Đông Phương, Ngươi Là Chính Thất!

Chương 1




Ta giật mình bật dậy. Đập vào mắt ta là cảnh nhà tranh mái lá, hai lão nhân mặc đồ cổ trang đang ngồi chơi cờ. Ta hoảng hốt định vỗ mặt mình mấy cái. Lúc đưa tay lên ta sững người, hai mắt mở lớn nhìn chằm chằm bàn tay nhỏ xíu. Rõ ràng ta nhớ bản thân trong lúc làm nhiệm vụ vì đồng đội bị kích động nên cả đội bị lộ. Thân làm đội trưởng, ta tự nguyện ở lại bọc hậu cho những người khác rút lui. Tuy đã thành công cho họ rút lui nhưng bản  thân bị trúng mấy phát đạn. Vậy tại sao lại ở đây, còn trong hoàn cảnh này, có phải ta đang mơ rồi không.

Ta tát mình mấy cái nhưng vẫn không tỉnh, cảm giác đau rát chân thực cho biết mình không mơ. Tiếng động phát ra làm hai lão nhân bỏ luôn ván cờ, chạy vội vào. Bạch lão nhân hết giơ tay, chân, xoay đầu ta hết bên này sang bên kia đến vạch cả mồm ta ra xem. Ta khó chịu giãy dụa. Vì đang bị bóp mặt nên ú ớ:

- Bỏ... bỏ...ra! Cá...các...người...l...à...ai?

Bạch lão nhân kinh ngạc nhìn ta rồi nhìn hắc lão nhân tức giận quát y:

- Lão già kia! Không phải ta nói ngươi đừng cho tiểu nha đầu uống thứ thuốc đó sao. Ngươi xem, đến ta nó còn không nhận ra.

Hắc lão nhân bịt lỗ tai lại nếu không màng nhĩ hắn sẽ bị thủng mất. Đợi người kia nói xong hắn thở phào nhẹ nhõm, từng bước dò xét ta. Ta cũng dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn. Hắc lão nhân thở dài:

- Xem ra là mất trí nhớ đi hoặc bị biến thành xuẩn nha đầu rồi.

Ta nghe vậy thì tức giận. Cái gì mà xuẩn nha đầu, ta đây chính là thiên tài của đội đặc nhiệm quốc tế, người người ngưỡng mộ, hắn xuẩn thì có. Chưa kịp mở miệng mắng thì đã có người thay ta trả thù. Bạch lão nhân hùng hổ lao đến đuổi đánh, chửi mắng:

- Lão già chết tiệt, ngươi dám nói tiểu bảo bối của ta xuẩn. Ngươi xuẩn thì có. Ngươi còn chạy, đêm nay lập tức ra ngoài ngủ.

Hắc lão nhân vừa chạy vừa cười đắc chí nghe vậy liền đứng lại. Hắn thà bị đánh còn hơn ngủ ngoài. Hắn không muốn làm bạn với muỗi. Mà có bị đánh cũng không đau. Hắn giả vờ kêu la:

- Ai da! Ngươi đánh chết ta thì nha đầu đó cũng không nhớ ra ngươi. Huống hồ nha đầu đó không những còn sống sao mà nội lực còn tăng tiến vượt bậc. Ai da! Dừng tay. Ngươi định sát phu sao.

Bạch lão nhân dừng tay hừ lạnh xoay người vài trong. Hắn nắm chặt lấy tay nhỏ bé của ta ôn nhu nói:

- Tiểu bảo bối, ngươi đừng như vậy. Gia gia lo cho ngươi a.

Ta chỉ tay vào mặt mình ngơ ngác hỏi:

- Gia gia? Ta là tiểu bảo bối?

Bạch lão nhân trầm mặc ôm lấy ta xoa đầu nói:

- Khổ thân tiểu bảo bối, ta chỉ vắng mặt mấy ngày đã khiến ngươi chịu cực. Ngươi yên tâm, từ nay gia gia sẽ không cho bất kỳ kẻ nào khi dễ ngươi.

