Đông Phương, Ngươi Là Chính Thất!

Chương 8




Ta đương nhiên trở về phòng tắm rửa. Chuyện ta tươm tất bước ra ngoài cũng là vấn đề của nửa canh giờ sau. Ta tiêu sái bước trên phố ngoạn cảnh. Công nhận thời xưa cảnh tượng rất đẹp, không khí tốt gấp nhiều lần hiện đại. Ta chợt thấy từ xa có tiếng huyên náo, đến gần thì cảm thấy thích thú. Ta chính là đang đứng trước Vọng Nguyệt Lâu, quét mắt đánh giá từ trên xuống cộng với bộ óc thiên tài ta dám chắc đây chính là kỹ viện. Ai xuyên không mà không muốn cảm giác vào kỹ viện chơi một lần, ta cũng không ngoại lệ.

Ta chậm bước vào Vọng Nguyệt Lâu, tú bà thấy ta soái như vậy dĩ nhiên niềm nở tiếp đón. Ta vừa giơ nén bạc ra trước mặt tú bà vừa nói:

- Hôm nay chỗ bà có gì đặc sắc?

Tú bà lấy khăn tay che miệng người uốn éo cười nói:

- Công tử a~ ngươi đến thật đúng lúc. Vài canh giờ nữa mỹ nhân của Vọng Nguyệt lâu chúng ta sẽ xuất thế a~ đến lúc đó ngươi tha hồ vui vẻ.

Mỹ nhân sao? Ta nhìn tú bà, mỉm cười:

- Vậy ta đợi, cho ta bình rượu ngon nhất của các ngươi.

Nói rồi ta lại đưa bà ta nén bạc. Mắt tú bà sáng rực, vừa nhận nén bạc xong tú bà nói lớn:

- Đem bình Nữ nhi hồng ra cho vị công tử đây!

Tú bà quay sang cười:

- Công tử~ đợi một chút~

Ta nhẹ gật đầu, phẩy tay ý đuổi người. Ta thầm đưa mắt đánh giá chốn này. Có tổng cộng 4 tầng, trang trí không quá chói mắt, ta để ý điều đặc biệt, vừa lúc tiểu nhị mang rượu đến, ta liền kéo hắn lại hỏi:

- Tại sao trước cửa mỗi phòng đều treo đèn lồng nhưng có đèn sáng có đèn không?

Tiểu nhị tỏ vẻ không vui, ta hiểu ý, móc ra cho hắn nén bạc. Hắn liền cười tươi hồ hởi nói:

- Dạ, thưa là phòng sáng đèn tức không có người trong hành sự, còn đèn tắt tức phòng đã có người.

Ta gật đầu, hỏi hắn thêm:

- Phòng trên lầu cao nhất treo hai chiếc đèn lồng mạ vàng là của cô nương nào?

Hắn vui vẻ nói:

- Công tử, chỗ đó là của Hồ Bạch cô nương, mỹ nhân của Vọng Nguyệt lâu chúng ta. Lát nữa Hồ cô nương sẽ ra chọn một vị công tử để đối ẩm đêm khuya.

Ta phẩy tay đuổi người, trên môi ẩn hiện nụ cười. Hồ Bạch? Đông Phương Bạch? Ta có linh cảm cô nương đó chính là Đông Phương. Xem ra Đông Phương không chỉ hoạt động ở một viện. Vậy cũng dễ hiểu tại sao nàng lại xuất hiện ở phòng ta đêm đó. Đông Phương a, ta phải xem dung nhan ngươi khi mặc nữ trang sẽ thế nào.

Bình thường ta là kẻ không có chút kiên nhẫn đợi chờ ai. Vậy mà lần này ta lại có thể ngồi im đợi nàng, lâu lâu lại ngước mắt lên đó đợi chờ. Ta thầm cảm khái sức hút của nàng quá lớn, cả Vọng Nguyệt lâu 3 tầng đều đã đông nghẹt, duy chỉ tầng của nàng là không một bóng người. Ta cũng đã uống hết nguyên vò rượu, đầu óc có phần không tỉnh táo vậy mà người vẫn chưa xuất hiện. Tú bà thì tất tả ngược xuôi đi khắp nơi, ta chợt nhận ra trong đáy mắt tú bà có tia lo lắng. Tại sao lo lắng? Lẽ nào nàng không xuất hiện. Trong lòng ta bất chợt dâng lên cỗ lo lắng. Ta vừa định có ý nghĩ sẽ xông lên xem thực hư thì bỗng dưng trên cao cánh hoa rơi xuống, trận phong hoa. Cánh cửa phòng mở ra. Đầu óc ta quay cuồng, trống rỗng, ta chính là không thể rời mắt được khỏi nàng. Rất đẹp! Nàng vận y phục trắng hồng, tóc xõa ngang vai, cả người lả lướt trên không trung không khác gì tiên tử. Bất chợt ánh mắt ta chạm phải ánh mắt nàng. Rất đẹp. Nàng xoay người đi, lúc đó ta mơ hồ thấy nàng cười. Nụ cười nguy hiểm, ta giật mình nhớ ra một chuyện. Ta còn đang bị cấm túc. Ta bật dậy như lò xo cố tìm chỗ trốn nhưng khổ nỗi xung quanh ta chỉ toàn người là người, lối ra bị họ chặn. Lưng áo ta giờ ướt sũng. Tại sao ướt ư? Dĩ nhiên là vì sợ hãi. Ta không muốn bị nàng đánh.

