Đông Phương Nghê Thường Khúc

Chương 35




Đông Phương sờ cái hà bao bên người mình, tinh xảo hoa lệ, giá trị không biết bao nhiêu, nhưng khi nàng nhìn lại cũng chỉ là chút ký thác, trí nhớ không kiềm được quay trở về năm đó, khi đó không có người tên Đông Phương Bất Bại này.

Đây chỉ là một thôn trang nhỏ phồn hoa, đường đi giao thông tiện lợi, gà chó tương ngửi, nói là thế ngoại đào viên cũng không quá. Nhưng vì trộm cướp hoành hành, bất đắc dĩ thôn gặp phải thảm họa ngập đầu, ở chỗ này có tên phú hộ Công Tôn gia, rất có tài, vì vậy liền giúp mọi người an bài mã xa cho cả nhà, chỉ vì muốn tránh đám thổ phỉ hung ác kia.

Thổ phỉ đến, thời gian nói sớm không ít, thôn dân không kịp đề phòng chỉ biết lo chạy thoát thân, trong thời khắc sinh tử cái khiêm nhường khi bình thường đã bị hắn ném ra ngoài chín tầng mây. Công Tôn Dịch che chở cho kế mẫu cùng ấu đệ mới sinh còn chưa đầy tháng chạy trốn, một bên kéo theo ấu nữ cùng đại nữ nhi, chỉ là quá loạn, do quá loạn. Mọi người đùn đẩy nhau chạy tán loạn, đại nữ nhi bị đẩy trái đẩy phải do quá kinh hoảng lại nắm bàn tay ấu muội nhỏ bé non nớt cố bước nhanh hơn, muốn đuổi theo cha mình đang cách một khoảng xa. Chỉ cần đến gần xe ngựa thì có thể an toàn, chỉ cần đến gần xe ngựa thì ổn rồi, ôm hy vọng cho dù không còn sức, tỷ tỷ vẫn dùng sức chạy, nhưng lại không ngờ vẫn chậm một bước.





"Nha đầu, nhanh lên một chút!"

Phụ thân kêu lên khiến tỷ tỷ càng tăng nhanh tốc độ, bước chân hỗn loạn để ấu muội đứng dậy, "Tỷ tỷ ta chạy không nổi nữa!" âm thanh nhỏ như muỗi kêu không to hơn những âm thanh khóc chung quanh, cũng không đáng nhắc đến, "Muội muội ráng kiên trì thêm chút nữa."

Chạy được một lúc ấu muội té ngã, con thỏ nhỏ trong ngực kinh sợ mà nhảy ra, "Thỏ thỏ đừng chạy." ấu muội không hiểu chuyện liền chạy ra, tỷ tỷ chỉ có thể đuổi theo. "Nha đầu đừng chạy!"

"Cha nó, cha nó, nhanh đi đi! hai nha đầu kia sao có thể quý hơn tiểu tử báu vật này. Không nhanh đi thì mọi người cũng không sống được đâu, mau lên!" kế mẫu hoảng sợ nhìn thấy bóng kẻ thổ phỉ đang tới gần, vội kéo Công Tôn Dịch lên xe. Công Tôn Dịch có chút không đành lòng, dù sao cũng là máu thịt của hắn, hắn vẫn muốn chờ một lát, nhưng khi hắn nghe được tiếng thổ phỉ cười to, thì liền bỏ qua, dù sao thì mình không phải còn có con trai rồi sao.



Giơ roi giục ngựa, trong lòng đầy áy náy lại không dám tiếp tục, sợ nhìn thấy ánh mắt nữ nhi nhìn thấy xe ngựa nghênh ngang rời đi.

Khó khăn lắm mới tìm được ấu muội về lại không ngờ mình vừa quay đầu lại đã thấy người cha từ ái bỏ lại mình, mà sau lưng không xa kia chính là đám thổ phỉ đang chém gϊếŧ thành thảm cảnh, lúc này nàng cảm thấy quanh mình tối đen, nhưng nghe ấu muội trong ngực nói "Tỷ tỷ ta sợ." che đi ánh mắt sợ hãi của nàng, đem ấu muội dấu vào trong thúng nhỏ, một mình dụ đám người đó đi, chỉ vì ấu muội cầu đường sống cho muội. "Muội muội, ở đây đừng chạy lung tung, tỷ tỷ chút sẽ quay lại tìm ngươi, chờ một chút thôi."

