Đông Phương Thần Thám

Chương 119: Nguy hiểm tới gần




Trần Thiên Vũ lúc này rất cẩn thận, dù cực kỳ kinh hoảng nhưng vẫn dùng điện thoại di động chụp ảnh con cá kia lại, sau đó chia sẻ cho mọi người của Bắc Đình để họ cùng xem con cá kỳ lạ này, không ngoài dự đoán, không ai có thể nói ra rốt cuộc loài cá này là thần thánh phương nào; bọn họ không hỏi thủy thủ của Lê Sa Hào, tránh gây ra khủng hoảng không cần thiết, huống chi con cá này chỉ có bề ngoài trông khá hung ác chứ không có tính uy hiếp thực chất nào.

Chẳng qua, trong lòng Trần Thiên Vũ đột nhiên cảm thấy bất an khó nói, đúng vậy, Bắc Đình dẫn theo khá nhiều cảnh sát biển, lực lượng cảnh sát đến Tam giác Rồng để tra xét vụ án chứ không phải để du sơn ngoạn thủy, bình tĩnh như thế vừa là chuyện tốt cũng là chuyện xấu, nếu hành trình ba tháng này hoàn toàn êm ả thì ý nghĩa của việc này ở đâu?

Lý Nhất Đình và Khang Thoa không hề nhàn rỗi, còn tiến hành tra xét cả chiếc tàu hàng Lê Sa Hào thật cẩn thận, bởi vì vài ngày gần đây từ khi tiếp cận khu vực Tam giác Rồng, tình hình trên biển bỗng tốt đẹp lên, cho nên bọn họ cũng lấy lại được chút sức lực, không mệt mỏi giống như lúc mới ra biển nữa. Trí nhớ kinh người và năng lực quan sát tỉ mỉ của Khang Thoa lại phát huy tác dụng, bọn họ không tất yếu phải thường xuyên ra vào chiếc tàu thân rộng thể to, nhiều khoang phức tạp này, tiết kiệm được không ít sức lực, chỉ cần là nơi đã đi qua thì Khang Thoa gần như có thể miêu tả kết cấu của nó, từng chi tiết cũng không sai chút nào, đúng là kỳ tài.

Các thành viên của Bắc Đình tụ tập trong phòng họp để bàn luận về vụ án, tuy rằng Lê Sa Hào chỉ là một tàu hàng, nhưng thuyền trưởng Đông Phương Nhạc vốn có xuất thân từ quân hạm nên có thói quen dành riêng ra một khoang thuyền rộng rãi để họp, chuyện này đúng là rất tiện cho Bắc Đình; hơn nữa, thuyền trưởng Mạt Quyền mới nhận chức căn bản không được ở phòng thuyền trưởng, điều này cũng tiện cho việc điều tra của bọn họ. Mạt Quyền là người thông minh, ông ta biết phòng thuyền trưởng cùng với phòng nguyên đại phó Lỗ Gia Uy của Lê Sa Hào đều không thích hợp cho mình ở, nơi đó rất có thể có vài manh mối mà Bắc Đình cần, nếu không cẩn thận làm hỏng thì mình có thể phải gánh vác trách nhiệm không nhỏ; cho nên ông ta chủ động ở phòng mà nhị phó Hạ Nguyên Thân từng ở, để hai đội phó ngủ trong khoang đôi, các đội phó tất nhiên khó mà nói được gì, lần đi biển này vốn không phải là một cuộc vận tải đường thuỷ bình thường, việc buôn bán quốc tế này tốt nhất xem như tiết kiệm được một số chi phí vận chuyển.

Đương nhiên, Bắc Đình cũng không thể tự nhiên ra vào phòng thuyền trưởng được, vẫn phải khá kiêng kị điều này trên tàu thủy, rời bến nhiều ngày như vậy, Lý Nhất Đình chỉ dẫn Khang Thoa đi vào đó một lần, nhưng gần như là không phát hiện ra bất cứ manh mối nào có giá trị; nhưng Lý Nhất Đình bỗng nổi lòng hiếu kỳ, gọi Trần Thiên Vũ để cùng nhau diễn tấu “Khúc ca linh hồn biển” cho Khang Thoa nghe một lần. Không phải ông muốn anh ta thể nghiệm điều gì, người này đâu am hiểu gì về âm nhạc, Lý Nhất Đình chỉ muốn cho Khang Thoa có ấn tượng trực quan về ca khúc này thôi, ông có một trực giác kỳ quái, có lẽ nên chuẩn bị bài học trước, sau này sẽ rất có ích lợi cho quá trình vạch trần chân tướng.

