Ninh Hiểu Mạn đang đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, cửa “két” một tiếng mở ra, cô không quay đầu lại, chỉ nghe tiếng bước chân thôi cũng biết là Lưu Tử Thần và Thẩm Minh Nguyệt đang nhàn nhã bước vào.
“Không ngờ Tam giác Rồng thực sự lại bình yên và tráng lệ đến thế, đám người đó thật nhát gan, chẳng ai dám tới đây cả.” Thẩm Minh Nguyệt khẽ cười nói.
Lưu Tử Thần thản nhiên nói: “Em đừng nói lung tung, chỗ càng yên tĩnh chưa biết chừng lại càng nguy hiểm đấy. Chúng ta không phải người trong nghề, sự lo lắng của bọn họ chắc chắn là có lý do.”
Thẩm Minh Nguyệt bĩu môi, có vẻ không cho là đúng, nhưng rất nhanh sau đó, cô phát hiện ra Ninh Hiểu Mạn đang yên lặng ngồi trước bàn đọc sách, hình như đang suy nghĩ điều gì, thế là rón ra rón rén đi tới, che mắt của Ninh Hiểu Mạn, cười khanh khách nói: “Em đoán thử xem chị là ai?”
Lưu Tử Thần cũng không nhịn được cười phá lên: “Chắc chắn không phải Vĩnh Khôn.”
Thẩm Minh Nguyệt xòe tay ra, nhìn thấy quyển nhật ký da mềm ở trên bàn, khẽ cười nói: “Nhà văn lớn như chị đây còn chưa viết tác phẩm đâu, không ngờ Hiểu Mạn lại có nhã hứng như vậy.”
“Em cũng chỉ viết cho vui thôi, trước đây, em chỉ thích đọc sách, đến nơi này một chuyến, em mới phát hiện thế giới rộng lớn đến vậy, nên tiện tay ghi lại một chút những thứ mắt thấy tai nghe, kẻo sau này quên mất thì tiếc lắm.” Ninh Hiểu Mạn trầm tĩnh nói.
Lưu Tử Thần đi đến trước bàn trang điểm, soi gương và vuốt mái tóc bị gió biển thổi bay, nghe vậy thì nói: “Minh Nguyệt, mấy năm nay em lười lắm đấy, còn không biết xấu hổ nói mình là nhà văn lớn nữa chứ, đi xa nhiều ngày như vậy rồi, chị chưa bao giờ thấy em động bút viết gì cả, cứ tiếp tục thế này thì chết đói đến nơi đấy.”
“Ai bảo, bây giờ em đâu cần giấy bút gì, chị Tử Thần, chị xem...” Thẩm Minh Nguyệt lấy điện thoại di động ra, quơ quơ về phía Lưu Tử Thần: “Nếu cảm nhận được gì, em sẽ tiện tay ghi lại vào điện thoại di động, những cảnh vật mà không hình dung được là em chụp hết lại, như vậy bớt việc lắm.”
Lưu Tử Thần lắc đầu, thở dài vì cách làm việc không đàng hoàng của cô.
“Này…” Đột nhiên, Thẩm Minh Nguyệt lấy một cuốn sổ nhỏ xinh từ trong chăn ra: “Lừa chị đấy, em đang lên kế hoạch làm một công trình lớn.”
Lưu Tử Thần giả vờ bị giật mình, nhẹ nhẹ vỗ ngực bày tỏ vẫn chưa hoàn hồn.
Ninh Hiểu Mạn cũng rất vui, cô quay lại và giật lấy quyển sổ ghi chép, lật vài trang rồi ngạc nhiên nói: “Sao lại không có chữ nào thế, chẳng lẽ là một kịch bản không lời sao?”
Thẩm Minh Nguyệt nghiêm túc lắc đầu, cầm lấy quyển sổ và mở trang bìa ra: “Đây, tại sao mấy chữ to như vậy mà hai người không nhìn thấy chứ, chẳng lẽ em lừa hai người sao. Chị Tử Thần nói đúng, một nhà văn mà không viết lách thì thực sự không phù hợp.”
