Đông Phương Thần Thám

Chương 111: Lời kể của người báo án (2)




Tất cả mọi người đều không tưởng tượng được, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với Lê Sa Hào trong Tam giác Rồng. Ý của cục phó là, toàn bộ mọi chuyện đều là từ một mình Hạ Nguyên Thân nói ra, chứ không có bất kỳ bằng chứng nào, bức ảnh nào, hãy tưởng tượng xem, nếu bọn họ thật sự nhìn thấy con tàu ma trong Tam giác Rồng thì chẳng lẽ không chụp ảnh sao? Dù không mang máy ảnh chuyên nghiệp thì cũng phải luôn mang theo điện thoại di động chứ? Tiện tay chụp một bức ảnh hiếu kỳ cũng không có à?

Căn cứ theo cách giải thích của Hạ Nguyên Thân, mấy thủy thủ trong buồng lái Lê Sa Hào đều bị khiếp sợ, làm sao dám chụp ảnh? Hơn nữa chuyện xảy ra quá đột ngột, chỉ trong vòng hai giờ ngắn ngủi, mọi người đều không nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện như vậy, lý do này hơi miễn cưỡng.

Sau khi Đông Phương Nhạc và bác sĩ leo lên tàu ma thì mãi vẫn không thấy trở về, Lỗ Gia Uy đã dẫn theo người lái tàu Diêu Đàn Lễ ngồi vào một chiếc thuyền khác để đi hỗ trợ (một con tàu hàng hải thường được trang bị thêm hai con tàu nhỏ), lần này thì bọn họ chính mắt nhìn thấy Lỗ Gia Uy và Diêu Đàn Lễ leo lên cabin, nhưng nhìn vào quỹ đạo hành động của bọn họ thì có vẻ như không tìm thấy nhóm đầu tiên lên tàu, thủy thủ của Lê Sa Hào thậm chí còn hoang mang hơn.

Khoảng nửa giờ sau, chuyện kỳ lạ hơn đã xảy ra, những đám mây đen cuồn cuộn kéo đến bầu trời vùng biển yên tĩnh này, chỉ trong nháy mắt, bầu trời tối sầm lại, lúc đầu, sức gió từ cấp hai, cấp ba chỉ trong thời gian ngắn đã mạnh lên cấp bảy, cấp tám, một cơn bão bất ngờ kéo đến.

Người quản lý cao nhất hiện tại của Lê Sa Hào chỉ còn lại một mình Nhị phó Hạ Nguyên Thân, thực ra anh ta là người nói thì hay mà làm thì dở, ngày thường thì tỏ ra hết sức liều lĩnh, gặp chuyện lại nhát gan như chuột; chỉ đơn giản là lái tàu thì đương nhiên là chuyện nhỏ, nhưng trình độ thao tác của anh ta lại rất hạn chế, anh ta bình thường vốn là người không thích học, không có chí tiến thủ. Bây giờ, gặp phải cơn gió lớn ở trên biển thế này, đúng là vô cùng nguy hiểm, nếu như cơn gió lớn này là bão thì Lê Sa Hào rất có thể sẽ bị đắm chìm.

Hạ Nguyên Thân luống cuống mà không ngừng gửi tín hiệu cho tàu chở hàng, hai người không có bất kỳ hồi âm nào, như thể đã biến mất không để lại dấu vết gì vậy, anh ta lái Lê Sa Hào để cố gắng tiếp cận con tàu ma này, nhưng gió càng ngày càng mạnh, con tàu càng trôi càng xa, chẳng những không đến gần mà ngược lại còn càng ngày càng nhỏ trong tầm nhìn, cho đến khi hoàn toàn biến mất, điều kỳ lạ nhất là tín hiệu của con tàu chở hàng trên màn hình radar cũng biến mất cùng một lúc!

