cùng tổng hợp lại đã cho ra được một lượng tin tức cực kỳ lớn.

Chí ít, vẻ mặt của Trần Thiên Vũ càng lúc càng sầm xuống, ông đan tay vào nhau, chống cằm, trầm mặc không nói gì. Bình thường khi ông có dáng vẻ này thì mọi người đều biết ông đang vô cùng chăm chú suy nghĩ, nhìn là biết ông đang gặp phải vấn đề gì đó rất khó giải quyết. Trần Thiên Vũ đang thử liên kết tất cả những tin tức có thể dùng được, bao gồm cả những nguy hiểm đã trải qua trên biển dù trông có vẻ rất bình thường. Lúc này, trong không trung dường như có một sợi tơ lơ lửng không cố định làm ông cảm thấy kỳ dị và cực kỳ đau đầu.

“Tứ ca, nếu không có gì đặc biệt cần căn dặn thì em về bến tàu trước. Hiện giờ, những gì chúng ta biết về đảo Rồng Ác vẫn rất nửa vời, nếu manh mối về đảo Quan Cẩm bị gián đoạn thì thật sự không biết nên bắt đầu tiến hành từ đâu.” Lý Nhất Đình hơi lo lắng.

Ông lập tức nghĩ tới một vấn đề: “Lúc nào thì Lê Sa Hào quay lại cảng xuất phát? Suýt nữa thì tôi quên mất việc này, mọi người không định bỏ tôi lại khu núi rừng hoang vắng này đấy chứ…”

Lưu Tử Thần cười, nói: “Anh không phải lo, bọn em mới nhận được thông báo chính thức, e là Lê Sa Hào lại phải cần thêm một thời gian nữa mới quay thuyền lại được, nghe nói trong quá trình kiểm tra tu sửa hệ thống động lực lại phát hiện ra vấn đề mới.”

Lý Nhất Đình ngạc nhiên nói: “Đúng là quỷ dị, khi chúng ta rời khỏi Tam giác Rồng, chẳng phải Lê Sa Hào vẫn còn tốt ư? Sao đến đây sửa chữa lại thấy hỏng hóc nhiều vậy… Theo anh biết thì chi phí sửa chữa ở đây cực kỳ đắt. Dù không tính tới chi phí ăn uống của thuyền viên thì phí đậu tàu cũng vô cùng cao rồi. Kinh phí của thuyền trưởng Mạt Quyền có thể chống đỡ được bao lâu? Không phải ông ấy định cố gắng chống chọi đến lúc trở về Trung Quốc rồi mới sửa hay sao?”

Trần Thiên Vũ nhìn Lý Nhất Đình một cái những vẫn không hề nói gì, một lúc sau, ông mới quay đầu sang nói với Tiểu Quả Viên: “Quả Viên, bây giờ cháu đi mời cảnh sát Chương Kiến An đến, bảo là chú có việc cần hỏi ý kiến của chú ấy.” Tiểu Quả Viên gật đầu, đẩy cửa đi ra ngoài để liên lạc.

“Nếu anh không nhắc thì em cũng sắp quên nghề nghiệp của bọn họ rồi.” Lý Nhất Đình cười mỉm: “Anh nói xem, chúng ta bận rộn rối tung rối mù thế này mà sao bọn họ không có chút động tĩnh nào vậy?”

“Là tôi bảo bọn họ ngủ đông chờ thời cơ, tránh đánh rắn động cỏ.” Tuy trong miệng Trần Thiên Vũ nói vậy nhưng lại lộ ra vẻ mặt đăm chiêu.

Khang Thoa ngạc nhiên nói: “Lẽ nào bây giờ cần bọn họ giúp đỡ?”

Trần Thiên Vũ lắc đầu, không nói gì.

***

Đoàn người yên tĩnh đợi Tiểu Quả Viên quay lại.

“Nhất Đình này, sau khi lên đảo, cậu có thấy điểm nào bất thường không?” Trần Thiên Vũ đột nhiên hỏi.

Lý Nhất Đình hơi ngẫm nghĩ: “Quá thuận lợi, quá yên bình.” Lời ít ý nhiều, đương nhiên mọi người hiểu rõ ý của ông.