Lưu Tử Thần tò mò thò đầu sang xem, chàng trai tốt bụng, bốn chữ nhỏ “Chuyện cũ Bắc Đình” thanh thoát đẹp đẽ được viết ở góc bên trái của trang bìa.
“Em không biết mắt chị cận thị đâu.” Chị cau mày, nói đùa một câu.
Thẩm Minh Nguyệt lại hiếm khi nghiêm túc nói: “Cỡ chữ không thành vấn đề, em có ý tưởng này từ rất lâu rồi, nhưng không biết nên viết từ đâu, cho nên bây giờ chỉ dùng điện thoại di động để ghi chép lại, đợi em nghĩ xong nên chọn phong cách nào thì em sẽ bắt đầu viết.”
Ninh Hiểu Mạn nói với vẻ thích thú: “Có phải chị muốn viết nó thành một bộ hồ sơ lịch sử của Bắc Đình không?”
Lưu Tử Thần mỉm cười, nói: “Hiểu Mạn, em đừng nghe em ấy nói bừa, cho đến nay, chị chưa từng nghe mọi người nói nữ chuyên gia lịch sử nào ngời ngời đâu. Chắc là viết văn xuôi thôi, phong cách nhất quán của Minh Nguyệt đấy.”
Thẩm Minh Nguyệt ôm chặt quyển sổ vào trong ngực, ánh mắt bỗng trở nên mơ màng.
“Làm sao thế?” Lưu Tử Thần lập tức đã phát hiện ra sự khác lạ của cô, còn tưởng rằng mình nói sai.
Thẩm Minh Nguyệt nói: “Em có một cách hay hơn... Chi bằng ba người chúng ta cùng sáng tác, thế nào? Nhật ký của Hiểu Mạn, văn xuôi của chị Tử Thần và hỗn hợp của em, tạo thành một đại tác phẩm.”
Nhìn chằm chằm vào biểu cảm dường như rất nghiêm túc của cô, Ninh Hiểu Mạn lộ ra một chút kinh sợ, với trình độ của mình mà vẫn có thể tham gia sáng tác sao? Thứ mình viết chỉ đủ để giải trí thôi.
“Đây chẳng phải là ngô không ra ngô, khoai không ra khoai sao, chỉ sợ đến lúc đó không phải là đại tác phẩm nữa mà là du ký đấy.” Lưu Tử Thần cười nói.
Ninh Hiểu Mạn cũng nói: “Trình độ của em có hạn, sợ rằng không thích hợp lắm đâu.”
Thẩm Minh Nguyệt hơi buồn bực, nói: “Hai người suy nghĩ nhiều làm gì, nào có khó như hai người nghĩ, nếu quả thật khó như vậy thì mấy năm nay, em sống thế nào được.”
***
“Cốc cốc cốc...” Lại có người gõ cửa.
Thẩm Minh Nguyệt chậm rãi đi tới mở cửa, không ngờ người đứng ngoài cửa lại là Trần Thiên Vũ.
“Đúng là khách quý ít đến nhỉ, sao tứ ca lại có thời gian rảnh rỗi ghé thăm thế này?” Thẩm Minh Nguyệt không ngờ: “Chị Tử Thần đang ở trong phòng đấy, anh mau vào đi.”
Trần Thiên Vũ cười mấy tiếng quái dị rồi nói: “Ồ, Minh Nguyệt, em hào phóng nhỉ, không sợ ‘cảnh xuân’ bị lộ à?”
Thẩm Minh Nguyệt lè lưỡi làm mặt quỷ, rồi lại cười tủm tỉm, nói: “Đại lão gia, ngài mau vào đi.” Cô đưa tay kéo Trần Thiên Vũ vào phòng, Ninh Hiểu Mạn vội vàng đứng dậy, nhẹ giọng nói: “Anh Trần...”
Trần Thiên Vũ gật đầu gửi lời hỏi thăm cô, rồi quay đầu nói với Lưu Tử Thần: “Các em đang làm gì đấy? Trong phòng oi bức, không ra bên ngoài ngắm cảnh đẹp à.”
