Mấy ngày ở Hoa Sơn, ta cũng thấy nhàm chán. Bởi, ngoại nhân chỉ có thể đi lại vài chỗ. Ta vốn tưởng ở lại có thể ngắm mỹ nhân nhiều hơn ai ngờ lại quên mất mỹ nhân phải xuống núi để đi cái gì do Tả Lãnh Thiền mời. Cũng may ta nhớ ra sau khi Ninh Trung Tắc cùng Nhạc Bất Quần trở về sẽ có biến xảy ra ở Hoa Sơn nên ta mới chịu ngồi mọc rễ ở đây. Ta nhất định sẽ không để kẻ khác thương tổn Đông Phương Bất Bại.
Mọc rễ mấy ngày ta định đi tìm Lâm Bình Chi nói chuyện cho đỡ chán. Quan hệ bọn ta tốt hơn hẳn lúc trước. Vì không muốn Lâm Bình Chi nuôi quá sâu thù hận, luyện Tịch Tà Kiếm Phổ nên ta có đến gặp hắn đàm đạo cả ngày, dạy cho hắn hai chiêu trong Độc Cô Cửu Kiếm. Ta nói hắn cứ chuyên tâm tu luyện, báo thù sẽ có người lo.
Lâm Bình Chi từ sau khi phụ mẫu mất, biết Nhạc Bất Quần không thực sự dạy hắn võ công thì thù hận càng sâu. Lúc nghe ta nói Tịch Tà Kiếm Phổ của Lâm gia hắn muốn luyện phải tự cung hắn hoàn toàn không tin còn động thủ với ta. Không nổi một chiêu hắn liền nằm sấp dưới đất bại trận. Dù vậy hắn vẫn nhào lên tấn công, có điều chưa chạm được vạt áo của ta đã bị hất tung ra sau. Chỉ một lúc hắn đành nằm bất lực dưới đất hai mắt trống rỗng vô hồn. Hôm sau thì hắn liền đến bái sư xin ta dạy võ công. Chứ tự cung, hận thù của hắn chưa đến mức hắn có thể tự cung. Ta nói trước với hắn cô không nhận hắn đệ tử, chỉ dạy hắn hai chiêu Độc Cô Cửu Kiếm và kiếm pháp Toàn Chân vì kiếm pháp Hoa Sơn cũng một phần từ Toàn Chân mà ra. Có điều Lâm Bình Chi phải mất mấy ngày mới có thể nhớ được khẩu quyết hai chiêu Độc Cô Cửu Kiếm. Lại còn mất thêm mấy ngày để nhớ toàn bộ chiêu thức nên thời gian luyện Toàn Chân kiếm pháp hoàn toàn không còn. Ta đành truyền lại khẩu quyết cho hắn và múa một lượt để hắn nhìn.
Từ lúc đó đến nay cũng hơn chục ngày rồi, ta đến gặp thì thấy hắn đang chuyên tâm luyện kiếm nên không muốn làm phiền. Nói đúng ra Lâm Bình Chi rất tội nghiệp, khi không lại vì một pho kiếm phổ mà nhà tan cửa nát, bái một kẻ ngụy quân tử làm sư, hận thù ngày càng lớn vì báo thù mà hủy thân. Ta nhất định sẽ thay đổi số phận của hắn.
Rốt cuộc ta cũng đợi được đến lúc Lâm Bình Chi luyện kiếm xong. Ta liền ném cho hắn chiếc khăn. Bình Chi thuận tay đón lấy nói:
- Đa tạ. Vũ huynh, huynh đã từng yêu ai chưa?
Ta đang uống trà nghe vậy suýt nữa bị sặc. Ta vuốt ngực mình mấy cái rồi xua tay:
- Không có. Sao lại hỏi chuyện này?
Bình Chi hai mặt đỏ ửng ấp úng:
- Ta... ta.... có thích... mà không...yêu.... yêu một người.
Ta nén cười bày vẻ mặt nguyên túc hỏi:
- Ai vậy?
Bình Chi ấp úng hơn ban nãy:
- Là.... là.... sư.... sư tỷ.
Ta cũng chẳng mấy ngạc nhiên. Ta thản nhiên nói:
- Thích thì tỏ tình đi. Ngại làm gì. Nam nhi đại trượng phu mà. Được thì đến không thì thôi.
Ta vỗ vai hắn mấy cái động viên. Lâm Bình Chi định nói gì tiếp thì Nhạc Linh San từ đâu chạy đến:
- Vũ huynh, Bình Chi, không hay rồi. Có người đến Hoa Sơn gây rối. Cha nương vừa về đã gặp họ.
Ta, Bình Chi cùng đứng dậy nói:
- Mau đi.
Cả ba người họ cùng chạy đến đại điện. Ta thật muốn mắng mình, tuy ta biết nội dung nhưng lại không nhớ rõ thời gian cụ thể xảy ra việc, đây là điểm ta muốn sửa vẫn không được. Vừa chạy đến nơi ta đã thấy Ninh Trung Tắc chuẩn bị động thủ thì hét lớn:
- Khoan!