"Tỷ tỷ ta sợ!" ấu muội kéo tay tỷ tỷ, không chịu buông.

"Đừng sợ, đây là bùa hộ mạng, nó sẽ bảo vệ ngươi, mau cất cho kỹ. Ta sẽ quay lại đón ngươi, đừng sợ cúi thấp một chút, ngồi thấp xuống." đem ấu muội dấu kỹ, tỷ tỷ liền gắng sức chạy, nhưng nàng lại không nghĩ lần từ biệt đó lại trôi qua nhiều năm liền.



Sau đó tỷ tỷ được một người tên Độc Cô Cầu Bại cứu được, trở thành Đông Phương Bất Bại, nhưng bên mình cũng chỉ có một thân một mình...

Nghê Thường một mình quay về phòng, thấy bên ngoài có hai giáo chúng của Nhật Nguyệt thần giáo đang trông chừng trước cửa, tính đi vào lại bị một nữ tử trẻ tuổi không lễ độ cản lại, ánh mắt kì lạ nhìn người kia hỏi: ''Ta tìm Đông Phương.''

Nhìn bộ dạng nữ tử đúng là người trên Hắc Mộc Nhai, nhưng có lẽ chỉ là mấy năm gần đây thôi vì mình chưa từng gặp qua, chỉ là nhìn bộ dạng cũng xinh đẹp, nhưng chỉ là nha hoàn bên cạnh Đông Phương thôi sao? Ngươi tên là gì?''

''Nô tỳ tên là Ngọc Nương.'' Biết người trước mặt có quan hệ với giáo chủ không tầm thường, Ngọc Nương không dám chậm trễ liền lui xuống.
Nghê Thường ráng nghĩ dường như người trước mặt có chút quen mắt, thật ra là ai đây? Nga, đúng rồi người này có dung mạo giống phu nhân Nhậm Ngã Hành là Tuyết Tâm có hơn tám phần như nhau, Đông Phương Bất Bại đem một người giống vậy để cạnh mình là có ý gì, không lẽ đối với Tuyết Tâm còn có tình xưa khó quên?

Nghĩ như vậy tâm tình Nghê Thường liền không vui, nhìn bộ dạng cung kính ôn hòa này lại có chút không ưa.

Không biết được tâm tình Nghê Thường lúc này, Ngọc Nương chỉ cảm thấy chung quanh đột nhiên lạnh rét, chắc là ảo giác rồi! giÁo chủ sai nô tỳ báo với tiểu thư, mời đến Vãn Tâm Thính nói chuyện, chút nữa giáo chủ sẽ đến.''

''Không biết tên Đông Phương Bất Bại này lại giở trò qủy gì nữa, cần gì phải phiền phức như vậy.'' Nghê Thường lẩm bẩm vài câu, liền đi theo Ngọc Nương, trong lòng suy nghĩ đây là ý gì.
''Ngươi biết không?'' Nghê Thường vừa bước đến chỗ ngồi trong đình, đã thấy Đông Phương nằm trên bàn đá, Nghe thấy câu hỏi không đầu không đuôi.

''Ta không biết, cũng không muốn biết.'' Để thanh kiếm xuống, cả chút mặt mũi Nghê Thường cũng không chừa cho, chỉ ngồi xuống phụng bồi nàng. ''Ta chỉ muốn biết người tìm ta đến đây có chuyện gì, hay chỉ đơn giản là uống rượu thôi?''

''Ta không thích uống rượu.''

''Cần gì phải uống, đau lòng tổn thương.''