Lưu Tử Thần khẽ cười nói: “Bọn em đang bàn bạc về đại tác phẩm của Minh Nguyệt đấy...”
Trần Thiên Vũ ồ một tiếng, cũng thấy tò mò, nói: “Minh Nguyệt chuẩn bị viết đại tác phẩm gì thế, còn tổ chức bàn bạc tập thể nữa chứ.”
Thẩm Minh Nguyệt hiếm khi thẹn thùng như vậy, một hồi lâu sau mới nói: “Chị Tử Thần đang đùa em đó, đâu có đại tác phẩm gì, chỉ là nảy ra ý nghĩ nhất thời, nên định ghi lại câu chuyện huyền thoại về Bắc Đình chúng ta để làm kỷ niệm thôi...”
Trần Thiên Vũ tiếp lời: “Ồ... em định đặt tên gì cho tác phẩm chưa?”
Ninh Hiểu Mạn ở bên cạnh nói: “Lúc nãy, chị Minh Nguyệt có nói rồi, tác phẩm được đặt tên là ‘Chuyện cũ Bắc Đình’.”
Không ngờ mắt Trần Thiên Vũ lại sáng lên, vẻ mặt ông vô cùng phấn khởi, khiến mấy chị em đều sửng sốt.
“Thiên Vũ, chẳng lẽ anh có ý tưởng gì mới?” Lưu Tử Thần đúng là người hiểu rõ suy nghĩ của ông nhất.
Trần Thiên Vũ vui vẻ gật đầu: “Thực ra, anh đang buồn rầu vì một chuyện, em nói xem, chúng ta không dễ dàng gì thành lập được văn phòng thám tử Bắc Đình, nhưng không để lại hồ sơ tài liệu có giá trị nào, sau này làm sao giao phó cho người mới đây, anh và Nhất Đình từng bàn bạc nhiều lần, văn phòng thám tử soạn viết hồ sơ vụ án thì không thích hợp lắm, lại không có hiệu lực pháp luật chính thức, ý tưởng của Minh Nguyệt tình cờ trùng hợp với bọn anh đấy...”
Ông nói tiếp: “Chuyện cũ Bắc Đình, chuyện cũ Bắc Đình, có sáng ý lắm... Vừa có thể ghi lại câu chuyện điều tra phá án của chúng ta, lại vừa có thể làm tài liệu tham khảo cho tương lai, đúng là vẹn cả đôi đường.”
Lần này, Thẩm Minh Nguyệt lại không dám tin: “Thật không? Tứ ca, anh đừng đùa em đấy...”
“Nhiệm vụ này giao cho em nhé, vấn đề nghiêm túc như vậy, sao có thể là đùa em được chứ? Có muốn anh mời trưởng phòng Lý qua đây đặc biệt giao nhiệm vụ cho em không...” Trần Thiên Vũ giả vờ nghiêm chỉnh nói.
Thẩm Minh Nguyệt vui mừng: “Được rồi được rồi, cái người cố chấp đó qua đây có tác dụng gì chứ, em phụ trách viết du ký cho mọi người là được, thật là, chỉ đùa thôi mà lại gây ra phiền phức lớn quá.”
Lưu Tử Thần xoa xoa mái tóc của Minh Nguyệt, hơi hả hê nói: “Bé ngoan, viết cho hay vào nhé, đừng phụ lòng sự phó thác của trưởng phòng Bắc Đình.”
“Không đâu, em sẽ viết tất cả mọi người thành yêu quái, ma quỷ, xem mọi người sau này gặp người ta kiểu gì.” Thẩm Minh Nguyệt bĩu môi, giả vờ không muốn, khiến Ninh Hiểu Mạn cũng phải che miệng cười thầm.
Mọi người lại nhàn nhã nói đùa mấy câu, Lưu Tử Thần mới nhớ ra: “Thiên Vũ, anh đến tìm em có chuyện gì không?”
