Đông Phương Nghê Thường Khúc

Chương 47




Vì lần này ở Hành Dương Đông Phương Bất Bại xuất hiện, ánh mắt tất cả các môn phái lớn nhỏ đều bị hắn hấp dẫn, vị nhân huynh muốn rửa tay gác kiếm liền bị bỏ quên, coi như tránh được đại họa diệt môn trước mắt. Vốn chuẩn bị tốt muốn cho phái Hành Sơn một bài học tạo uy, Tà Lãnh Thiền vì thấy Đông Phương Bất Bại xuất hiện mà trong lòng cũng run sợ, vội vã bế quan. Chưởng môn ngũ nhạc kiếm phái vội tổ chức hội nghị, thương lượng xem coi có phải Đông Phương Bất Bại đang chuẩn bị kéo đến tấn công hay không?

Võ công Đông Phương Bất bại không gì nghi được, có thể một tay tiếp được một kiếm của Nhạc Bất Quần có dã tâm muốn làm minh chủ ngũ nhạc kiếm phái, cũng làm nát bảo kiếm tương truyền của hắn, đây đối với hắn là một chuyện vô cùng nhục nhã, cũng đang tự tạo uy danh cho Đông Phương Bất Bại.





Trước kia đệ nhất thiên hạ ít nhiều cũng là nhờ danh Nhật Nguyệt thần giáo mà tồn tại, trải qua trận đánh này cũng không còn là niên thiếu trước kia nữa, lại có chút không kính. Chuyện truyền về Hắc Mộc Nhai, khiến cho những kẻ ngu xuẩn kia có dã tâm muốn nổi loạn cũng phải sợ hãi mà thu vòi. Cũng để cho Đông Bách Hùng tiến hành cải cách gặp không ít phiền toái lần này lại thu được nhiều hơn ngoài mong đợi.

Khác với bọn họ, Đông Phương quang minh chính đại kéo Nghê Thường đi dạo quanh thành Hành Dương. Người chính phái luôn hận đến ngứa răng, nhưng không nói gì đây chính là giáo chủ ma giáo a, cũng không phải người bình thường a, sao mà dám bắt được thậm chí phái người theo dõi cũng không dám, đây không phải là chịu chết thỏa đáng sao?

'"Ngươi xuất hiện lần này giữ lại được Lưu Chính Phong còn khiến cho ngũ nhạc kiếm tự xưng danh môn chính phái kia phải đấu đá lẫn nhau, thật ra cũng không tệ." lời nói Nghê Thường có chút hài hước, dường như thấy Đông Phương đi quản mấy chuyện vớ vẩn như vậy thật khiến người ta kinh ngạc.



"Thứ nhất ngăn Tung Sơn lớn mạnh thêm, kíƈɦ ŧɦíƈɦ bọn họ nội đấu, miễn cưỡng duy trì thăng bằng thế lực ngũ nhạc, thứ hai gϊếŧ hết những kẻ kiêu căng phách lối tự xưng danh môn chính phái, thứ ba quan hệ của Khúc Dương và Lưu Chính Phong bị Tung Sơn nắm không tha, cũng sẽ dính đến người nhà vô tội của họ, đúng là nhất cử tam đắc." Ánh mắt Nghê Thường lóe lên, "Xem ra ngươi ở Hắc Mộc Nhai 5 năm qua tâm cơ không ít."

"Như nhau thôi." cho dù không biết Nghê Thường đang nghĩ gì, nhưng Đông Phương biết nàng có thể còn hơn mình nhiều, Minh Nguyệt Hiệp vừa chính vừa ta trên giang hồ danh tiếng cũng vang dội rất nhiều.

Trên giang hồ có quy tắc "gặp rừng đừng vào." nhiều người trên giang hồ vì phân tranh thường chọn rừng cây khuất bóng giải quyết, nếu bị kẻ khác đột nhiên xông vào bị phát hiện, không làm được gì sẽ chọc giận những nhân vật cấm kỵ trên giang hồ kia, phạm vào cấm kỵ thì muốn bảo vệ môn phái mình cũng không thể nhúng tay vào được.