Ta cố gắng tiếp thu những lời nói nghe được. Nếu không lầm thì ta đã xuyên không. Dù gì với đầu óc của một thiên tài ta cũng dễ nhận ra điều này. Thêm nữa, lão nhân này là gia gia của ta ở thế giới này mà gia gia ta cùng hắc lão nhân có quan hệ không đơn giản. Còn những chuyện khác ta chính là mờ ảo. Ta hiện tại tên gì? Đang ở đâu? Ta ngọ nguậy thoát khỏi cái ôm của lão nhân, dùng ánh mắt ngây thơ nói với lão:

- Ta không nhớ gì cả. Ta muốn biết ta là ai? Lão là ai? Tại sao ta ở đây?

Ta hỏi lão một tràng dài. Bạch lão nhân sầu khổ nhìn ta rồi nhìn hắc lão nhân. Nếu ánh mắt có thể gϊếŧ người thì hắc lão nhân từ nãy đã chết vô số lần. Mỗi câu hỏi đưa ra, sắc mặt hai lão nhân đều đen hơn hẳn. Hắc lão nhân cười hề hề mấy cái nói:

- Ngươi ở đây đi. Ta nhớ còn việc phải đi.

Lão mau chóng chuồn mất. Bạch lão nhân tức giận quát:

- Độc Cô, ngươi nhớ đấy. Có giỏi thì ở lại chịu trách nhiệm đi.

Bạch lão nhân hừ lạnh mấy cái rồi nhìn ta, nhu hòa nói:

- Tiểu bảo bối ngoan. Để ai gia nói cho ngươi biết a.

Ta ra vẻ ngoan ngoãn gật đầu ưng thuận. Bạch lão nhân vuốt vuốt chùm râu thở dài nói:

- Gia gia là Phong Thanh Dương, còn lão già kia được giang hồ gọi là Độc Cô Cầu Bại. Chúng ta ở trên núi Ngọc Nữ Phong cũng mấy chục năm. Cách đây 5 năm, ta cùng y xuống núi tình cờ thấy được hài tử mới sinh liền nhặt về nuôi. Hài tử đó là con đó tiểu bảo bối. Mấy hôm trước, ta cùng hắn cãi nhau, ta mới đi vài ngày vừa trở về đã thấy cảnh này. Cũng tại ta vô trách nhiệm đã để ngươi ở lại với lão già đó.

Nói rồi Phong Thanh Dương liền ôm lấy ta nói:

- Gia gia đang định truyền thụ võ công cho ngươi nhưng hiện tại thực không biết có ổn hay không. Cũng tại lão già đáng ghét đó.

Phong Thanh Dương cứ thao thao bất tuyệt trong khi sắc mặt của ta đã chuyển sang trắng bệnh. Ta vừa nghe thấy việc kinh thiên động địa gì vậy. Dù biết mình xuyên không nhưng không phải xuyên vào Tiếu Ngạo Giang Hồ chứ. Chưa hết Phong Thanh Dương còn là gia gia của ta, Độc Cô Cầu Bại không nói ta cũng đoán được mối quan hệ của hai lão nhân gia này. Sốc toàn tập, ta lẩm bẩm:

- Ta thật không nằm mơ đi.

Phong Thanh Dương lúc này mới nhận thấy sự thay đổi của ta. Nhìn sắc mặt ta trắng bệnh, lúc phấn khích lúc hoang mang làm hắn hoảng sợ không ít. Hắn vội bắt mạch cho ta, ngoài việc hắn phát hiện ra toàn bộ kinh mạch của ta được đả thông thì không có gì xảy ra. Lão càng lo lắng không biết đã có chuyện gì xảy ra. Phong Thanh Dương lắc người ta mấy cái hỏi:

- Tiểu bảo bối, ngươi rốt cuộc làm sao. Mau nói cho gia gia biết.

Ta bị lắc đến choáng váng nói:

- Gia gia, ta bị ngươi lắc mới thành có sao đó.

Nghe vậy y liền dừng tay nhìn ta hỏi:

- Tiểu bảo bối quả thực không sao chứ?

Ta gật gật đầu như nhớ ra điều gì đó liền hỏi y:

- Gia gia, lẽ nào ta không có tên sao người cứ gọi ta là tiểu bảo bối vậy?

