Đông Phương, Ngươi Là Chính Thất!

Chương 31




Trải qua một tuần xa cách, cuối cùng đại gia đình cũng đoàn tụ a. Có thể nói lúc có mặt lũ nhóc cũng không tệ. Ta có thêm đồng minh a, có thêm người làm nũng nữa.

- Papa Bánh Bao mún ăn kem~

- Được! Papa mua.

- Papa, Tiểu Kiệt mún ăn kẹo mút~~

- Hôn papa đi.

- CHỤT!!

- A! A! Tiểu Chu cũng mún hôn papa~~

- Bánh Bao cũng muốn~~

- Được a! Papa hôn tất cả nà!! *Chụt!* *Chụt*

Cả bốn người chúng ta ngồi ôm ấp nhau lăn lê khắp sàn nhà. Phải đến lúc có tiếng gọi bọn ta:

- Vũ Dương, bốn "cha" con ngươi có dọn hành lý hay không? 2 tiếng nữa máy bay cất cánh rồi.

Cả bốn chúng ta vừa ôm nhau cười khúc khích vừa nói vọng vào phòng:

- Đông Phương, Nhan nhi, Vũ nhi/ mama dọn giúp chúng ta đi~~~

Bên trong im lặng đến đáng sợ, chúng ta chợt rùng mình không ai bảo ai tự đứng dậy chạy vào phòng.

Nguy rồi a. Các nàng cùng nhau bỏ hết quần áo từ trong vali ra. Nhan nhi thấy chúng ta chạy vào chỉ liếc mắt một cái rồi tiếp tục bỏ đồ, Vũ nhi thì trầm giọng đáng sợ:

- Không dọn thì khỏi đi.

Mấy "cha" con sợ xanh mặt vội xin lỗi, người thì bỏ lại đồ vào vali, người thì xoa bóp hạ hỏa, người ỉ ôi khổ sở.

- Đông Phương~~ Nhan nhi~~ Vũ nhi~~ đừng mà~ chúng ta rất mong chuyến đi biển này nha. Huhu đừng không đi mà.

- Mama, mẫu thân, mom đi đi mà. Tiểu Kiệt sẽ dọn đồ mà~

- Oa oa, Bánh Bao sẽ ngoan mà~

- Tiểu Chu cũng nghe lời mà~

Chúng ta trưng bộ mặt cún nhỏ đáng thương. Vốn định trêu bọn họ 1 chút thôi.

.

.

.

.

1 tiếng sau

- Papa, Tiểu Kiệt mỏi chân~

- Tiểu Chu cũng mỏi~

- Papa bế Bánh Bao~

Ta giật giật khóe môi. Rõ ràng mấy nhóc làm biếng mà. Chúng ta chỉ vừa làm xong thủ tục, đang kiếm chỗ ngồi đợi giờ bay, đi được bao nhiêu chứ.

Ta hừ nhẹ, dịu giọng:

- Đi một lúc thôi. Sắp đến chỗ rồi.

Mấy nhóc không nói gì liền đồng loạt ủ rũ cúi đầu.

Ách! Ta cảm thấy bản thân thật tội lỗi a~

Ta dùng ánh mắt đáng thương nhìn ba nữ nhân trước mặt. Các nàng vẫn ung dung kéo hành lý đi trước.

- Phương Phương, ngươi cầm hộ ta balo được không?

Nàng nhìn ta bằng ánh khinh thường:

- Ngươi chiều hư chúng nó.

Ta cười hì hì ngãi đầu, đưa balo ra:

- Ai bảo chúng khả ái như vậy!

Nàng nhếch nhẹ khóe môi, đón lấy balo:

- Ngươi tự chịu trận đi.

Nàng khoác balo đi trước, vừa lúc đó ta cảm thấy cả chục cân đè lên người. Đứa đu cổ, đứa ôm eo, đứa đu vai. Ta cười khổ. Hai đứa còn có cách giải quyết, có thể 1 cõng 1 bế, giờ ba đứa thì khổ.