Quy tắc giang hồ đều do ước định mà thành, nhưng cũng rất bền vững, cho dù Đông Phương Bất Bại, Luyện Nghê Thường đều là nhân vật đứng đầu giang hồ cũng không thể tùy ý phá vỡ được.

Nghe trong rừng có động tĩnh, chân mày Đông Phương khẽ động, xem ra lại là chém gϊếŧ trong giang hồ.

"Không cần để ý." Đông Phương nghĩ ôm nhiều chuyện không bằng bớt đi một chuyện, muốn kéo Nghê Thường đi ra, nhưng lại bị Nghê Thường cản lại, "Hình như ta nghe thấy tiếng nữ nhân kêu cứu." Minh Nguyệt Hiệp vốn là chỗ giúp người nghèo khổ, chứa nhiều phụ nữ già yếu và hài tử nhỏ, mặc dù đối đãi không quá nhiệt tình, nhưng khi thấy nữ nhân và hài tử bị khi dễ thì không thể ngồi yên được.

Rừng không lớn, nhưng ánh sáng rất tốt, Nghê Thường liếc một cái thấy được bóng người quen thuộc.
"Đó không phải Khúc Dương sao, sao lại ở đây?" bị mọi người vây quanh, nghĩ đến Khúc Dương kia cũng không phải là chỗ tốt gì, chỉ là Nghê Thường tò mò Đông Phương sẽ làm gì, "Ngươi?"

"Đây dĩ nhiên là chết rồi, không phải sao?" Khúc Dương bị bắt sống, mình cũng không muốn thấy, người chết rồi sẽ không có bí mật, cũng tốt.

Đó không phải Lệnh Hồ Xung sao? đại đệ tử Hoa Sơn, bên cạnh chắc là Nhạc Linh San Hoa Sơn rồi, không có chuyện gì đâu, yên tâm.

Nghê Thường nhìn kỹ một chút, "Ta đã thấy Nhạc Linh San, nữ nhân này hình như không phải người Hoa Sơn." bất quá nàng cũng yên tâm vì không có chuyện gì. "Ngươi không tốt để hiện thân, ta đi một lát rồi quay lại."

"Được." Đông Phương biết hẳn là không có gì khó khăn, cũng không đi theo, chỉ ở lại đó chờ.

Đông Phương Bất Bại vừa xuất hiện thì các chưởng môn liền họp nhau lại, bỏ quên đệ tử bên dưới, trộm được phù sinh nửa ngày rảnh rỗi Lệnh Hồ Xung vốn phải dắt tiểu sư muội hắn yêu Nhạc Linh San đi dạo, rồi nói chuyện yêu đương, ai ngờ tiểu sư muội Nghi Lâm Hằng Sơn đỏ mặt nói là có chuyện muốn nói với hắn, liền gọi hắn đến đây còn chưa kịp nói, thì bị khúc nhạc du dương bên suối cuốn hút, không để ý Nghi Lâm tính nói lại thôi men theo khúc nhạc đến đây, nhưng lại nhìn thấy người đáng lẽ ra nên ở trong thành cùng với mọi người bàn việc chống lại ma giáo Lưu sư thúc lại cùng một nam nhân trung niên khác bị đả thương đang nằm trên đất.
Trong lòng suy nghĩ biết chỗ này có chuyện Lệnh Hồ Xung muốn bỏ đi, nhưng lại nhìn thấy Lưu Chính Phong, còn có Phí Kiếm đang chờ cơ hội động kiếm. Phí Kiếm ngay trước mặt Lệnh Hồ Xung gϊếŧ người, luôn được sư phụ dạy dỗ muốn hành hiệp trượng nghĩa như hắn thì sao có thể ngồi yên được, vì vậy hắn thoát khỏi bàn tay Nghi Lâm cản lại, nhắm mắt đi đến.

"Tiền bối chúng ta là người hiệp nghĩa không phân biệt được đúng sai gϊếŧ người như vậy thì không được đâu!"