Thẩm Minh Nguyệt ở bên cạnh không nhịn được bèn cất lời: “Có phải các anh đã quá nhạy cảm rồi không? Tuy rằng hòn đảo này có rất nhiều vụ buôn bán phi pháp nhưng nếu cho tới bây giờ vẫn không có bất cứ ban ngành chính phủ nào chủ động hỏi đến thì tất phải có lý do của nó. Vấn đề này, không phải các anh đã sớm bàn rồi hay sao? Chỉ dựa vào mấy người chúng ta thì e rằng mấy tên đại ca thực sự căn bản không để vào mắt đâu…”

“Điều nghi ngờ mới chính là ở điểm này đấy.” Trần Thiên Vũ vê cằm, nói một câu rất kỳ lạ.

Khang Thoa đoán thử hàm nghĩa thật sự trong câu nói này, thật ra thì anh ta cũng có vài ý nghĩ khác: “Đúng vậy, nếu chúng ta có cũng được mà không có cũng được thì ý nghĩa của chuyến đi này của chúng ta nằm ở đâu?”

“Nói đúng lắm.” Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Lý Nhất Đình, ông cũng sinh ra sự nghi ngờ tương tự: “Về bí mật của Tam giác Rồng, nói thẳng ra thì cũng không phức tạp, chỉ là bị chụp lên một vầng sáng của truyền thuyết thần bí thôi. Bây giờ ngẫm lại thì căn bản chẳng có thứ gì quan trọng cả.”

Thẩm Minh Nguyệt ngắt lời: “Cũng không hẳn, nếu chúng ta không tự mình trải qua sự nguy hiểm của Tam giác Rồng, giả sử Mộ Liên không tiết lộ cho chúng ta bí mật về tàu ma thì e rằng cả đời này chúng ta cũng không hiểu được điều bí ẩn trong đó… Các anh đang nói mà không nghĩ tới sự vất vả của người khác đấy, bọn em đã phải mạo hiểm tính mạng mới thu thập được những tin tức này. Thế mà anh lại nói nhẹ nhàng như vậy sao.”

“Làm gì có nhiều nếu như vậy?” Lý Nhất Đình liếc nhìn cô, cười trêu chọc: “Có lẽ chính vì những khúc mắc ly kỳ với tần suất gặp chuyện không hay đã quá thường xuyên nên đã vô tình hoặc cố ý làm chúng ta quên đi một vài điều quan trọng.” Ông đang nhanh chóng suy nghĩ, hoàn toàn không ngừng lại được.

“Ví dụ như là gì?” Trần Thiên Vũ nhướng mày, ra hiệu bảo ông tiếp tục suy đoán theo dòng suy nghĩ của mình.

“Ví dụ như vì sao lại có cảnh sát biển và đặc công hộ tống ra biển?” Lý Nhất Đình hỏi một vấn đề nghe tưởng chừng vô cùng ngớ ngẩn nhưng lại khiến mọi người đều sửng sốt, chuyện đơn giản rõ ràng như thế mà cũng là vấn đề sao?

“Để bảo vệ an toàn cho chúng ta, không phải bọn họ đã nói từ sớm rồi sao, trong chuyện này có vấn đề gì?” Thẩm Minh Nguyệt nhanh mồm nhanh miệng, cô thường không nghĩ quá nhiều.

Lý Nhất Đình cười mỉm: “Nhỡ đâu không phải thì sao?”

“Không phải? Lẽ nào là tới bắt chúng ta sao…” Thẩm Minh Nguyệt vừa nói xong đã cười phá lên: “Ừm, có lý! Không chừng bọn họ thật sự là khâm sai vua dùng để chuyên giám thị chúng ta đấy, tiếng tăm của Bắc Đình nhỏ như vậy, người ta không yên tâm cũng là điều rất bình thường.” Cô cũng không ngốc.

Lý Nhất Đình than thở: “Có lẽ em nói đúng, nhưng điều anh lo nhất bây giờ lại là một khả năng khác.”

Khang Thoa chợt bừng tỉnh, anh ta buột miệng: “Không chừng bọn họ đang chấp hành nhiệm vụ đặc biệt! Chúng ta mới là người ngoài cuộc thật sự chăng? Không đúng, từ khi lên đảo, bọn họ hoàn toàn không có hành động gì, điều này cũng khó hiểu…”

Cuối cùng, Trần Thiên Vũ mới mở miệng: “Các cậu có từng nghĩ rằng, rất có thể việc gặp phải tai nạn ở Tam giác Rồng lần này là một âm mưu lớn không?”