Đông Phương, Ngươi Là Chính Thất!

Chương 12




Ta trở về Ngọc Nữ Phong, về nơi không có nàng. Gia gia cùng Kiếm Ma nói sợ ta lạc đường muốn đưa ta về nhưng ta đâu phải hài tử lên ba hở ra là lạc đường. Ta chỉ cho bọn hắn tiễn ta khỏi trấn.

Có điều, giờ ta thấy hối hận trước quyết định đó rồi. Mặt trời xuống bóng, ta lang thang nơi quỷ quái nào đó. Rừng rậm bao quanh, dùng khinh công phi lên ngọn cây cũng chẳng thấy gì ngoài màu xanh cây rừng, xung quanh tĩnh mịch chẳng tiếng động. Ta vốn định săn vài ba con thú nhỏ để lót dạ nhưng chốn này là chỗ quái nào. Loanh quanh một hồi ta vẫn trở lại chỗ cũ. Ta hậm hực ngồi phịch xuống đất lẩm bẩm:

- Chết tiệt, nhất định lọt vào trận pháp của lão quái nhân nào đó.

Tai ta vang tiếng ù ù vật nhọn xé gió. Ta bật người ngả ra sau. Xoay người thì phát hiện đó là mũi tên bạc. Từ xa nhóm người cưỡi ngựa bịt nửa mặt xuất hiện bao vây ta. Một tên đại hán xuống ngựa, chắp tay với ta:

- Công tử, cung chủ chúng ta muốn gặp ngài?

Hắn nói xong thì nghiêng người để lộ phía sau con hắc mã. Ta dù chưa hiểu chuyện gì xảy ra nhưng cứ ra được cái chỗ quái quỷ này đã.

Ta thật khâm phục bọn hắn. Vì sao ư? Bọn họ có thể đưa ta ra khỏi đây chưa đầy nửa chén trà đó, trong khi ta mất hai ngày. Vòng vèo, khúc khuỷu vẫn chưa đủ để miêu tả cái thể loại đường này. Nếu bọn họ ở hiện đại mà làm trong bộ giao thông vận tải thì ta chắc chắn sẽ ở nhà cài then chốt cửa.

Tòa đại điện màu gạch dần xuất hiện khỏi tầng lá, mái gạch, viền rồng, bệ đá Long, Lân, Ly, Phụng đủ cả. Có 4 lối đi, mỗi con án ngữ trước một lối. Ta đi theo họ bước vào lối Lân. Đứng trước cửa ta cảm thấy mình rất nhỏ bé. Không chỉ chạm trổ rồng vàng, bạch hạc mà nó to giống cây đại thụ mấy nghìn năm vậy. Bọn ta đứng đó không lâu thì cửa dần mở, giọng nói cao ngạo băng sơn phát ra:

- Vào.

Ngắn gọn súc tích, không thừa không thiếu. Ta cảm thấy mấy tên hắc y phía sau vừa rùng mình, người này đáng sợ vậy sao. Ta nhún vai chậm rãi bước vào. Đến cũng đến rồi, chạy thì còn gì mặt mũi.

Ánh nến lấp lóe hư ảo, xung quanh treo đầy tơ lụa trắng, tung bay phất phới. Ta chợt rùng mình. Cảnh này không tốt chút nào, mấy mảnh lụa trắng này làm ta liên tưởng đến tang lễ a. Bước dần vào trong, ẩn hiện người ngồi sau tấm rèm trắng, không phải một lớp mà là ba bốn lớp. Ngươi sợ người khác thấy dung mạo mình sao. Ta đứng hiên ngang dõi mắt vào trong nhằm tìm ra thứ gì đó nhưng vô ích. Bên trong phát ra tiếng nói không rõ nam hay nữ, giọng trầm trầm:

- Xưng danh.

Ngắn cụt ngủn, ngươi cho rằng mình là ai. Ta bĩu môi đáp trả:

- Vũ Dương.

Người bên trong có vẻ không vui, ta mơ hồ cảm nhận được luồng kình phong ập tới. Ta không ngần ngại phóng ra một chưởng đón lấy.

*Uỳnh* chưởng phong chạm nhau gây tiếng nổ lớn, mảnh vải lần lượt rơi lả tả chỉ có duy nhất chỗ người kia ngồi là không sao. Người này là kẻ đầu tiên khiến ta phải dùng đến tận 6 phần công lực. Người này không đơn giản. Ta nhàn nhã chắp tay ra phía sau nói:

- Cung chủ nội công thâm hậu, Vũ Dương bái phục.