Trần Thiên Vũ gật đầu: “Thực ra cũng không có chuyện gì lớn, anh đến tìm em nói chuyện một chút mà thôi... Anh thấy lần này, chúng ta đã uổng công vô ích rồi, trung tâm bão ở Tam giác Rồng rõ ràng không đáng sợ như trong tưởng tượng của chúng ta, đừng nói là tìm manh mối gì, một cái bóng quỷ cũng không thấy đâu, anh đang lo nên giải thích với bọn họ như thế nào đây.”
Thẩm Minh Nguyệt ngắt lời: “Có gì mà phải giải thích, cái đám nhát gan đó bị chuyện ma dọa sợ vỡ mật, anh cứ dẫn bọn họ tới đây nhìn thử xem, cũng là để họ có thêm kiến thức thôi.”
“Mặc dù anh cũng nghĩ như vậy, nhưng sợ rằng bọn họ sẽ không nghĩ vậy đâu. Chuyến đi trên biển không thể so với lục địa, tạm chưa nói đến tiền phí tiền vật dụng, chỉ riêng chuyện dẫn nhiều người như vậy vào vùng nguy hiểm thôi, anh đã phải chịu trách nhiệm chính rồi...” Trần Thiên Vũ cười khổ, thế giới của người trưởng thành có quá nhiều việc phải lo trước lo sau.
Lưu Tử Thần ngạc nhiên nói: “Thật sự chẳng phát hiện ra điểm gì sao?”
Trần Thiên Vũ bất đắc dĩ lắc đầu: “Anh và Nhất Đình tưởng rằng cho dù hiện trường phá án như thế nào thì cũng sẽ phải để lại một chút dấu vết, nhưng ở đây biển rộng mênh mông. Kiến thức chuyên môn của bọn anh thực sự có hạn, hoàn toàn là một hiện trường trống rỗng. Nói thật, đây là lần đầu tiên anh và Nhất Đình gặp phải cảnh này đấy. Chúng ta cũng đâu thể bơi trong biển được…”
Thẩm Minh Nguyệt khẽ cười, nói: “Nếu các anh thực sự xuống biển bơi thì không chừng sẽ bị cá mập ăn đấy.” Cô vừa nghĩ đến cảnh tượng đó là đã thấy buồn cười rồi.
Lưu Tử Thần bỗng nảy ra một ý: “Thiên Vũ, anh không cảm thấy có khi một thứ trống rỗng cũng có thể là một loại manh mối sao? Liệu có khả năng nơi này không hề xảy ra bất kỳ chuyện gì không...” Thực ra, chị cũng chỉ nói theo bản năng thôi.
Trong nháy mắt, một luồng ánh sáng vụt lên trong đầu Trần Thiên Vũ, đột nhiên ông có một suy đoán lớn mật.
Nhưng suy đoán ấy lại có vẻ không liên quan đến những gì Lưu Tử Thần vừa nói.
***
Số đặc biệt Bố Y: Cuộc khảo sát Tam giác Rồng kết thúc
Bố Y bất chấp nguy hiểm tính mạng để đến khảo sát khu vực Tam giác Rồng ma quỷ, thế mà lại có người cho rằng Bố Y trốn chạy sao?
Giận, giận, giận! Buồn, Buồn, Buồn!
Xin mọi người đừng “dùng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử” có được không? Bố Y là “tiểu nhân” đấy.
Chuyến đi này của Bố Y ít nhất đã mang về một trăm nghìn chữ khô đấy, ha ha ha, ha ha ha, cười thả ga mấy tiếng, dù thế nào cũng đều đáng giá cả! Đương nhiên, muốn đánh từng chữ ấy ra thì vẫn cần một chút thời gian, có lẽ sẽ nhanh thôi.
Nhưng vẫn là câu nói đó, Bố Y thật sự nghiêm túc gõ chữ.
Nếu ngừng đăng chương thì chỉ là do ngoài ý muốn, hoặc có lẽ là vì sống chết có số.
Có lẽ không còn gì khác nữa...