Quả nhiên, Khang Thoa ngơ ngẩn mà nghe xong, không đưa ra đánh giá gì, chỉ tổng kết ra hai chữ Hán khiến họ hộc máu: Dễ nghe.

***

Thời tiết đẹp ở Tam giác Rồng không kéo dài lâu, ước chừng hai ngày sau, trên bầu trời xanh thẳm bắt đầu xuất hiện nhiều vệt mây cao kiểu phóng xạ, đây là một loại mây mỏng yếu như tơ nhện, mềm mại như lụa, trôi rất dài và rất xa, có lúc có thể kéo dài từ dây anten qua nửa bầu trời; vài quý cô lúc đầu thì hơi hưng phấn, hình dạng đám mây như vậy quả thực rất đẹp, đặc biệt khi càng ngày càng nhiều vệt mây cao xuất hiện, trên không trung giống như bị giăng đầy như một cái vợt vậy, khiến họ đều lấy điện thoại di động ra để chụp ảnh làm kỷ niệm.

Nhưng sắc mặt của thuyền trưởng Mạt Quyền lại có vẻ u ám.

Bọn họ nhanh chóng biết được sắp có một cơn giông bão rất to đang áp sát, sức gió ở vùng trung tâm có thể đạt đến cấp bão, gây ra uy hiếp nhất định cho Lê Sa Hào. Điều này làm toàn bộ mọi người trên tàu khẩn trương, không ngờ còn chưa đi đến nửa đường mà đã gặp phải giông bão rồi.

Cũng may mà sau khi hù dọa bọn họ, thuyền trưởng Mạt Quyền lại nói cho mọi người một tin tức tốt, cơn giông bão này đã được dự báo trước, nói cách khác, bọn họ đã nhận được tờ fax bản đồ thời tiết từ trạm khí tượng Tokyo, có thể nắm giữ chuẩn xác vị trí tâm bão; lúc đầu, mọi người của Bắc Đình còn không rõ điểm khác giữa có và không có dự báo, thuyền trưởng Mạt Quyền kiên nhẫn dẫn bọn họ đến phòng bản đồ biển, sau khi xem bản đồ đánh dấu bão, mấy người mới hiểu được, thì ra vị trí tâm bão này cách đường đi của Lê Sa Hào cực kỳ xa, nơi mà tàu hàng phải đi qua cách tâm bão gần nhất là hơn 600 hải lý, hơn nữa, hướng di chuyển của giông bão chỉ ngang qua đường thủy quốc tế này, mọi người cuối cùng mới thoáng yên lòng.

Nói cách khác, mặc dù có giông bão, nhưng vẫn sẽ không gây ra ảnh hưởng quá lớn cho Lê Sa Hào, càng không thể khiến tàu hàng bị lật úp.

Lúc này, Lý Nhất Đình hỏi một vấn đề mà tất cả mọi người đều rất muốn biết: “Liệu giông bão ở Tam giác Rồng có đột nhiên thay đổi phương hướng, di chuyển về phía đường thủy mà chúng ta phải đi không?” Ông không ngốc, cho nên cố ý chỉ ra khu vực Tam giác Rồng này.

Thuyền trưởng Mạt Quyền gật đầu, tỏ vẻ rằng rất có khả năng: “Nhưng bình thường thì xác suất không lớn, sức gió vùng trung tâm giông bão lần này chỉ có cấp mười một, tốc độ cũng nhanh, mỗi giờ năm mươi kilomet, cho nên lực phá hoại sẽ không quá lớn; căn cứ theo dự báo thì đây là cơn bão nhiệt đới di chuyển về phía Tây, sẽ chỉ cách chúng ta càng ngày càng xa thôi, rất ít khi quay đầu di chuyển về phía Đông.”

Mấy người cái hiểu cái không mà cầm bản đồ biển để nghiên cứu, cuối cùng vẫn không suy ra được nguyên do.

Nhưng nếu người có kinh nghiệm phong phú như thuyền trưởng đã nói như vậy thì tức là không có trở ngại gì, mọi người dần dần hết hứng thú, đều quay về khoang của mình để nghỉ ngơi.

Tới tám, chín giờ đêm, tất cả mọi người cảm giác được sức gió rõ ràng đã tăng lên rất nhiều, nên đều đi đến phòng điều khiển và boong tàu trên đỉnh, gió biển thổi qua các loại khe hở của tàu, bắt đầu vù vù lao đi, quốc kỳ trên đỉnh cột buồm cũng bay phấp phới, khiến mọi người vừa mới buông lỏng lại bắt đầu lo lắng đề phòng.

