Đông Phương Nghê Thường Khúc
"Luyện cô nương!" Trác Nhất Hàng vừa thấy bóng người cách đó không xa liền kinh ngạc hô.
"..." mới còn cùng Dương Liên Đình nó chuyện phiếm xong, Chu Thường Lạc đã nghe âm thanh vui mừng kinh ngạc của cao đồ Võ Đang, không kiềm được cũng ngẩng đầu nhìn lại liền thấy một người mắt ngọc mày ngài đứng ven sông dường như nghe thấy tiếng gọi Trác Nhất Hàng mỹ nhân khẽ cau mày, nhìn lại.
"Đúng là giai nhân." Chu Thường Lạc thu quạt trong tay chậc chậc khen.
Thấy nói như vậy trong mắt Thái tử còn ánh lên sự hứng thú Trác Nhất Hàng cảm thấy tức giận, giống như đồ của mình bị mạo phạm. Hắn tin là nếu lúc này người đứng trước mặt mình không phải là thái tử nói sợ là mình đã sớm động thủ.
Mặc dù Chu Thường Lạc không được phụ hoàng hắn coi trọng, nhưng những người bên cạnh rất dung túng cho hắn, dù sao cũng là con trai trưởng, trong mắt đám nho sinh giúp kia thì đây chính là hoàng đế tương lai chính thống duy nhất, cũng do ai kêu hoàng hậu không có con chứ? Dưới sự cổ động của những kẻ bên dưới thì dù sao hắn cũng đã thành thái tử rồi không phải sao? Trong lòng đầy kiêu ngạo hắn xem mỹ nhân trong thiên hạ này trừ của phụ hoàng hắn thì tất cả đều là của hắn, cho nên phương diện nữ sắc cũng phóng đãng hơn. "Nhất Hàng, cô nương này tên là gì?"
Trác Nhất Hàng nghe thấy trong lòng càng nóng lên, Dương Liên Đình đứng bên cạnh luôn nháy mắt với hắn, mặc dù không tình nguyện nhưng ai lại dám cản đường chứ. "Chỉ gặp qua có hai lần, biết nàng họ Luyện, tên vẫn không biết được." trong lòng không vui còn nóng ruột nhiều hơn.
"Thái tử, ngài là vạn kim khu, cô nương hương dã không rõ ràng, sao có thể xứng với thân phận tôn quý của ngài." Dương Liên Đình đứng bên cạnh vội khuyên nhủ, nhưng hắn không hề phát hiện đi đôi với lời nói của mình thì sắc mặt hai gã đàn ông kia cũng không vui chút nào.
"Không gì đáng ngại, Dương đại nhân đừng quá câu nệ, nhìn khí chất cô nương này có lẽ đã được giáo dưỡng rất tốt, là một đại gia tiểu thư, bổn cung sao lại không thể tiếp xúc được." Chu Thường Lạc cảm thấy nữ tử này nhìn lương thiện, nếu mình thu nàng vào hậu cung thì quá tốt rồi.
Dương Liên Đình cũng không có khuyên can nữa, nhưng thấy thái tử kiên quyết liền lắc đầu buông tha, trong lòng than thở, hy vọng nữ tử kia không phải là một cái họa quốc ương dân, hắn đã thấy thánh thượng còn bị Trịnh quý phi kia mê hoặc đến ngu đần, còn muốn phá vỡ luật lệ tổ tông.
Tâm tư hai gã đàn ông này còn đang nghĩ ngợi, nhưng họ hoàn toàn không biết Nghê Thường cho đến giờ đối với những thứ trong mắt họ vinh hoa phú quý gì đó cũng không hề có hứng thú.
"Trác thiếu hiệp," thấy Trác Nhất Hàng gọi mình Nghê Thường cũng không thể vờ như không nghe thấy, chỉ có thể đến hàn huyên đôi câu."
