Đông Phương, Ngươi Là Chính Thất!

Chương 25




Hai khỏa mềm mại không ngừng ma sát qua lớp áo. Ta cảm thấy miệng khô lưỡi đắng, hơi thở dần khó nhọc.

Vũ nhi ngước mắt nhu tình mà ngập nước nhìn ta. Du͙ƈ vọиɠ theo đó mà ban biến. Nàng run rẩy hai vai:

- Hức... Dương... ta... ta... lo... cho... Nhan tỷ... Đông Phương tỷ...hức...

Nhan nhi, hình ảnh đẫm máu đó lại hiện về. Ngực ta lại đau thắt lại, toàn thân nóng rực như bị thiêu đốt. Tai ta ù ù mơ hồ nghe tiếng khóc cùng lo lắng của Khuê Vũ. Mắt ta dần tối sầm lại. Hình ảnh cuối cùng ta nhìn thấy thực sự khó phân thực ảo. Tại sao lại xuất hiện các nàng? Nhan nhi, Vũ nhi và cả Đông Phương, tại sao họ lại ở đây?

.

.

.

.

.

Hai thân ảnh ẩn nấp trong làn sương mờ hư ảo. Bạch y nữ nhân toàn thân nhuốm máu nằm trong vòng tay của nữ nhân khác. Tiếng khóc bi thương dần chuyển thành tiếng cười man rợ. Cảnh tượng này quả thực rất quen. Quen đến mức đáng sợ. Lồng ngực ta quặn thắt, cảm tưởng ai đang bóp nát ngực mình.

Nhan nhi đứng trước mặt ta mỉm cười, nàng đưa tay như muốn ôm ta. Không cần suy nghĩ, ta chạy đến ôm nàng. Nhưng thứ ta ôm phải là không khí. Hoảng hốt tìm kiếm, nàng đứng nơi khác, vẫn mỉm cười dang tay đợi. Ta lại chạy đến, chạy nhanh hơn. Ta sợ chỉ cần chậm một giây nàng cũng sẽ biến mất. Dù ta cố đến đâu vẫn không thể chạm đến nàng. Nàng xuất hiện rồi biến mất.

Ta sợ hãi hét lên. Từng giọt mồ hôi rơi lã chã. Tay nhẹ vuốt ngực thở ra nhẹ nhõm. Giấc mơ, là mơ. Cảm nhận khóe mắt có thứ gì đó. Gạt tay cảm nhận rồi cười nhạt.

Qua thời gian dài ta mới đủ bình tĩnh đánh giá xung quanh.

Ta không tin vào mắt mình. Cách bày bố lẫn nội thất rất giống gian phòng của ta ở Hắc Mộc Nhai.

Vội đẩy cửa ra ngoài, cảnh tượng trước mắt thật khó tin.

Ta không còn giữ được bình tĩnh. Toàn bộ uất ức, lo sợ, đau thương đều bộc phát. Ta chạy đến ôm chặt nữ nhân bạch y vào lòng.

- Nhan...nhi...Nhan...nhi...Nhan...nhi..

Trừ hai chữ đó ta không còn nghĩ đến thứ gì khác. Chỉ hai chữ cũng thừa sức khiến ta nói không lên lời.

Vai ta bị lực đạo lớn đẩy ra. Người đẩy ta là Đông Phương. Ta tức giận hất tay nàng:

- Đông Phương, ngươi tránh ta. Ngươi muốn chia cắt ta với Nhan nhi!?

*Bốp*

Mặt ta bỏng rát. Đông Phương hai mắt đỏ ngầu, nàng quát:

- Vũ Dương! Ngươi mở to mắt ra cho bổn tọa. Xem có phải sư muội hay không?

Ta nhìn đến nữ nhân vừa ôm trong lòng. Ngước đầu cười lớn. Ta sai. Nàng không phải Nhan nhi.

Cổ họng ta có cảm giác tanh ngọt. Máu từ họng trào ra. Ta cười lạnh quệt đi vết máu:

- Đông Phương, đa tạ ngươi. Khuê Vũ, cảm phiền ngươi chăm sóc nàng.

Nói xong ta đề khí phi đi. Cảm giác phía sau có người đuổi theo. Ta liều mạng chạy. Chạy để nàng không bắt được ta, để nàng không thấy bộ dạng thảm hại này. Và quan trọng, ta không còn thời gian.

.

.

.

.

Cắt đuôi được Đông Phương, gần như khí lực ta bị rút cạn. Chợt ta nghe tiếng bước chân. Cũng may ta đang trong lùm cây, khó bị phát hiện.

Một nam một nữ bịt mặt vận hắc y. Cả hai dừng dưới chân núi. Nữ nhân đó đi đến gần chỗ ta khiến ta tưởng bản thân bị phát hiện. Nàng đưa tay mò trên phiến đá.

*Cạch!*

Cánh cửa đá mở ra. Nữ nhân đó vừa nói vừa lao vào trong:

- Xung ca! Mau vào.

Nam nhân đó vừa nghe vậy liền phi vào trong. Chỉ trách ta không kịp chạy vào cánh cửa đã đóng.

Tâm nóng như lửa đốt. Hai người đó nhất định là Nhậm Doanh Doanh và Lệnh Hồ Xung. Bản lĩnh của hai người họ thăng tiến không ít. Nếu trước đây nhất định phải dùng thủ đoạn thâm hiểm mới có cơ hội thắng Đông Phương thì giờ chỉ cần hai người họ giáp chiến, Đông Phương nhất định gặp nguy.