Bánh Bao rất hiểu chuyện. Bánh Bao thấy ta khó khăn như vậy liền nói:

- Papa, ngươi ẵm hai đệ đệ đi, ta hết mỏi rồi.

Nói xong, tiểu khả ái chạy lên trước nắm tay Nhan nhi. Tiểu bảo bối rất biết quan tâm người khác, đúng là giống nhau mà.

Ta cười mỉm, định cúi xuống ẵm hai nhóc kia thì chợt nhận ra chúng đã chạy theo Bánh Bao. Tiểu Kiệt còn xoay lại gọi ta:

- Papa, đi nhanh lên.

Ta cảm thấy bản thân như vừa bị thất sủng vậy. Ban nãy còn ba nhóc đòi ta ẵm giờ ta chơi vơi như thế này.

.

.

.

.

Tại khách sạn DVDN

Vừa bay một chuyến 4 tiếng, mất 1 tiếng đến khách sạn vì tắc đường. Ta ngả lưng xuống chiếc giường thân yêu thư giãn. Chợt có thứ gì đó bay đến mặt ta.

Ta nhấc nó ra khỏi mặt cẩn thận nhìn, là 3 bộ đồ bikini hôm trước ta chọn cho các nàng a.

Quay qua thấy ba người trừng mắt nhìn ta. Không đợi bọn họ nói, ta bật dậy như lò xo đến chỗ vali xếp đồ ra, cất vào tủ. Đi có 5 ngày mà ta cảm tưởng họ mang cả nhà theo vậy, nào là quần áo, váy xòe, váy đuôi cá, son phấn, kem dưỡng, kem nền, kem tẩy trang... đủ các loại. Chưa kể ba đứa nhóc kia, tuy không mang mấy thứ son phấn nhưng thay vào đó lại là đống gấu bông to nhỏ đủ loại. Duy có ta rất gọn nhẹ - 1 balo là đủ.

Mất nửa tiếng để xếp gọn đống đồ, vừa hay các nàng trở về.

Chợt cảm giác mềm mại ấm áp trên mặt không khỏi bất ngờ.

- Sao ngươi không bật máy lạnh?

Nhan nhi vừa cau mày trách cứ, vừa lau mồ hôi cho ta. Nàng nói ta mới nhận ra máy lạnh chưa bật.

- Ta không để ý. Quên mất.

Ta cười ngô ghê chữa thẹn. Đông Phương dần tiến lại kéo ta lên giường, ngồi lên đùi nàng. Cảnh tượng này có gì đó không ổn lắm thì phải. Chưa kịp suy nghĩ thì Vũ nhi từ đâu chạy ra cầm 1 bộ bikini màu hồng cánh sen đưa trước mặt ta:

- Dương Dương, ngươi xem, bộ này ngươi mặc có phải rất đẹp?

Ta trợn mắt há hốc mồm nhìn bộ đồ, liên tục lắc đầu, ta đang định bỏ chạy thì tay bị kéo lại. Nhan nhi, Đông Phương giữ chặt tay chân ta còn Vũ nhi cầm bộ đồ tiến lại gần nở nụ cười rất thân thiện đến đáng sợ.

Ta vùng vẫy:

- Các nàng muốn gì, thả ta ra!! BÁNH BAO! TIỂU KIỆT! TIỂU CHU!!! CỨU!!!

Nhưng mấy nhóc ở phòng bên kia rồi, không biết có nghe thấy hay không. Ba khuy áo đầu của ta bị cởi ra rồi. Vũ nhi vừa chạm đến khuy thứ tư thì bên ngoài có tiếng chuông cửa cùng la hét:

- Papa!!! Papa!! Ngươi làm sao? Mở cửa cho bọn ta! PAPA!

Ta mừng rơi nước mắt, định nhân lúc các nàng lơ là thì bỏ chạy không ngờ Đông Phương nói vọng ra:

- Nàng đang bị phạt. Các ngươi muốn chịu chung thì vào!

Chỉ có vậy mà bên ngoài đã im lặng đến đáng sợ a. Ba nhóc bỏ đi rồi.