"Luyện cô nương, ngươi đi chuyến này là vì hắn sao?" Trác Nhất Hàng cũng biết cái tên đó rất nhạy cảm, liền dùng từ hắn thay vào, dù sao hắn cũng không có ý muốn nói cái tên đó ra, cảm giác như cái tên đó đang xem nhẹ mình vài phần.
Nghê Thường sao lại không biết hắn trong miệng hắn là ai? chỉ là nhìn thấy cái tên bên cạnh mặt xanh lét, hiển nhiên là tên nam nhân chơi bời quá độ, trong mắt liền hiện lên sự chán ghét, nàng không kiềm được lui về sau hai bước, qua loa lấy lệ ứng tiếng: "ừ."
"Triều đình cũng đã đưa đại quân đến, cô nương không bằng cũng nên lui xuống, nếu không sẽ vạ lây đến cô nương. Trác Nhất Hàng có lòng tốt muốn giải thích.
Bách hoa tùng trung khứ, phiến diệp bất triêm thân. Nghê Thường đến giờ cũng không hề lo lắng, khi nàng nghĩ lại với sức một mình thì không thể đánh lui đại quân triều đình, nhưng tự vệ vẫn có thừa. Hơn nữa nàng cũng biết Vạn Lịch đế phái hai vị hoàng tử đến cũng cho họ thêm mấy ngàn binh mã, chẳng qua cũng chỉ là tiểu đả tiểu nháo, những binh mã này dù cho có huấn luyện trang bị hoàn hảo, nhưng gặp phải cao thủ võ lâm, thì số lượng ngươi thắng được cũng không cao, mà trên Hắc Mộc Nhai giáo chúng cũng không ít hơn ngàn người, vạn giáo chúng lại hiểu rõ các nơi trong cả nước, nếu thật sự động thủ, sợ là không thua gì một trận vương triều chiến loạn diệt vong.
"Ta biết, đa tạ hảo ý của Trác công tử." mặc dù ngôn ngữ đối với Trác Nhất Hàng vẫn xem thường, nhưng phần ân tình này nên nhận, dù sao cũng là hảo ý. Tính thời gian một chút, đợi chút nữa Đông Phương đến mình cũng nên đi.
"Vậy Trác công tử, ta cáo từ trước."
"Nhất Hàng, sao ngươi lại để cô nương kia đi vậy?" Chu Thường Lạc còn tiếc rẻ không kịp nhìn thấy mỹ nhân thêm một chút.
"Thái tử chuyến này ngài đi là có đại sự." Trác Nhất Hàng không mềm không cứng nói một câu. Khiến cho sắc mặt thái tử còn đang tiếc nuối càng thêm khó coi.
Thấy Nghê Thường vừa về Đông Phương cũng không hỏi nàng đã đi đâu, dù sao Nghê Thường lúc này cũng nên được tự do. Đột nhiên lúc này lại có giáo trung truyền tin đến: "Giáo chủ, trên Hắc Mộc Nhai có người cầu kiến, tự xưng là người trong triều đình."
"Lúc này Nhật Nguyệt thần giáo ta đang còn cảnh giác như vậy mà lại có người triều đình chạy đến đây, không ngại gặp."
Đông Phương làm những chuyện này dù sao cũng coi là tư vụ Nhật Nguyệt thần giáo, Nghê Thường cũng không có theo sao không biết lại một mình ở đâu rồi, những người bên cạnh dù không rõ nàng là ai, nhưng có nghe Đông Phương giáo chủ nói là bằng hữu nên bọn họ cũng không dám lỗ mãng với nàng.
Cái này xem ra là hậu viện của Đông Phương Bất Bại, Nghê Thường lại nhớ đến những lời Cửu Nương từng nói về Đông Phương có thê thiếp, thật ra cũng chỉ là đồn bậy trên giang hồ. Nghĩ đến khi đó mình vì chuyện này mà trong lòng nổi giận, trong lòng không kiềm được có chút xấu hổ.
Nghê Thường dần cảm thấy mệt mỏi, dựa vào cái cột bên cạnh, ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại đã ở trong ngực Đông Phương, còn được cảm thụ thêm phần ấm áp, khiến nàng không muốn mở miệng.