Hạ Nguyên Thân lập tức trở nên hoảng loạn, tình hình thời tiết lại càng xấu đi, việc mà mọi người quan tâm hơn đã không phải là sự sống chết của nhóm thuyền trưởng và đại phó nữa mà là vấn đề an toàn tính mạng của chính họ. Mọi người đều náo loạn, bình thường vốn không mấy thân thiết, lúc tai nạn ập đến thì đâu có nhớ được người khác sống chết thế nào, bảy thủy thủ còn lại lần lượt tập hợp ở bên cạnh nhị phó Hạ Nguyên Thân, mồm năm miệng mười yêu cầu anh ta lập tức lái tàu chở hàng rời khỏi vùng biển ma quỷ này. Còn Hạ Nguyên Thân, tình thế hiện tại rối bời, sắc mặt anh ta tái nhợt, mãi vẫn không thể đưa ra quyết định.

Sức gió mạnh dần lên cấp chín, các gợn sóng trắng bắt đầu xuất hiện trên biển, dường như những con sóng ấy cao tới bốn hoặc năm mét, Lê Sa Hào gần mười nghìn tấn bắt đầu nghiêng khoảng hai mươi độ, mọi người vốn sinh sống trên biển hàng năm nên đều hiểu rằng nguy hiểm sắp xảy ra.

Mọi người đều gào thét với Hạ Nguyên Thân, một vài thủy thủ thậm chí còn bắt đầu chửi ầm lên, Hạ Nguyên Thân bình thường hay kiêu ngạo, không coi ai ra gì, gặp phải tình huống như vậy, anh ta lập tức kinh hãi…

“Bẻ bánh lái sang trái hết cỡ, hai vào hai! Tất cả mọi người trở về vị trí, dốc sức chạy về bến...” Anh ta dùng sức hô trong buồng lái, mọi người lại nhảy lên hoan hô, dường như Hạ Nguyên Thân đã trở thành chúa cứu thế của bọn họ vậy.

Lê Sa Hào tạo ra một dấu vết trắng như tuyết trong sóng to gió lớn, bắt đầu gian nan, chao đảo và tiến về phía trước, sự chuyển hướng của bánh lái cộng thêm sức mạnh không đủ trong cơn bão khiến con tàu chở hàng đung đưa sang một bên hơn ba mươi độ. Các đồ vật trên bàn rơi xuống đất nhưng hoàn toàn không gây bất kỳ sự chú ý nào.

Bây giờ bọn họ chỉ muốn biết, tại sao những người này lại may mắn như vậy, có thể thoát khỏi vùng biển ma quỷ kia một cách an toàn - nơi đã chôn vùi vô số tàu thuyền.

Trong ánh mắt mọi người đều đầy sợ hãi, tha thiết và thấp thỏm!

“Nói như vậy là các cậu thật sự đã thoát chết trong gang tấc? May mắn thoát khỏi Tam giác Rồng...” Trần Thiên Vũ không quá nghi ngờ về lời kể của Hạ Nguyên Thân mà chỉ thảo luận.

Sắc mặt của Hạ Nguyên Thân không mấy dễ nhìn, nhưng anh ta vẫn vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy... đoàn người chúng tôi thiếu chút nữa đã không về được rồi, cho nên tôi nghĩ nhóm thuyền trưởng chắc chắn là lành ít dữ nhiều.”

Lưu Tử Thần ở bên cạnh nghi ngờ nói: “Nếu là tai nạn trên biển thì tại sao anh lại đến Cục Cảnh sát báo án chứ? Việc này, ngành hàng hải sẽ xử lý mới đúng...” Mặc dù chị chưa từng làm việc ở ngành liên quan, nhưng khi chị ở SZ, nơi đó cũng có bến tàu, lại còn là cảng quan trọng, nên chị có tiếp xúc qua tình huống của ngành hàng hải ít nhiều.

Chị nhìn ra được Hạ Nguyên Thân vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại, có lẽ anh ta đã kể lại quá nhiều lần, mỗi một lần kể vẫn còn sợ hãi, cho nên cũng không thể trách anh ta không muốn hợp tác.

“Đúng vậy, công ty chúng tôi đã thông báo cho ngành hàng hải trước, ngành hàng hải đã thụ lý sự cố này, nhưng bọn họ cứ yêu cầu tôi phải nói rõ nhóm thuyền trưởng đã gặp nạn như thế nào, tôi thì thật sự không biết phải nói như thế nào nữa... Tôi đâu biết đã xảy ra sự việc kỳ lạ gì cơ chứ?” Hạ Nguyên Thân bất lực nói.