Ninh Trung Tắc vừa rút kiếm ra khỏi vỏ định xông lên thì ngừng lại nhìn ta nghi hoặc. Ta ung dung đi đến trước mặt họ, ta cúi người chắp tay nói:
- Sư mẫu, sư công!
Nhạc Bất Quần cùng Ninh Trung Tắc khó hiểu, hắn nhìn nàng nói nhỏ:
- Muội nhận đệ tử?
Ninh Trung Tắc lắc đầu. Nàng quan sát xem ta định làm gì. Ta mỉm cười nhìn phía hai người kia nói:
- Đây chắc hẳn là hai vị cao thủ của kiếm tông Hoa Sơn. Hân hạnh được diện kiến.
Phong Bất Bình và Thành Bất Ưu khinh thường ta nói:
- Tiểu tử, đây không có chuyện của ngươi. Khôn hồn thì cút.
Ta không hài lòng trước lời nói của hắn, nói:
- Hai vị đây đường đường là trưởng bối, hành tẩu giang hồ không ít thật không ngờ lại có thể ăn nói thô lỗ chẳng khác gì phàm phu tục tử.
Thành Bất Ưu trừng mắt, chỉ mặt ta:
- Tiểu tử, ngươi nói ai phàm phu tục tử. Để ta xem đệ tử của Ninh nữ hiệp cao thủ Hoa Sơn như thế nào?
Nói rồi hắn rút kiếm động thủ với ta. Ta nhếch mép nghiêng cười tránh, chân đá lên cao vào cổ tay hắn. *Keng* tiếng binh khí chạm đất phát ra trước sự kinh ngạc của mọi người. Thành Bất Ưu ôm lấy cổ tay thoái lui, vừa lúc Phong Bất Bình cầm kiếm xông lên hướng mặt ta đâm tới. Ta không có ý né tránh, gương mặt ta không rõ biểu cảm. Phong Bất Bình tưởng ta sợ hãi đến mức không thể động nên dồn thêm nội lực vào chiêu kiếm. Lâm Bình Chi, Nhạc Linh San hét thất thanh:
- Vũ huynh mau tránh.
Phong Bất Bình mặt biến sắc nhìn lưỡi kiếm mình bị chế trụ bởi hai ngón tay. Hắn muốn đâm tới rút về đều không được, mặt đỏ ửng tức tối quát:
- Thả ra.
Ta cười nhẹ nói:
- Được. Theo ý ngươi.
Phong Bất Bình thấy vậy định dồn lực đâm tới nhưng hắn không ngờ tới bị trúng một trưởng trước ngực bay ra xa đập vào cột, ho ra máu. Thành Bất chạy đến đỡ hắn dậy tức giận chỉ tay mặt ta nói:
- Ngươi.... ngươi....
Ta đắc ý nói:
- Ta làm sao! Ta có nói ta thả bằng cách nào sao?
Thành Bất Ưu á khẩu chật vật dìu Phong Bất Bình đứng thẳng. Còn lại nhóm người Ninh Trung Tắc thì nén cười hả hê. Ngay lúc này Đinh Miễn tay cầm lệnh kỳ cùng nhóm người Tung Sơn bước vào. Nhạc Bất Quần, Ninh Trung Tắc thấy Đinh Miễn đến thì tới nói chuyện. Hai người những tưởng Đinh Miễn sẽ đứng về phía mình nhưng không phải. Ta bây giờ chính là đang đứng xem kịch vui nghe tên ngụy quân tử cùng nhóm người tranh giành ghế trưởng môn phái. Nhàm chán ta ngáp dài một cái vừa lúc Lệnh Hồ Xung chạy vào tiếp tục nháo một hồi. Lệnh Hồ Xung khiêu khích Thành Bất Ưu và Phong Bất Bình. Hai kẻ đó chỉ biết tức giận mắng hắn chứ ban nãy bị ta đánh cho như vậy còn sức động thủ mới lạ. Thành Bất Ưu bị Lệnh Hồ Xung khiêu khích giận dữ quát:
- Nhạc Bất Quần, ngươi giáo đồ đệ hay lắm. Giáo ra một tên không biết phép tắc làm ô nhục thanh danh Hoa Sơn. Một kẻ....
Thành Bất Ưu chưa kịp nói hết đã bị ta chưởng một phát vào ngực. Hắn đau đớn ôm ngực lùi về mấy bước nói:
- Ngươi đánh ta.
Ta hừ lạnh tựa tiếu phi tiếu nói:
- Ta đánh ngươi thì sao. Ta thấy Tả Lãnh Thiền à không Tả trưởng môn quả thực có con mắt nhìn người. Lại có thể chọn hai kẻ đến hậu bối cũng tiếp không lại một chiêu. Hai người đủ tư cách làm trưởng môn Hoa Sơn sao. Nực cười.
Đinh Miễn thấy có người động thủ trước mặt mình quát:
- Ngươi là ai dám động thủ trước mặt ta?
