Đông Phương, Ngươi Là Chính Thất!

Chương 16




Sớm hôm sau ta vừa mở mắt đã thấy Khuê Vũ đang nhìn ta. Nàng vừa thấy ta tỉnh liền quay mặt đi chỗ khác. Hình như ta thoáng thấy mặt Khuê Vũ ửng hồng thì phải. Chắc nhìn nhầm.

Ta ngồi dậy vươn vai chào ngày mới. Lay vai người bên cạnh dậy:

- Khuê Vũ, tỉnh. Cần đến vấn an giáo chủ.

Ta nghe giọng lí nhí:

- Dương, ngươi đi đi, ta không đi.

Ta nhíu mày khó hiểu:

- Tại sao?

Mãi lúc sau ta mới nghe thấy câu trả lời. Nếu ta không có thính lực tốt thì cam đoan sẽ không nghe thấy cái gì cả. Nàng nói nhỏ như tiếng muỗi vo ve vậy:

- Ta... không khỏe trong người.

Ta lại khó hiểu. Không phải hôm qua vẫn bình thường sao?

Để ý mới thấy sắc mặt nàng không được tốt cho lắm, ta vận dụng hết tất cả chất xám vẫn không tài nào nghĩ ra. Hỏi thẳng luôn cho nhanh:

- Vì sao không khỏe?

Nàng cắn môi tỏ vẻ khó xử. Ta nói sai gì sao? Không khí ngượng ngập bao trùm. Mãi sau nàng mới nói:

- Ta... ta...có... nguyệt sự.

Nói rồi nàng rúc mặt vào chăn không dám ló đầu ra.

Ta ôm bụng cười lớn chảy cả nước mắt. Ta đưa tay kéo chăn xuống nhưng người bên trong còn muốn trốn. Ta nín cười:

- Haha... ngươi ngại gì chứ, không phải ta cũng giống ngươi sao? Trùm kín như vậy sẽ ngột chết đó. Ra đây, ta giúp ngươi thu thập.

Ta nói gì sai sao? Càng nói người bên trong càng giữ chặt chăn hơn.

Đang không biết làm gì thì âm thanh băng lãnh cất lên:

- Vũ Dương, ngươi ra đây cho bổn tọa.

Ta giật mình vội đi ngoài, khó hiểu nhìn nàng. Nàng có vẻ tức giận nhìn ta. Tại sao hôm nay các ngươi đều khó hiểu như vậy?

Ta thấy tâm tình nàng không tốt. Lúc như vậy ta nên mở lời trước:

- Giáo chủ, ngươi gọi ta có việc?

Nàng nhìn ta bằng ánh mắt sắc lẹm:

- Mấy giờ rồi?

Ta nhẩm tính:

- Chắc đầu giờ Tỵ.

Ta nói gì sai sao? Sắc mặt Đông Phương ngày càng lạnh. Nàng lạnh lùng nói:

- Ta yêu cầu ngươi có mặt lúc mấy giờ?

Giờ thì ta biết lý do rồi. Lúc trước mới lên đây nàng có ra điều kiện cho ta là mỗi sáng vào giờ Thìn phải vấn an nàng. Ta cũng muốn đến đúng giờ chứ. Ta liền giải thích:

- Tại ta có chuyện. Ta muốn kêu Khuê Vũ cùng ta đến vấn an ngươi. Không ngờ nàng đến kỳ nguyệt sự. Nên chậm trễ.

Ta lại nói gì sai? Ta cảm thấy xung quanh nhiệt độ giảm mạnh. Ta rùng mình ớn lạnh. Đông Phương không nói gì, đẩy ta tránh ra mà bước vào phòng. Ta định vào theo thì cánh cửa lập tức phóng đại trước mắt ta cùng lời nói:

- Chuyện nữ nhân. Ngươi lo đi chuẩn bị thiện cho ta.

Ngươi nói vậy là sao? Chẳng lẽ ta không phải nữ nhân? Ta có chỗ nào không giống nữ nhân? Dù có ấm ức nhưng ta vẫn phải xắn tay áo vào bếp.

Chống lại Đông Phương không có kết cuộc tốt đẹp.

Lúc quay lại, ta suýt nữa làm rơi khay cơm trên tay. Cảnh tượng kinh hoàng gì xảy ra đây.

Đông Phương đang dạy Khuê Vũ khẩu quyết võ công. Ta vừa đẩy cửa bước vào đã bị Đông Phương quăng cho ánh mắt sắc lẹm như dao găm vậy.

Ta vội thu hồi ánh mắt, đặt đồ ăn lên bàn nói:

- Giáo chủ, thiện đã xong.

Đông Phương hừ lạnh, nói:

- Sao gọi mình ta?

Ta khó hiểu. Ta thấy ánh mắt chán nản của nàng. Đông Phương kéo tay Khuê Vũ đến bàn nói:

- Vũ nhi, muội ăn cùng ta.