Lúc này, cục phó cũng gật đầu bày tỏ đúng là như vậy: “Thực ra, chúng tôi cũng chỉ là giúp đỡ ngành hàng hải tiến hành điều tra thôi, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không có cách nào xác định tính chất và kết án, rất nhiều thủy thủ gặp nạn ở Tam giác Rồng... những năm gần đây cũng xảy ra rất nhiều vụ tai nạn đắm tàu...” Trên mặt ông ta lộ vẻ khác thường, nhưng không lừa gạt được mắt của Trần Thiên Vũ.

“Nếu như tôi đoán không lầm, Lê Sa Hào là con tàu duy nhất may mắn sống sót trên Tam giác Rồng?” Trần Thiên Vũ nhắm thẳng vào điểm quan trọng của vấn đề, ông phải làm rõ ngọn nguồn của toàn bộ sự việc mới được.

Ông không khách sáo nói: “Các anh mời Bắc Đình chúng tôi tới hỗ trợ phá án, e là có dụng ý khác?” Lần này, người ông hỏi lại là Cục phó Quản Thiệu Tinh.

Ánh mắt cục phó có vẻ chột dạ, tỏ ra hơi lúng túng.

“Ồ không, chúng tôi đều cảm thấy có lẽ... có lẽ chỉ Bắc Đình mới có thể cho chúng tôi đáp án,... Chính tôi đã xin cấp trên mời Bắc Đình đến trợ giúp, điều này, anh nói đúng...” Ông ta vẫn hơi không thật lòng.

“Có phải các anh cho rằng, Bắc Đình chuyên môn phụ trách điều tra những chuyện bí ẩn?” Trần Thiên Vũ không nhịn được hơi tức giận: “Hay là thiếu người để sai việc, nên lấy chúng tôi ra làm lá chắn?” Lời của ông rất mạnh mẽ, dường như đã trở thành một người khác vậy, cho dù Quản Thiệu Tinh mặc trang phục cảnh sát cũng cảm giác thấy rùng mình.

Mọi người ở trong phòng đều không dám lên tiếng, Lưu Tử Thần khẽ kéo tay áo Trần Thiên Vũ, ý chị là tình hình này không hợp, ông cần phải kiềm chế cảm xúc một chút, không ngờ Trần Thiên Vũ lại đột nhiên cười lớn.

Mấy cảnh sát và người báo án Hạ Nguyên Thân đều trố mắt nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì.

“Xem ra tôi đoán không nhầm, cho dù là ngành hàng hải, cục thành phố hay là thủy thủ của tàu hàng Lê Sa Hào đi nữa, có lẽ đều cho rằng chuyện này không phải do con người gây nên mà là do tai nạn bí ẩn ở Tam giác Rồng?” Cuối cùng, Trần Thiên Vũ nói toạc ra.

Quản Thiệu Tinh ho khan hai tiếng, không tiếp lời, giống như bị đâm trúng suy nghĩ trong lòng vậy.

Hạ Nguyên Thân lại nghi hoặc nói: “Chẳng lẽ vị lãnh đạo này cho rằng không phải? Hay là anh không tin lời tôi nói...” Anh ta không biết nên nói gì, nhưng vẫn lấy hết dũng khí để nói ra câu này.

“Những gì cậu nói có lẽ là sự thật, nhưng lại chưa chắc đã là sự thật.” Trần Thiên Vũ chậm rãi nói.

Quản Thiệu Tinh nghe vậy thì cười gượng hỏi: “Vì sao thế?”

“Bởi vì tôi phát hiện, thực ra các anh không hề dốc hết sức để mở rộng điều tra sâu hơn, mà đã hình thành sẵn suy nghĩ rằng đây là chuyện bí ẩn của Tam giác Rồng, nên có vài phán đoán mới dẫn đến sai lệch...” Trần Thiên Vũ quay đầu nhìn chằm chằm vào Quản Thiệu Tinh: “Có phải vậy không?”

Quản Thiệu Tinh nuốt nước bọt một cách khó khăn, một hồi lâu sau mới gật đầu.