Ta cố lách người khỏi đánh đông nhưng đời không như là mơ. Trong lúc ta chật vật muốn thoát thì vai ta có cảm giác như có bàn tay đặt lên. Dự cảm chẳng lành, ta nuốt nước bọt, sợ hãi xoay người nhìn nàng. Có thể người khác thấy nàng cười rất đẹp nhưng ta lại thấy nụ cười ấy rất đáng sợ. Nó báo hiệu điều chẳng lành. Đông Phương không thích cười, nàng cười chính là có chuyện.

Ta cố nặn ra nụ cười soái nhất có thể. Và theo như lời tú bà, dĩ nhiên ta không có quyền lựa chọn đi hay ở. Bởi từ chối hay không ta vẫn không thể thoát khỏi ma trảo của nàng. Nên ngoan ngoãn nghe theo nhỡ đâu được khoan hồng.

*Cạch* Tiếng đóng cửa khô khốc vang lên. Ta ngồi trên giường sợ hãi, lòng bàn tay ướt nhẹp. Trên người ta mà kiếm được chỗ nào khô ráo ta nhất định không tên Vũ Dương. Nàng càng tiến lại gần ta càng lùi ra sau. Đến lúc lưng ta chạm phải vách tường, nàng vẫn tiến. Ta lắp bắp:

- H... Hồ... Đ... Đông.... g... gi ... giáo...

Ta chính là mãi không nói lên lời. Hai mắt đáng thương nhìn nàng. Tỏ ý ta sai rồi. Nhưng đáp lại ta lại là ánh mắt lạnh lùng từ nàng. Ta thật ủy khuất mà. Ta rõ ràng đã chọn chỗ ngồi khuất nhất có thể rồi. Tại sao nàng còn nhìn ra đó chứ. Ở đó có trăm người, trăm chỗ sao không nhìn lại nhìn chỗ ta. Ta cúi gằm mặt xuống giường không dám ngẩng mặt lên.

Bỗng nhiên cảm giác mát lạnh truyền đến cằm ta. Trời đất ơi! Đông Phương đang cầm cằm ta. Mắt ta nhìn thẳng mắt nàng, ta cảm thấy mặt nàng có chút nóng. Chắc là do rượu đi. Hồn ta đang mơ màng nơi nào đó thì bị cảm giác đau nhói ở cằm truyền đến. Ta nhăn mặt cắm chặt răng. Giọng nói băng lãnh vang lên:

- Ngươi không coi lời bổn tọa ra gì?

Ta cố vùng ra nhưng không được, ta càng vùng vẫy nàng càng bóp mạnh. Mạnh đến nỗi ta cảm tưởng cằm mình sắp nát đến nơi rồi. Ta chỉ có thể lắc đầu cố nói rõ từng chữ:

- Đ... Đoong .... Phươn ... a ... hông... ố ... ình. Ngưi... ỏ... ay... a... au.

Nàng nhíu mày một cái rồi buông tay ra. Ta liền ôm lấy cằm mà xoa. Ta chưa kịp xoa dịu thì trước mặt xuất hiện chiếc mộc bài khắc chữ "Hắc Mộc Nhai". Đông Phương nói:

- Ngươi cầm mộc bài, lên Hắc Mộc Nhai. Không có lệnh của bổn tọa tuyệt đối không được bước nửa chân xuống núi. Trái lệnh thì chính tay ta sẽ đoạt mệnh ngươi.

Ta miễn cưỡng cầm lấy mộc bài. Trước khi rời khỏi ta cố ngoảnh lại nhìn nàng nhưng không được. Nàng đã biến mất. Ta quệt nhanh nước mắt ở khóe mi. Ta chính là thập phần ủy khuất. Tại sao nàng đối với Lệnh Hồ Xung lại ôn nhu như vậy? Tại sao đối với ta luôn muốn đoạt mạng ta? Nhưng biết làm sao được, ta có thể chọn rời đi tìm nơi thâm sâu cùng cốc bỏ mặc thế sự vậy mà ta lại không đủ dũng khí đó. Ta không muốn nàng bị tổn hại. Ta thầm đưa ra quyết định điên rồ. Đó chính là đến Tây Hồ, nơi giam giữ Nhậm Ngã Hành. Chỉ cần hắn chết, chỉ cần hủy đi Hấp Tinh Đại Pháp, chỉ cần không để hắn gặp Nhậm Doanh Doanh và Lệnh Hồ Xung thì ta cũng yên tâm để Đông Phương lấy mạng ta rồi.

Nghĩ liền làm, ta cất mộc lệnh cẩn thận, tìm hướng đến Tây Hồ tiễn Nhậm Ngã Hành.