Sét đánh ngang tai. Ta đi chưa được nửa canh giờ đã có chuyện gì xảy ra. Ta nhìn Đông Phương như thấy quỷ:

- Giáo chủ? Ngươi là giáo chủ?

Người đối diện hừ lạnh không thèm để ý đến câu hỏi của ta, nàng gắp miếng thịt vào bát nữ nhân bên cạnh.

Ta đứng như trời trồng. Ta nhìn Khuê Vũ thì thấy nàng đang vừa ăn vừa dùng ánh mắt tội lỗi nhìn ta.

Ta dùng ánh mắt đáng thương nhìn hai người họ. Ánh mắt này vô tác dụng với Đông Phương nhưng hữu dụng với Khuê Vũ a. Nàng nhìn ta rồi kéo tay áo Đông Phương:

- Tỷ tỷ, cho... Dương ăn cùng... được không?

Đông Phương khẽ nhếch mi rồi nhẹ gật đầu. Không khí ăn quả có chút căng thẳng. Ta giống như người từ trên trời rơi xuống không hiểu gì xảy ra.

Dùng bữa xong dĩ nhiên ta là người thu dọn. Lúc trở về đã không còn thấy Đông Phương, chỉ còn mỗi Khuê Vũ đang ngồi cầm quyển sách lẩm bẩm khẩu quyết trong đó.

Ta lại gần tra hỏi nàng:

- Khuê Vũ, ngươi mau nói. Ngươi và giáo chủ sao bỗng dưng thân thiết như vậy?

Nàng lắc đầu:

- Ta không nói. Ta đã thề với Đông Phương tỷ sẽ không để lộ giao ước của bọn ta.

Ta nhíu mày. Rốt cuộc giao ước gì lại thần bí như vậy. Ta dò hỏi nàng:

- Vậy tại sao giáo chủ cho ngươi khẩu quyết kiếm pháp gia truyền của người.

Ta biết được đó là kiếm pháp gia truyền của Đông Phương vì một lần vô tình nàng kể cho ta nghe. Hôm đó tâm tình nàng vui vẻ, cùng ta uống rượu, nói rất nhiều chuyện.

Khuê Vũ lảng tránh ánh mắt của ta, mím chặt môi không nói. Ta thở dài. Xem như ta chịu thua đi.

Mấy ngày trôi qua ta chính là thui thủi một mình. Đông Phương thường xuyên đến phòng ta nhưng là để gặp Khuê Vũ. Mỗi lần nàng đến ta đều bị đuổi đi. Không những bị đuổi còn bị nàng sai vặt. Hết bắt ta nấu cơm, bổ củi, chuẩn bị nước đến tưới hoa, cắt tỉa cây cảnh.

Ta thập phần khó chịu nên hôm nay quyết định nghe lén hai người âm mưu chuyện gì.

Có điều vừa đến gần đã bị phát hiện. Giọng Đông Phương lạnh lùng vọng ra:

- Vũ Dương, chỉ cần ngươi bước nửa bước lập tức cút khỏi Hắc Mộc Nhai.

Ta khịt mũi ủy khuất. Tổn thương sâu sắc. Ta tìm gốc cây gần đó ngồi xuống, kiếm que nhỏ vẽ linh tinh xuống nền đất miệng không ngừng lẩm bẩm nói xấu Đông Phương. Đây chính là cách ta giải tỏa những lúc bị nàng khi dễ. Đánh nàng, ta không dám. Ta không muốn bị tàn phế.

Ta đang vẽ hình Đông Phương hóa nhỏ khóc lóc, bên cạnh là ta cầm gậy chọc má nàng cười thích thú.

Bất chợt ta cảm nhận luồng rét lạnh phía sau. Linh cảm mách bảo ta cảm giác này không tự nhiên mà có. Ta nuốt nước bọt sợ hãi nhìn ra sau.

Đông Phương đen mặt nhìn ta, bên cạnh là ánh mắt thương tiếc của Khuê Vũ. Ta vội buông gậy, xóa đi hình vẽ. Cầu trời mong nàng chưa kịp thấy.

Ta sợ hãi lùi ra sau, ấp úng:

- Giáo chủ... ta... ta... đi tưới cây.

- Đứng lại. Lại gần đây.

Âm thanh phát ra rất nhẹ nhàng nhưng ta cảm thấy mùi nguy hiểm ẩn chứa. Ta từng bước dịch lại chỗ nàng. Cẩn thận vận công phòng thủ. Bị đánh vẫn không đến nỗi sẽ đi tìm Diêm Vương.

Nhưng mà hành động của Đông Phương làm ta sợ hãi hơn bị nàng đánh.