Chương 112: Tàu hàng Lê Sa Hào

Trần Thiên Vũ quyết định đến Lê Sa Hào xem sao, ông muốn làm rõ việc rốt cuộc con tàu chở hàng này có điểm nào đặc biệt, có thể bình yên vô sự thuận lợi trở về từ chỗ Tam giác Rồng ma quái, ở đây chắc chắn còn cất giấu những bí mật mà Hạ Nguyên Thân cố tình không nói ra, hoặc hoàn toàn không biết.

Trong lòng ông không tin tưởng lý thuyết giả tưởng lắm, ít nhất trong khu Tam giác Rồng, phần lớn các con tàu không phải bị nhấn chìm bởi sức mạnh bí ẩn nào đó, Debye Charles chính là một ví dụ điển hình tàu bị chìm là do gây ra bởi những cơn bão mạnh, rất có vẻ thuyết phục. Tại sao Lê Sa Hào lại ngoại lệ chứ? Cũng gặp phải một cơn bão, một người nghiệp dư như Hạ Nguyên Thân lại có thể thoát khỏi vùng bão, khiến Lê Sa Hào và những thủy thủ còn lại thoát khỏi tình cảnh nguy hiểm, chẳng lẽ mình đã nhìn nhầm, đánh giá thấp bản lĩnh của Hạ Nguyên Thân? Khả năng này rất nhỏ.

Thời điểm này, Lê Sa Hào đậu sát ở cảng container, xem ra đã đậu mấy ngày, theo cảnh sát Chương Kiến An (Cục phó giao cho anh ta toàn quyền phụ trách hỗ trợ Bắc Đình điều tra) giới thiệu, tất cả các thủy thủ trên tàu đều bị giữ lại để điều tra, công ty vận chuyển của Lê Sa Hào đã thông báo cho bọn họ, bất cứ ai cũng phải chủ động phối hợp điều tra, trước khi phía cảnh sát chưa tuyên bố điều tra kết thúc, bất cứ ai cũng không được rời khỏi Lê Sa Hào, nếu không sẽ bị coi là nghi phạm và tiến hành bắt giữ. Mong muốn háo hức trở về nhà đã tan thành mây khói, nhưng không có nhiều người phàn nàn, có thể sống sót đã là may mắn rồi, sau khi trở về, bọn họ cũng thấy lo cho năm đồng nghiệp đang mất tích trên biển, dẫu sao thì các thủy thủ còn sống sót là do chủ động từ chối cứu viện, nên trong lòng vẫn sẽ cảm thấy áy náy.

Trên mặt những thủy thủ còn sống sót trên tàu đều có biểu hiện khác thường, sự nghi ngờ và cảnh giác khó có thể diễn tả đã hiện lên trong mắt.

Trần Thiên Vũ vừa mới bước lên ván cầu của Lê Sa Hào thì đã phát hiện ra tình hình này, nhưng ông giả vờ không biết, ông đã đề nghị nói với cảnh sát Chương đổi thường phục, mình và Tử Thần không hề quen tình huống của tàu nên muốn làm quen với bố trí và cấu trúc của tàu một chút, xem có đầu mối nào không; nếu như mặc trang phục cảnh sát thì dễ dàng gây áp lực cho thủy thủ, có Hạ Nguyên Thân đi cùng nên sẽ là khách của Hạ Nguyên Thân. Đương nhiên, thủy thủ mà thông minh một chút thì sẽ hiểu chuyện gì đang xảy ra, chắc chắn sẽ không vạch trần.

Nhị phó Hạ Nguyên Thân dẫn Chương Kiến An, Trần Thiên Vũ, Lưu Tử Thần lên Lê Sa Hào, trước tiên là dẫn bọn họ lên boong tàu chính một lượt, không phát hiện ra điểm bất thường nào, nhưng ánh mắt Trần Thiên Vũ vô cùng sắc bén, ông phát hiện mặc dù lớp sơn của Lê Sa Hào còn mới tinh, nhưng mạn ngoài của cả con tàu đều bị gỉ loang lổ, một số góc hay chỗ mối hàn đã chảy nước gỉ, ông liền hỏi Hạ Nguyên Thân.