Phí Kiếm bị một hậu bối trẻ tuổi dạy dỗ, còn có phản đồ trước mặt đang gặp nhau cùng ma giáo, dĩ nhiên là không vui, nói phản giúp nhau, bình thường hắn luyện võ công, nếu bàn về miệng lưỡi không phải đối thủ của Lệnh Hồ Xung, vài ba lời thẹn quá thành giận liền công khai huy hiếp bậy bạ: "Gϊếŧ hai cũng là gϊếŧ, gϊếŧ ba cũng là gϊếŧ."
Lệnh Hồ Xung cũng không sợ hãi, liền biện minh nhưng Phí Kiếm lại động thủ hắn biết công phu mèo quào của mình chỉ sợ không làm được gì.

Trải qua mấy ở chung Nghi Lâm sớm sinh tình với Lệnh Hồ Xung hôm nay gọi hắn ra cũng vì muốn tỏ tình, ai ngờ lại gặp chuyện này, trong lòng sinh thương cảm lại thấy người mình yêu bị uy hiếp, sắp bỏ mạng, liền hét to kêu cứu mạng. Đúng lúc Nghê Thường đi ngang qua.

Nghê Thường đến hòa giải chút việc tranh đấu này, để Lệnh Hồ Xung không kịp dừng có hội thở dốc. Dĩ nhiên Phí Kiếm đã làm Khúc Dương bị thương nặng khi kêu lên, còn Lưu Chính Phong vẫn còn tốt, mặc dù lòng say mê âm luật võ công bình thường, lại ngã mà không thương tích gì, ngược lại còn ngăn cái tên võ công không đến này, võ công thua xa Kiếm Phí.

"Đã xảy ra chuyện gì?"
Thấy có người nhúng tay, Phí Kiếm nhìn thấy là khách mới của Tung Sơn, trong lòng kiêng kị Luyện cô nương này võ công không thấp, lại liên quan đến triều đình, hơn nữa trong đại điển còn công khai có quan hệ với Đông Phương Bất Bại, thân phận thần bí. Hắn cũng không biết chưởng môn của mình đối đãi với người này thế nào, nên không dám tùy tiện động thủ. Nhớ đến Lưu Chính Phong và Khúc Dương cấu kết sớm có nhân chứng, hắn cũng không sợ nhân lúc các chưởng môn đang tụ họp, mình cũng không ngại thông báo, vì phái Hành Sơn đại nghĩa diệt thân, thanh lý môn hộ.

"Thì ra là Luyện cô nương, chỉ là chút phiền phức trên giang hồ, không cần cô nương nhọc tâm!"

"Vậy xử lý xong rồi sao, nghe tiếng cô nương này kêu cứu mạng ta còn tưởng là xảy ra chuyện gì?" Phí Kiếm cũng không phải nhân vật lớn gì, Nghê Thường cũng tùy ý làm không ngại cái gì.
Biết đây đang châm chọc mình trong lòng Phí Kiếm tức giận cũng không dám để lộ chút nào: "đã kết thúc, cô nương không ngại thì rời đi cho, tại hạ liền đi sau." Luyện cô nương cũng không dám hận, cũng có tiểu ni cô này làm hư chuyện tốt của mình, mình không thể bỏ qua cho ả ta được.

"Cô nương ta là Nghi Lâm phái Hằng Sơn, đây là sư huynh ta Lệnh Hồ Xung phái Hoa Sơn, Phí Kiếm sư thúc muốn gϊếŧ bọn ta diệt khẩu, thỉnh cầu cô nương giúp bọn ta." nói đến Lệnh Hồ Xung còn nhớ đến chút mặt mũi là đại đệ tử Hoa Sơn, nhưng Nghi Lâm lại không lo đến, nàng ở trong phái khi còn nhỏ, luôn được các sư tỷ chiếu cố, ngay cả sư phụ cũng rất sủng ái nàng, nàng nhờ người cầu cứu cũng không cần chút mặt mũi nào.

"Nghi Lâm, Hằng Sơn?"

===///===

Tác giả có lời muốn nói
Quan hệ tỷ muội giữa Đông Phương và Nghi Lâm, khiến ta rất rối, chỉ có thể khác trên ti vi thôi