Không có bất kỳ tiếng nào vọng ra. Ta cứng miệng một lúc thì lấy lại tinh thần, mỉm cười:

- Không biết có gì cung chủ muốn gặp ta?

Đợi lúc lâu tưởng như ta bị hóa đá bên trong mới có tiếng đáp nhàn nhạt:

- Ngươi vì sao đột nhập Huyền Mê cung?

Ta định thần một lúc thì ra đây là Huyền Mê cung nhưng trong truyện đâu có cái địa phương này. Ta cảm thấy không ổn, nhất định ta xuất hiện đã làm thay đổi nguyên tác. Nếu vậy số mệnh Đông Phương có phải sẽ thay đổi không. Nghĩ đến đây ta thầm cảm thấy vui vẻ. Chỉ cần người đó không sao thì nguyên tác có bị thay đổi ngàn vạn lần ta cũng không quan tâm. Chợt nhận ra mình vẫn chưa trả lời ta cười gượng:

- Thực xin lỗi, thất lễ. Ta không cố ý đột nhập Huyền Mê cung. Ta là lạc đường.

Tiếp tục im lặng, người này xem ra rất ít nói. Kiệm lời hơn cả Đông Phương. Ta chợt nảy ra trò vui, cười bí hiểm:

- Cung chủ, ta thấy nội lực ngươi thâm sâu như vậy thật muốn biết võ công ngươi ra sao. Chi bằng tỷ võ đi. Mong cung chủ chỉ giáo.

Ta vừa dứt lời thì nhún chân lao lên chỗ người đó ngồi. Chưởng phong ập đến trước mặt ta. Ta xoay người trên không né tránh, ngón tay co lại, móng tay dần dài ra, thẳng hướng không đổi. Chợt có thứ gì đó lóe lên, ta vung tay gạt phăng ám khí.

*Roẹt!!!!*

Tiếng mành vải bị ta xé đứt. Vừa lúc đó bàn tay xuất hiện trước mắt ta. Người đó không ngừng bắn kình chưởng về phía ta. Chỉ có điều thứ đó chạm vào không phải ta mà là tàn ảnh. Nhận thấy tia kinh ngạc từ người đó ta nhếch nhẹ khóe môi, song chưởng đánh úp lên chiếc mặt nạ của người đó. *Rắc* Dù né kịp nhưng chiếc mặt nạ cũng bị ta tạo thành vết nứt. Ta thầm đoán được người trước mặt ta là nữ nhân, bởi không có nam nhân nào lại có hương thơm quyến rũ như vậy.

Ta híp mắt vận nội công, chính thức cuộc vui bắt đầu. Song thủ hỗ bác chính thức tham chiến. Một tay đánh còn không lại ta huống hồ hai tay. Nữ nhân đó nửa khắc, ta đã phát hiện nhịp thở nàng bất ổn, lộ chiêu bất ổn.

Ta cười thầm, tay phải nắm thành quyền đấm vào mạn sườn trái nàng. Nàng ta vội đỡ lộ sơ hở. Nhân cơ hội, tay trái ta chộp lấy mặt nạ nàng giựt ra.

Ách. Ta muốn trả nàng mặt nạ. Thiên a, nữ nhân này chính là mỹ nhân, nàng chính là tựa tiên tử hạ phạm. Mày phượng, mũi cao thẳng táp, mắt sâu hút không chút gợn sóng. Giống như nàng không vướng bận chút hồng trần nào vậy. *Thịch* Chết rồi. Không ổn. Ta vội bỏ lại mặt nạ, xoay người bỏ chạy. Tay ta bấu chặt ngực áo, trán xuất hiện tầng mồ hôi, răng ta nghiến chặt vào nhau. Tại sao lại tái phát lúc này. Ta ngã quỵ xuống đất, đầu gối đập mạnh xuống sàn tạo tiếng cộp chói tai nhưng nó không là gì với cơn đau hiện nơi ngực phải. Ngón tay ta bấu chặt, lòng bàn tay rỉ máu.

Bất chợt ta cảm nhận luồng chân khí mát lạnh truyền vào. Cơn đau dần tan biến, ta ngước mặt, là mỹ nhân đó. Ta vừa định đứng lên thì bị nàng vận công đè xuống. Đáng ghét, lúc này ta chính là không thể vận công. Mỗi lần cơn đau tái phát, ta không thể dụng võ trong một canh giờ. Ta ngước mắt nhìn nàng, bốn mắt chạm nhau. Chợt nàng chuyển ánh mắt đi nơi khác, tay dần thu hồi khỏi ngực phải ta, xoay người bỏ đi.