Nói đến chuyên ngành, Hạ Nguyên Thân như cá gặp nước, anh ta biết mấy người trước mặt chắc chắn là người mới, nên nhấn vào một số điểm chính để nói, lúc này, Trần Thiên Vũ không nói gì, khác nghề chẳng khác gì cách núi, đúng là phải thừa nhận điểm ấy.

“Do sóng gió trên biển quá lớn gây ra đấy, các anh xem...” Đúng lúc bọn họ đi tới gần sàn tàu, Hạ Nguyên Thân lật đệm sao su dưới chân lên, chỉ vào lưới xuyên thấu đã xuất hiện dấu vết bị gỉ sét: “Nếu sóng trên biển cao hơn bốn mét, nghiêng quá hai mươi độ thì nước biển sẽ đánh vào boong tàu chứa container, nếu tình hình trên biển lúc đó tệ hơn nữa, toàn bộ sàn tàu có thể bị che lấp.” Anh ta cười với vẻ khoái chí: “Tôi không lừa các anh chứ, một con tàu lớn như vậy, bảo tôi làm giả cũng không làm nổi, nếu chúng tôi không gặp phải cơn bão lớn, Lê Sa Hào cũng là một con tàu mới, xuống nước mới hơn sáu năm, không thể nào xuất hiện diện tích bị gỉ rộng như vậy được...”

Mấy người khác không lên tiếng, lời này rõ ràng có lý.

Hạ Nguyên Thân nói tiếp: “Bão trên biển không giống như những gì các anh tưởng tượng đâu... Các anh có thể sẽ nói, tại sao không nhận được thông tin dự báo thời tiết, bây giờ, bất kể là quốc gia nào tận dụng vệ tinh thì việc nắm bắt tình hình thời tiết sẽ tương đối chuẩn xác mà? Vậy thì sai hoàn toàn rồi, nhất là Thái Bình Dương nước sâu mấy nghìn mét, những cơn bão đột nhiên xuất hiện không có cách nào dự đoán, Tam giác Rồng vốn như vậy đấy...” Anh ta liếc nhìn vẻ mặt của mấy người, trong lòng càng chắc chắn: “Đương nhiên, cơn bão cũng chia thành mấy loại, vòi rồng, áp thấp nhiệt đới, bão nhiệt đới, bão nhiệt đới mạnh, cơn bão lợi hại nhất chính là sức gió trung tâm vượt quá cấp mười lăm, ở nước Mỹ được gọi là cơn lốc...”

Anh ta nói không ngừng nghỉ, Chương Kiến An cau mày, nhưng Trần Thiên Vũ không hề có bất kỳ phản ứng nào, khiến anh ta cũng ngại nói điều gì.

Hạ Nguyên Thân tiếp tục thao thao bất tuyệt: “Các anh có hiểu gió trung tâm không? Điều này phải nói lại từ đầu... Bão thường được chia thành các khu vực ngoại vi, vùng xoáy và mắt bão, phạm vị ảnh hưởng của bão thường hàng trăm dặm, khu vực ngoại vi tương đối rộng, khoảng 500 dặm, vùng xoáy nằm trong phạm vi 80 - 90 dặm, mắt bão tương đối nhỏ, đường kính chỉ khoảng 10 - 20 dặm, sức gió và thời tiết ở mỗi khu vực không giống nhau lắm, gió trung tâm không phải ý nói là sức gió ở mắt bão, bởi vì nơi đó êm ả lắm... Nói là yên lặng cũng không đúng lắm, nếu là sóng hình tam giác, đừng nói rằng Lê Sa Hào của chúng tôi chỉ có dưới mười nghìn tấn, thậm chí là tàu hàng mấy trăm nghìn tấn cũng có thể bị xé thành từng mảnh... Các anh nói có đáng sợ không?”

Trần Thiên Vũ vốn không nói gì, đột nhiên nói xen vào: “Phạm vi ảnh hưởng của bão trong Tam giác Rồng khoảng bao nhiêu?”

Hạ Nguyên Thân hơi sững sờ, một hồi lâu sau mới nói: “Không ai biết điều này cả... Bởi vì không có cách nào để dự đoán mà. Nhưng... Căn cứ theo những cơn bão tạm thời được tạo ra ở những vùng biển khác mà nói, lần này chúng tôi ước tính thời gian để thoát khỏi cơn bão, phạm vi ảnh hưởng khoảng 100 dặm, chỉ cần loại bỏ khu vực bên ngoài của cơn bão thông thường, nói như vậy sẽ dễ hiểu hơn một chút.”