Ta khóc ròng trong lòng. Đông Phương đang dùng ngón tay lướt trên mặt ta rồi kéo dài xuống cổ, dừng lại ở hõm cổ ta. Ta sợ hãi lắp bắp:

- G... gi... giáo... c...ch...chủ...

Ta thực muốn ngất. Đông Phương cười. Cười yêu mị a. Ta cảm thấy mũi mình có gì ấm nóng chảy ra. Đưa tay quệt mũi mới tá hỏa phát hiện là máu.

Ta xoay đi ngước đầu bịt mũi lại. Thật mất mặt mà.

Ta thấy được ý cười trong mắt Đông Phương. Ta định giải thích cho đỡ thẹn. Thì hắc y nhân xuất hiện quỳ xuống cung kính với Đông Phương nói:

- Bẩm giáo chủ, Bình Nhất Chỉ đang ở dưới núi.

Đông Phương nhàn nhạt nói:

- Cho lên.

Tên đó biến mất như một vị thần. Ta ngơ ngác định mở miệng nói gì đó nhưng lại thôi. Ta định nói gì a? Chưa kịp nhớ lại thì đã nghe Đông Phương ra lệnh:

- Ngươi theo ta cùng Vũ nhi.

Ta cố chùi nhanh vệt máu còn dính trên mũi. Bất chợt chiếc khăn tay xuất hiện. Là Khuê Vũ đưa ta, nàng nhẹ nói:

- Dương, ngươi dùng cái này lau sẽ sạch hơn.

Ta cảm tạ nhận lấy khăn tay. Nàng nói không sai. Không những lau sạch mà khăn còn thơm. Hình như là hương hoa nhài.

Ta vừa cầm chiếc khăn hít hà vừa lẽo đẽo theo hai người họ. Coi như cũng có chút an ủi.

Bình Nhất Chỉ vừa gặp Đông Phương đã quỳ dưới đất hô:

- Đông Phương giáo chủ văn....

Hắn chưa nói hết đã bị nàng cắt ngang. Nàng còn lạnh lùng nói:

- Từ nay không cần nói mấy lời sáo rỗng như vậy. Đứng lên.

Bình Nhất Chỉ biểu cảm không tin nhưng vẫn nói:

- Tuân lệnh.

Hắn đứng dậy, phủi quần áo rồi hỏi:

- Giáo chủ, người tìm ta có việc?

Đông Phương chỉ vào Khuê Vũ nói:

- Xem bệnh cho nàng. Nhất định phải cứu.

Bình Nhất Chỉ miễn cưỡng xem bệnh cho nàng. Hắn vừa cầm tay nàng bắt mạch sắc mặt liền biến dị.

Hắn thu tay về, cung kính nói:

- Giáo chủ, bệnh này không khó chữa. Chỉ cần một vài nguyên liệu đơn giản như Bạch Thược, Cam Thảo, Đại Táo, Quế Chi, Sinh Khương cùng cánh hoa Bạch Linh Liên là chữa được.

Đông Phương nghe vậy nhếch miệng cười:

- Đơn giản? Cánh hoa Bạch Linh Liên? Bình Nhất Chỉ, ngươi đang thách thức bổn tọa?

Ngữ khí Đông Phương mang vài phần tức giận. Ta lớn gan hỏi:

- Giáo chủ, Bạch Linh Liên là gì?

- Im miệng!

Nàng trầm giọng nói ta. Ta mím môi cúi gằm mặt xuống đất. Ta chỉ muốn giúp thôi mà.

Đông Phương lạnh lùng nói:

- Bình Nhất Chỉ, bổn tọa cảnh cáo ngươi. Tốt nhất không nên chống đối ta.

Bình Nhất Chỉ không sợ chết cứng giọng:

- Giáo chủ, ta không có. Thực sự chỉ có cách đó mới chữa được. Có điều ta có nguyên tắc của ta. "Cứu một mạng, gϊếŧ một mạng"

Đông Phương ngữ khí vài phần tức giận:

- Ngươi lui. Không được rời khỏi Hắc Mộc Nhai.

Bình Nhất Chỉ cúi người hành lễ:

- Thuộc hạ cáo từ.

Ta cùng Khuê Vũ đứng nhìn một màn đấu khẩu, không khí căng thẳng mà lo lắng theo.

Ta lại một đống câu hỏi, Bạch Linh Liên là cái gì? Sao vừa nhắc đến Đông Phương liền tức giận? Ta đi hỏi Bình Nhất Chỉ được không?

Ý định đó của ta lập tức bị đánh gãy, Đông Phương nhìn ta cảnh báo:

- Không có lệnh của bổn toạ, không được tìm hắn.

Dĩ nhiên ta biết "hắn" là ai. Ngoài việc đồng ý ta còn lựa chọn khác sao. Đồng ý là một chuyện mà tuân theo hay không là chuyện khác a. Ta không tìm ra chân tướng quyết không làm người.