Đông Phương biết người trong ngực cũng đã tỉnh rồi, tiếng hít thở kia cũng coi như bán đứng nàng, nàng lại không mở miệng chỉ im lặng nhìn người trong ngực mình, nhớ đến chuyện khi nãy.
Mới vừa gặp được kẻ mà hoàng thượng vô cùng yêu thương Phúc Vương Chu Thường Quân, nam nhân kia không có chút di truyền nét đẹp nào của nương hắn, tướng mạo có chút xấu xí, có lẽ giống cha hắn, nhưng thấy người trắng mét kia thấy cũng tạm được. Nhìn cũng không như lời đồn thế gian.
Phúc vương thật ra cũng không phải kẻ thông minh gì, nói đúng hơn hắn cũng không thể đánh động gì mình. Khi hắn phân trần hoàng thượng vì yêu thương hoàng huynh hơn mà căm thù hắn, còn lộ ra chút sợ hãi của hắn, nàng biết nhất định sau hắn có kẻ chỉ đường cho hắn nói như vậy. Mà người kia chỉ có thể là nữ nhân mà Vạn Lịch yêu thương nhất Trịnh quý phi. Không hiểu vì sao nữ nhân này lại mang con trai mình thương yêu nhất đến trước mặt Đông Phương Bất Bại, còn kêu hổ lột da, ngoại trừ chỉ có việc này ra thì không còn chuyện gì khác.
Nghe qua những lời này nàng cũng thấy hắn thật đáng thương, dù cho hoàng thượng yêu thương cả nương hắn cũng phải phí hết tâm tư, chỉ vì bảo toàn cái mạng cho hắn.
Năm đó Chu Nguyên Chương dựa vào Minh giáo phát triển, leo lên đế vị khi công thành danh toại gϊếŧ chết tay sai xảo quyệt. Minh giáo lớn như vậy cuối cùng lại tàn lụi, tàn dư còn lại chỉ có thể mai danh ẩn tích, biến thành Nhật Nguyệt thần giáo, tham sống sợ chết, ai cũng nghĩ được, trải qua hơn 200 năm, con cháu của hắn lại đem giang sơn đến cầu mình.
"Nếu giáo chủ có thể giúp ta lên vị, Thường Tuân ắt sẽ cảm kích đến rơi nước mắt, Nhật Nguyệt thần giáo vì quốc giáo, muôn đời trường tồn."
Chu Thường Tuân cũng không phải kẻ thông minh, nhưng lại đối tượng tốt cho mình hợp tác nếu tương lai hắn có thể leo lên đế vị, mình không chắc có thể hoàn thành việc thống nhất giang hồ, tên này bất thiện quyền biến có thể tương lai sẽ có người khuyến khích hắn làm chuyện bất lợi với Nhật Nguyệt thần giáo, nhưng cũng sẽ không làm hại được gì mình, đúng là một người tốt để mình chọn hợp tác.
Nghê Thường còn đang đắm chìm trong yên tĩnh hạnh phúc khó mà có được, làm gì còn quản tới chuyện Đông Phương còn đang tính đem nàng đi đâu.
Đông Phương ở đó suy nghĩ đủ thứ, nhưng lại quên mất mình phải đưa Nghê Thường về phòng, trong lúc vô tình mình lại bế người này đi hết nửa vòng Hắc Mộc Nhai. Có thể khiến Đông Phương giáo chủ nhịn nhục chịu khó ôm lấy như vậy, sợ là người này trong lòng giáo chủ không hề nhỏ rồi.
Khi Đồng Bách Hùng từ thủ hạ của mình biết được chuyện này, "Người này xem ra có thể là giáo chủ phu nhân tương lai rồi." sau đó liền thấy ánh mắt thủ hạ kinh ngạc, liền tính xem đến lúc đó mình nên chuẩn bị bao nhiêu quà tặng đây.