Ta chỉ tay mặt mình giả ngơ ngác nói:
- Ta? Ta chính là gia gia của ngươi.
Đinh Miễn tức giận rút kiếm tấn công ta. Kết cục của hắn còn thảm hơn Phong Bất Bình. Ta lách người ra sau hắn điểm vài huyệt đạo, lập tức hắn ho ra máu ỉu xìu ngã xuống đất. Những tên còn lại của phái Tung Sơn chạy vội đến đỡ hắn dậy. Đinh Miễn cả người vô lực hổn hển nói:
- Ngươi.... ngươi làm gì ta?
Ta thản nhiên nói:
- Ta thấy võ công ngươi cao như vậy nhưng đạo đức ngươi hình như không có nên ta có ý tốt giúp san bằng võ công và đạo đức ngươi thôi. Cảm kích không nói lên lời sao.
Đinh Miễn hai mắt mở lớn định nói gì đó nhưng vô lực ngất đi. Mấy người còn lại nghe ta nói vậy không hỏi kinh hoảng nhìn ta rồi nhìn Đinh Miễn như cọng bún đang được đồng môn mang đi khỏi. Như vậy chính là Đinh Miễn bị phế võ công, đối với người luyện võ, võ công chính là sinh mệnh. Đinh Miễn đường đường là cao thủ nhị lưu trên giang hồ bỗng dưng thành phế vật. Lần này Tả Lãnh Thiền nhất định không bỏ qua.
Ta cũng chẳng quan tâm. Mình làm mình chịu, vậy thôi. Xử lý Đinh Miễn xong nhìn hai người kiếm tông kia thấy mặt bọn hắn không còn giọt máu thì mỉm cười nguy hiểm:
- Hai vị đây chắc cũng muốn thưởng thức mùi vị giống Đinh Miễn đi.
Phong Bất Bình và Thành Bất Ưu vội quỳ thụp xuống đất van xin ta:
- Đại hiệp! Xin tha cho bọn ta. Bọn ta nhất định sẽ không trở lại Hoa Sơn dù một bước.
Nhìn dáng vẻ thảm hại của họ thật không có tư cách đứng đầu một phái. Ta giơ ngón tay lắc lắc nói:
- Không đủ.
Thành Bất Ưu hoảng sợ lắp bắp:
- Không... không đủ?
Ta mỉm cười gật đầu:
- Đúng vậy. Các ngươi phải thề độc sẽ không lên Hoa Sơn này một bước ngay cả hậu nhân của các ngươi cũng không được có chủ ý với chiếc ghế trưởng môn Hoa Sơn. Nếu trái lời thề lập tức cả dòng tộc đều chết không toàn thây.
Toàn trường im lặng tiếp tục kinh hãi nhìn ta. Hai người kia lưỡng lự. Ta bồi thêm một câu:
- Nếu hai vị thấy không ổn. Ta có thể cho các vị lựa chọn khác.
Ánh mắt ta tỏa ra sát khí nếu không thề, đừng nghĩ chỉ phế võ công đến mạng ngươi cũng không còn. Hai kẻ đó cực khổ cắn răng thề độc.
Ta hài lòng lấy hai tay vỗ vào nhau:
- Xong rồi! Ân oán hai bên được giải quyết. Hai vị đây cũng nên đi rồi.
Thành Bất Ưu đỡ Phong Bất Bình chật vật đứng dậy rời khỏi.
Cách giải quyết quá bá đạo của ta khiến mấy người khác chưa kịp tiếp thu. Nhạc Linh San lấy tinh thần nhanh nhất chạy đến giơ ngón cái trước mặt ta khen ngợi:
- Vũ huynh thật tài giỏi.
Ta mỉm cười rồi đi đến chỗ Ninh Trung Tắc cúi người nói:
- Ninh nữ hiệp, ban nãy tại hạ thất lễ đã tự xưng làm đệ tử của người còn hồ nháo một phen. Xin lượng thứ.
Ninh Trung Tắc không quá để tâm chuyện đấy nên nói:
- Sao lại nói là hồ nháo. Thiếu hiệp đã giúp Hoa Sơn ta giải quyết sự vụ. Ân tình này không biết trả thế nào.
Ta cười nói:
- Không dám. Ninh nữ hiệp không vì thân phận ta bất minh mà cho ta ở Hoa Sơn lâu như vậy. Ta thật cảm kích. Có điều hiện tại ta bỗng nhớ còn việc xử lý nên cáo từ. Hẹn sau này gặp lại.
Ta cúi người chắp tay về phía trước nói tạm biệt.
Lúc ta đi qua Lâm Bình Chi có tặng hắn ánh mắt khích lệ rồi thẳng bước tiêu sái rời đi.
------------------------
Xin lỗi mọi người nha! Vì mình vào học rồi và đang ôn thi đội tuyển nên có chút bận. Đôi lúc mình mới có thời gian viết một lúc. Mong mọi người thông cảm 🙇♂️🙇♀️🙏❤