Ta không chống cự, khịt mũi tỏ vẻ đáng thương, mặc kệ các nàng muốn làm thì làm.

Có vẻ kế sách thành công, Vũ nhi không cởϊ áσ ta nữa, hai người cũng buông lỏng tay.

Ta tỏ vẻ hờn dỗi, kéo chăn trùm lên người. Ai động ta ta liền né.

- Dương Dương, ngươi giận à?

Vũ nhi vừa nói vừa chọc vào cái chăn. Còn Nhan nhi lay người ta:

- Tiểu Dương~ đừng giận mà~ chúng ta chỉ trêu ngươi a.

Ta càng tóm chặt chăn, cuộn người lại. Lão tử chính thức dỗi các ngươi.

Mà sao từ nãy vẫn không thấy Đông Phương lên tiếng, chỉ có hai người kia. Tự dưng ta nghe tiếng *xoảng* cùng tiếng kêu đau.

Ta vùng dậy xác định hướng phát ra âm thanh thì thấy ba người họ nhìn ta cười. Ta cẩn thận quan sát xung quanh, không có thứ gì bị vỡ, nhìn đến tay Đông Phương đang cầm điện thoại. Ta liền đoạt lấy xem.

Các nàng lại lừa ta.

Ta bật dậy khỏi giường, cầm cái áo khoác đi qua các nàng, ra ngoài cửa. Uổng công lão tử lo các nàng bị thương.

Xuống sảnh, ta liền bắt gặp cố nhân. Nàng thấy ta thì cười nhẹ bước đến:

- Dương, ngươi khỏe?

Ta cười nhẹ gật đầu, nói:

- Ngươi cùng nàng sống tốt?

Nàng cười giơ ngón cái lên:

- Rất tốt. Nàng đang chơi cùng Tiểu Mao ở bên kia.

Ta nhìn theo tay nàng thấy một lớn một nhỏ ngồi chơi bán đồ hàng. Nàng nhìn họ bằng ánh mắt đầy tình cảm, xem ra họ rất tốt.

Lão công nàng nhìn thấy ta liền cười nhẹ, nói gì đó với hài tử rồi bế đến chỗ chúng ta. Hài tử rất đáng yêu:

- Mao Mao chào tỷ tỷ xinh đẹp!

Cả ba người chúng ta đứng hình vài giây rồi cười lớn. Nàng búng nhẹ lên trán con trai mắng yêu:

- Mao Mao, sao con chưa bao giờ gọi ta như vậy~

Lão công nàng cũng hùa theo:

- Đúng a~ Mao Mao cũng chưa gọi ta "tỷ tỷ xinh đẹp"

Bé con nhanh nhảu:

- Tại hai người là mama, phải nói là mama xinh đẹp chứ!

Nói rồi nó hôn chụt cái rõ to lên má hai nàng.

Chúng ta vừa đi vừa nói, biết được gia đình nàng đang đi du lịch kỷ niệm ngày cưới. Nói vài chuyện các nàng rồi đến chuyện của ta. Nàng nói ta thần sắc đã tốt hơn trước rất nhiều, cười cũng nhiều hơn trước. Có lẽ vậy, giờ ta có bảo bối trong lòng rồi, không vui được sao?

Mải nói chuyện, chúng ta cũng quên mất thời gian. Lúc Mao Mao rúc vào người lão công nàng nói buồn ngủ, ta mới nhìn đến đồng hồ giật mình cáo từ hẹn gặp lại sau.

Ta đi 3 tiếng rồi, giờ cũng 20h, không biết các nàng cùng con đã ăn chưa. Lúc đi ta quên không đem theo máy di động a. Chạy vội về khách sạn cũng mất 10 phút.

Vừa đến sảnh thì gặp các nàng, mỗi người ôm một bé con lườm ta rồi bỏ đi.

Ta khổ quá mà. Ta chạy vội theo giải thích với các nàng. Không thì tối nay chỉ có nước ngủ ngoài đường.