Trần Thiên Vũ gật đầu rồi hỏi: “Theo lẽ thường mà nói, bão không thể ở yên mãi mãi mà phải di chuyển mới đúng chứ?” Ông vẫn biết vài kiến thức thông thường ít nhiều.

Hạ Nguyên Thân cười phá lên: “Chắc chắn rồi, dù là loại lốc xoáy nào đi nữa cũng có một tốc độ di chuyển nhất định, chỉ có điều là di chuyển nhanh hay chậm mà thôi... Có lúc dự báo thời tiết nói rằng bão đang càn quét tại chỗ, thực ra lại là đang di chuyển mà không phải là dừng lại một chỗ đâu.”

Trần Thiên Vũ khẽ mỉm cười, hỏi tiếp: “Bão ở Tam giác Rồng liệu có đặc biệt không? Sẽ vòng đi vòng lại tại chỗ cũng chưa biết chừng...” Trong ánh mắt ông có hàm chứa vẻ trêu chọc.

Hạ Nguyên Thân hoàn toàn không nhìn ra, nhưng trong lòng đã có dự tính trước, anh ta nói: “Hoàn toàn không thể, tôi chưa từng nghe về chuyện bão không di chuyển, nó không đáp ứng nguyên tắc cơ bản của vòng quay của Trái Đất... Anh biết tác động của chuyển động của Trái Đất đối với cơn bão không?” Anh ta lại tiến hành phổ cập một lần nữa.

Lúc này, Trần Thiên Vũ lại không để anh ta nói tiếp, mà thay vào đó là một câu hỏi dường như vô tình.

“Tôi hơi tò mò, container trên tàu các cậu đã chạy đi đâu rồi?” Ông nhìn lướt qua boong tàu chứa container, thấy trống rỗng, chỉ giữ lại vài dấu vết hình vuông màu trắng.

Hạ Nguyên Thân vẫn đắm chìm trong lạc thú phổ cập khoa học, không chút suy nghĩ đã trả lời: “Ném hết xuống biển rồi, những thứ này quá nặng...” Anh ta đột nhiên tỉnh táo lại, nhanh chóng đổi lời: “Tất cả đều bị sóng đánh rơi xuống biển rồi.” Trong lòng anh ta bỗng nhiên cảm thấy chột dạ, sao mà người có vẻ hiền lành này lại có ánh mắt sắc sảo đến thế chứ?

Trần Thiên Vũ cười thầm, không vạch trần lời nói dối trắng trợn của anh ta mà dùng tay chỉ vào kiến trúc bốn tầng đảo ở đoạn sau của tàu hàng.

“Chúng ta tham quan ở đây một chút chứ? Nhị phó Hạ, phiền anh dẫn đường...”

***

Đổi mới chương truyện sáu mươi ngày liên tục rồi, thật không dễ dàng gì.

Chút chuyện nhỏ như vậy mà cũng phải kỷ niệm à? Đúng thế đấy.

Khó khăn quá, tiếp tục kiên trì thật sự không dễ dàng như mọi người nghĩ đâu, đau đầu nhức óc, đột nhiên gặp sự cố, linh cảm biến mất, lười cầm bút viết v.v...

Tội lỗi chồng chất!

Hôm nay lưu lại bút tích ở đây để nói với mình rằng không thể viết ngắt quãng được.

Còn nữa, vì mục tiêu nho nhỏ, cố gắng hai hoặc ba ngày nữa, số ngày sáng tác là 100 ngày, đến lúc đó, có ai mời một chai rượu sâm banh không?

Còn nữa, tôi muốn nói với các bạn đọc, thật sự phải thông cảm cho Bố Y tuổi già sức yếu, mắt mờ chân chậm nhé…

Tuổi già chí chưa già, chí còn mãi!

Tôi vẫn đang đánh chữ đây, chớ quấy rầy nhé.

Có chuyện tốt thì phải nhắn lại nhé, dù tôi chưa chắc sẽ trả lời được.