Phong Thanh Dương liền gật đầu:

- Ta từ trước đến nay đều gọi ngươi như vậy. Quả thực trước đây ngươi có hỏi ta vấn đề này ta có nói không cần thiết.

Ta khóc ròng trong lòng cảm thấy tổn thương sâu sắc. Ta cố gắng đưa vài giọt nước mắt ra mếu máo:

- Gia gia, người nói thương ta vậy mà đến cái tên cũng không đặt cho ta. Huhuhu....

Ta vừa vùng vẫy làm bộ giận dỗi vừa  lấy tay dụi mắt cho mắt đỏ lên cùng xuất hiện nước mắt. Y thấy ta khóc thương tâm như vậy vội ôm lấy ta hống:

- Tiểu bảo bối ngoan, gia gia sẽ đặt cho ngươi một cái tên thật hay được không? Ngoan a, đừng khóc.

Ta lúc này nhẹ gật đầu ngắt quãng nói kèm chút nũng nịu:

- Gia gia, vậy người định đặt ta tên gì?

Phong Thanh Dương nghĩ ngợi một hồi rồi nói:

- Gọi ngươi là Bảo Bối được không?

Thấy ta bĩu môi trực khóc, Phong Thanh Dương vội xua tay:

- Không phải, gia gia trêu ngươi. Không gọi bải bối. Gọi là Phong Cô Dương đi.

Ta khịt khịt mũi, cô lắc đầu thầm nghĩ. Tại sao lại có người đặt tên kỳ cục như vậy, thật tội nghiệp cho ta mà. Phong lão gia, ta rất thần tượng ngươi đó, đừng làm sụp đổ hình tượng trong lòng ta như vậy. Thấy bảo bối không ưng, Phong Thanh Dương nhẹ giọng hỏi:

- Vậy tiểu gia hỏa thích tên gì nào?

Ta khịt khịt mũi nói:

- Ta thích tên Dương giống của gia gia.

Phong Thanh Dương đứng hình vài giây rồi cười lớn:

- Haha! Hảo! Vậy từ nay gọi ngươi là Tiểu Dương được không?

- Không được!

Ta khá ưng thuận với cái tên đang địng gật đầu thì bị tiếng quát làm giật mình nhìn hắc lão nhân hằm hằm đi tới. Độc Cô Cầu Bại nói:

- Ta nói không được. Nếu gọi nha đầu đó là Tiểu Dương thì từ nay ta gọi ngươi là gì. Không được.

Ta đứng hình, có ai đó đánh cho ta tỉnh được không. Đây là thiên hạ đệ nhất võ lâm sao. Ta giật giật khóe miệng nói:

- Vậy gia gia cho ta lấy họ Dương, còn tên thì là gì cũng được.

Độc Cô Cầu Bại thấy hài tử ngoan ngoãn theo ý mình liền cười hứng chí vỗ đầu ta mấy cái rồi bỏ ra ngoài. Phong Thanh Dương đen mặt lườm hắn trong tay bắn ra viên đá nhắm người trước mặt. Độc Cô Cầu Bại nghiêng người né bỏ chạy.

Phong Thanh Dương tiếp tục hừ lạnh mấy cái. Ta thấy sắc mặt lão nhân gia không tốt đành nói:

- Gia gia, không phải người vẫn mong ta khỏe mạnh sao. Hay là gọi ta Vũ Dương, Tiểu Vũ là được. Chỉ cần tên ta có chữ Dương của người là được.

Phong Thanh Dương thấy hài tử hiểu chuyện lại nghĩ hài tử lại bị ủy khuất. Lão thực xúc động muốn khóc liền đi đến ôm ta vào lòng:

- Được! Tiểu Vũ, Vũ Dương. Tiểu bảo bối của ta.

Ta thật không hiểu sao lão nhân này lại thích ôm ấp như vậy. Bất giác ta cảm thấy có thứ gì đó ấm áp chảy trong lòng mình. Ta vòng cánh tay nhỏ bé của mình ôm lấy lão nhân này, ấm áp không tự chủ gọi hai tiếng gia gia.