''Nhưng thế nhân từng nói rượu giải sầu, say quên đau.'' Đông Phương nghiên đầu cười rực rỡ với Nghê Thường nói. Còn nói là có tình tại sao lại có thể nhìn thấy người đó thực sự còn thờ ơ chứ? ''Bởi vì tâm tình ta không tốt a!''
''Phải không?'' Nghê Thường không để ý đến, trong lòng nàng đối với Đông Phương vui giận coi như vô hình, khó nhìn ra được vì đè nén quá nhiều, tâm tư nặng nề sao lại có thể dễ dàng khiến người ta bật cười. "Chuyện này không phải thường xuyên xảy ra sao?"

Khi ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt Đông Phương tựa tiếu phi tiếu khóc không giống khóc biểu tình quái dị, khiến lòng Nghê Thường đau xót, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tại sao khi nãy gặp nhau còn vui vẻ nhưng mà lúc này dáng vẻ Đông Phương nhìn như không còn sức sống nữa, mình chỉ mới đi được một lúc, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Uống một hớp, Đồng Phương tựa hồ rất không hài lòng chất lượng rượu, liền ném ra ngoài cửa sổ, cũng không để ý nàng nói gì, chỉ cần có người cho nàng bày tỏ hết, mà Nghê Thường lại là chọn lựa tốt nhất, nàng đem ly rượu nặng nề đặt trên bàn: "Ta thấy cha rồi." trong tình huống ta không hề chuẩn bị chút gì, đột nhiên xuất hiện trước mặt ta.
Đông Phương có người nhà nhưng đến giờ cũng chưa từng nghe nàng nói qua, trên giang hồ cũng không có chút lời đồn nào, người này đột nhiên xuất hiện như từ trên trời rơi xuống khiến mọi người luôn cảm thấy thần bí. Ánh mắt Nghê Thường lóe lên nghi hoặc, nhưng đối với lời nói tiếp theo của nàng càng thêm để ý.

"Hôm nay thấy hắn ở đây, nhưng hắn đã không còn dáng vẻ khi xưa" là một □□ mặt đắp phấn, mất đi nghạnh khí từng là một nam nhi. Không biết bọn họ sau khi bỏ hai người lại, trong những năm không có mình đã xảy ra chuyện gì, cũng không nghe qua Kim Dị Độc có thê nhi, nhìn bộ dạng không chết cũng là thất lạc, thật là buồn cười. Năm đó liều mạng bỏ lại mình và ấu muội cũng phải giữ cho được mạng gia đình ba người hoàn mỹ, bây giờ cũng không biết tung tích.
"Thất lạc người nhà nhiều năm gặp lại không phải là chuyện nên vui mừng sao?" Nghê Thường an ủi, nàng không biết những người này đối với Đông Phương có quan trọng hay không, nàng là được chó sói nuôi lớn, sau đó được sư phụ nhận nuôi dạy dỗ, nhưng nàng cảm thấy nếu là sư phụ thì mình mới biết được tình cảm này là gì.

"Đúng vậy, hẳn là phải vui vẻ, nhưng tại sao bây giờ ta lại chỉ muốn gϊếŧ người thôi vậy?" Nháy mắt trong mắt Đông Phương nhàn nhạt vầng nước, nụ cười vặn vẹo bóp nát ly rượu trong tay, nàng không dùng nội lực bảo vệ mình, chỉ có thể cảm nhận được đau đớn thật lớn mới có thể hóa giải tình cảm mãnh liệt bên trong mình. "Chỉ là bọn họ bỏ rơi ta cùng ấu muội, thì sau đó trong lòng ta cũng không còn bọn họ nữa."

Bị hành động tự ngược của Đông Phương làm hoảng sợ, Nghê Thường vội lấy đi mảnh ly vỡ vụn, nhìn những mảnh vụn kia dường như đã đâm sâu vào trong thịt găm vào tận trong xương cốt.
===///===

Tác giả có lời muốn nói

Mọi người có nghĩ ra chưa, trong văn này Kim Dị Độc chính là cha Đông Phương Bất Bại, ai kêu nguyên kịch trong phim bọn họ cùng một loại người, nhớ tới năm đó coi hai bộ phim cùng lúc, cũng bị cái này dọa sợ đến ngây người! Cũng không trách được Đông Phương lại luyện Qùy Hoa Bảo Điển!