Ta chạy đi tìm đường trở lại Hắc Mộc Nhai. Tình trạng hiện tại, ta không còn đủ sức thi triển khinh công để phi thẳng lên đó.

Mò mẫn một hồi, cuối cùng ta cũng mở được cánh cửa đó.

*Choang! Choang!*

- Đông Phương Bất Bại! Ngươi đền mạng cho phụ thân ta!

- Muốn lấy mạng bổn tọa? Chờ kiếp sau đi!

- Đông Phương cô nương, ta khuyên ngươi buông tay chịu trói. Doanh Doanh sẽ tha mạng cho ngươi!

- Hahaha.... Lệnh Hồ Xung. Xem như ta nhìn nhầm ngươi.

Hàng loạt câu đối thoại cùng tiếng binh khí va chạm ngày càng lớn dồn vào tai ta.

Ta thầm chửi rủa bản thân cùng Lệnh Hồ Xung. Nếu biết hắn vẫn muốn hại nàng thì ta nhất định hủy thân võ công hắn.

Không còn tiếng binh khí va chạm. Mọi thứ im ắng.

Ta chạy bạt mạng ra khỏi đó. Đập vào mắt ta là cảnh Nhậm Doanh Doanh kề kiếm cạnh cổ Khuê Vũ đang bị bất tỉnh.

Nhậm Doanh Doanh và Lệnh Hồ Xung thấy ta thoáng dao động. Lệnh Hồ Xung tưởng có thêm chiến hữu liền vui vẻ:

- Vũ huynh, thực quá tốt. Mau giúp chúng ta.

Ta giận tím người. Uổng công 5 lần 7 lượt Đông Phương âm thầm bảo hộ ngươi, cứu mạng ngươi. Ta căm phẫn lao đến đánh hắn.

Hắn hoảng hốt huy kiếm đỡ chiêu. Hắn từ thế hạ phong dần lấy lại bình tĩnh đánh ngang với ta.

Ta thầm chửi rủa. Nếu không phải do mất quá nhiều khí lực để cắt đuôi Đông Phương thì đã không mệt như vậy.

Nhậm Doanh Doanh ở bên ngoài nói:

- Đông Phương Bất Bại. Ngươi mau bảo thuộc hạ dừng tay nếu không đừng trách đao kiếm vô tình.

Không cần đợi Đông Phương lên tiếng. Ta lập tức lùi ra sau. Ta tức giận hai mắt nóng rực về phía Nhậm Doanh Doanh. Hận không thể gϊếŧ nàng.

Nhậm Doanh Doanh cười lớn, đẩy Khuê Vũ xuống vực ở phía sau.

Tim ta như ngừng đập. Lúc lấy lại hồn phách mới biết bản thân đã rơi xuống vực từ bao giờ. Ta mỉm cười thỏa mãn, một tay ôm chặt lấy nhân ảnh nhỏ bé vào lòng, tay còn lại liên tục vồ lấy mỏm đá nhô ra, cuối cùng cũng tóm được sợi dây leo.

Ta cố dùng sức leo lên. Nhưng bản thân thực vô dụng, mới có như vậy đã kiệt sức.

Ta không khỏi lo lắng phía trên kia. Đông Phương bình an hay không.

Qua một khoảng thời gian, tay ta gần như tê dại, nó như muốn đình công với chủ nhân, nó muốn buông bỏ. Ở những vết xước rỉ ra từng dòng máu.

Từ hóc đá, con vật đen ngòm trườn ra, thè chiếc lưỡi gớm ghiếc. Nó dần tiến lại chỗ ta, trườn qua trườn lại trên bàn tay đang nắm sợi dây. Lúc nó định giơ nanh cắn thì bị kim châm xuyên qua rơi xuống.

Ta vui vẻ nhìn Đông Phương xuất hiện. Hơi thở nàng nặng nhọc:

- Tên hỗn đản! Ngươi không nghe bổn tọa gọi?

Nàng gọi ta? Thật thà lắc đầu. Ta cảm thấy trận ớn lạnh ập đến sau lưng. Vội đưa Vũ nhi cho nàng:

- Ngươi đem nàng lên trước. Ta lên sau.

Đông Phương hừ lạnh, lườm ta rồi mang Khuê Vũ vẫn bất tỉnh rời đi.

Tốt rồi. Hai kẻ kia nhất định bị nàng xử, Vũ nhi cũng an toàn. Khóe môi ta nhếch lên. Tay dần buông lỏng.

Chợt có bàn tay lạnh lẽo nắm tay ta. Kéo ta lên. Hương thơm này thực sự rất quen thuộc. Nhất định là mơ. Bởi chủ nhân của nó đã không tồn tại trên nhân thế này nữa rồi. Ta quá mệt mỏi rồi. Đông Phương, lời hứa giúp ngươi thống nhất giang hồ vẫn chưa hoàn thành. Vũ nhi, võ công, ta không thể dạy ngươi được rồi. Nhan nhi, lời hứa bảo vệ ngươi tuy ta không làm được nhưng ngươi yên tâm, ta nhất định không để ngươi cô độc dưới kia.

--------------------------

Cảm thấy bản thân thật thiếu nghị lực mà 😤 nhớ mn quá đi 😶

Tui lặn tiếp đây 😆