Ta hít sâu một hơi lẩm bẩm:

- Không được động tâm. Ngươi chỉ được có mình nàng. Chỉ có Đông Phương. Không thể có ai. Không được phép có. Không được....

Ta tự nói đi nói lại rất nhiều lần như tụng kinh. Đến khi cảm nhận được ánh mắt nhìn mình chăm chú ta mới dừng lại, chống tay đứng dậy. Ta chắp tay cúi người cung kính:

- Cung chủ, đa tạ ngươi.

Không rõ cảm xúc nàng ra sao, chỉ nghe tiếng nói nhàn nhạt:

- Ngươi đây là sao?

Ta lắc đầu cười khổ, cung chủ có biết cũng không thể cứu ta. Ta ngước lên cao cố che đi giọt nước mắt:

- Ta chỉ còn thời hạn lâu nhất 5 năm để giúp nàng ấy.

Nữ nhân đó dường như không quan tâm ta vừa nói gì. Nàng nhắc lại câu hỏi:

- Ngươi là làm sao?

Ta tặc lưỡi, ngồi xuống đất tay chống ra sau bộ dáng bất cần:

- Mấy năm trước, ta luyện công không may tẩu hỏa nhập ma, xém chút đi gặp lão thiên rồi. Cũng may gia gia ta phát hiện kịp. Cứu được mạng nhỏ này nhưng còn để lại di chứng. Lâu lâu tim lại đau một chút.

Nữ nhân đó nhíu mày:

- Tim?

Ta cười, tay cọ cọ mũi:

- Ân. Tim ta nằm bên phải. Đặc biệt không?

Ta nhận ra nét ngạc nhiên trên mặt nàng rồi thoáng vụt tắt. Nàng nhẹ gật đầu:

- Ra là vậy. Người ngươi nhắc đến có vẻ rất quan trọng với ngươi.

Ta nhẹ gật đầu:

- Phải. Rất quan trọng. Mạng ta thuộc về nàng. Tùy nàng ấy quyết định. Nàng ấy muốn thống nhất thiên hạ, muốn vị trí tối cao, ta sẽ không từ mọi thủ đoạn để giúp nàng. Nàng ấy không chỉ nắm giữ mạng ta mà còn chiếm trọn trái tim ta. Có điều ta không nắm được trái tim nàng.

Ta cười chua xót. Ta chợt bật dậy, phủi bụi, cười:

- Cung chủ, làm phiền ngươi rồi. Ta thấy bản thân không hợp ở đây lâu. Làm phiền ngươi có thể sai người dẫn ta ra khỏi Huyền Mê cung không?

Ta thấy nàng nhíu mày không vui, đành nói thêm:

- Ta thực còn việc phải làm ngoài kia. Cung chủ yên tâm, ta sẽ không nói cho ai biết về diện mạo của ngươi.

Ta đứng đợi nàng ra quyết địng, cánh môi anh đào hé mở mang giọng nói trầm ấm:

- Ngươi nhớ kỹ, nếu ngươi để lộ, Lệ Khuynh Nhan ta sẽ tìm ngươi tính sổ.

Ta nhẹ cười:

- Được. Lệ Khuynh Nhan, ta thề.

Ta giơ ba ngón tay lên đọc lời thề:

- Trên có trời, dưới có đất. Ta, Vũ Dương, nếu nói cho kẻ khác biết diện mạo cung chủ Huyền Mê cung, Lệ Khuynh Nhan. Ta sẽ chết không toàn thây.

Chấm dứt lời thề, ta nở nụ cười tươi hỏi nàng:

- Cung chủ, ta có thể đi được chưa?

Nàng nhẹ gật đầu phất tay áo ý bảo ta ra ngoài. Ta vừa bước qua cánh cửa, giọng nói băng lãnh truyền ra:

- Hộ tống công tử ra ngoài an toàn.

Mấy tên hắc y đó chắp tay đồng thanh:

- Tuân lệnh.

Trước khi rời đi, ta ngoảnh lại nhìn chỗ đó lần nữa. Ta thật không rõ bản thân tại sao lại nói cho nàng ấy biết nhiều tâm tư như vậy. Ấn tượng về mỹ nhân Lệ Khuynh Nhan này nhất định sẽ khó phai đây. Ta thở dài một hơi, thúc ngựa đuổi theo mấy tên hắc y đó rời khỏi Huyền Mê cung.