Những người vững như bàn thạch ở nơi này chỉ có hai anh em đã lẻn lên thuyền rời bến, từ đầu tới cuối vẫn vùi mình trong khoang thuyền để ngủ, mấy người trẻ tuổi không ngủ được thì lấy điện thoại di động ra chơi trò chơi, xem ra họ không cho rằng cơn giông bão này là chuyện nghiêm trọng; cũng phải, cảnh sát biển vốn là nghề thường xuyên ra khơi, rất quen với tình hình trên biển, hoàn toàn không cần phải kinh ngạc khi xảy ra chuyện. Khi bọn họ nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của nhóm Bắc Đình, thậm chí còn cảm thấy hơi buồn cười.

Đúng là cái đám quê mùa chưa thấy qua biển rộng! Tự dưng lại đi quan tâm đến họ làm gì không biết.

Theo thời gian trôi qua, ngoài người hơi hiểu biết về tổ chức và sự thành lập văn phòng thám tử Bắc Đình như Chương Kiến An ra, rất nhiều người dần dần bắt đầu hoài nghi thực lực chỉnh thể của Bắc Đình.

Loại không khí này dần dần tràn ngập, đến nỗi mỗi lần nhìn thấy thám tử Bắc Đình, rất nhiều người hơi xa lạ, không niềm nở nữa; trong lòng Lưu Tử Thần hơi sốt ruột, chuyện dẫn theo những người này ra khơi vốn là ý định của Cục Hàng hải vì muốn bảo đảm sự an toàn của mọi người trên thuyền, nhưng xem ra cấp trên không nói rõ về tình hình của Bắc Đình với bọn họ (có lẽ căn bản là không có biện pháp nói rõ). Bây giờ, đừng nói đến công việc hợp tác, dù là vài câu trao đổi đơn giản cũng sẽ đụng phải một vài “cái đinh mềm”.

Khi chị nói với Trần Thiên Vũ những dấu hiệu xấu này, không ngờ Trần Thiên Vũ chỉ cười, không mảy may để bụng.

“Như vậy là tốt nhất, anh nghĩ người ngoài nghề như chúng ta đã vừa lúc cho kẻ địch đang trốn trong chỗ tối vài tín hiệu giả dối, tốt nhất đừng cố ý phòng bị chúng ta là hoàn mỹ.” Trần Thiên Vũ bảo Vạn Vĩnh Khôn đóng cửa phòng họp lại, sau đó thấp giọng nói với mọi người.

Ông nói cực kỳ nhẹ nhàng, Lưu Tử Thần vốn cẩn thận nên vẫn hơi lo lắng, nói: “Nhưng bây giờ, chúng ta thật sự là người ngoài nghề đây, đâu phải là giả vờ gì.”

Lý Nhất Đình cười với vẻ thần bí: “Thế mới nói, dù là ai đi nữa cũng sẽ không hoài nghi người ngoài nghề như chúng ta đâu, ngụy trang cũng không cần phải ngụy trang...”

Lưu Tử Thần đột nhiên hiểu ra, chị kinh ngạc nói: “Không lẽ các anh hoài nghi kẻ chủ mưu đang giấu mình trong số chúng ta à? Hoặc là ở ngay trên tàu Lê Sa Hào này?”

Lý Nhất Đình lập tức lắc đầu: “Anh đâu nói vậy.”

Thẩm Minh Nguyệt cả giận nói: “Sao cứ đến đoạn mấu chốt là các anh lại bỏ lửng thế hả, làm người ta sốt ruột chết đi được.”

Trần Thiên Vũ bật cười ha ha: “Không phải bọn anh thừa nước đục thả câu đâu, thật sự là chuyện hoàn toàn chưa rõ ràng mà, so với việc suy đoán lung tung, không bằng đi bước nào tính bước ấy; trước mắt thì suy nghĩ của anh và Nhất Đình là im lặng quan sát diễn biến thế nào...”

“Không chừng lại có vài người sẽ vội vã chủ động nhảy nhót xuất hiện đấy nhỉ?” Ông đột nhiên cười với vẻ quỷ dị, dường như trong lòng đã có dự tính rồi.

Khang Thoa gật đầu tỏ vẻ đồng ý, anh ta cũng có vài ý nghĩ hoặc là suy đoán ít nhiều.

Nhưng ngoài ba người họ ra, những người còn lại gần như không hiểu gì cả.