[Đông Phương Mỹ Nhân] Tập 1: Lời Nguyền Mỹ Nhân

Chương 5




Giờ phút này, Triệu Mộ Hiền có thể hiểuđược tâm tình của bốn anh em nhà Đông Phương. Bởi vì, cô cũng giống nhưbọn họ, số trời ấn định ngày chết đã đến, loại cảm giác này, thật là một loại tra tấn đáng sợ.

Sợ hãi của cô không thể kể cho bất kỳ ai, di động bị mất, cơ hồ cô cùng thế giới bên ngoài chặt đứt quan hệ, hơnnữa bị Đông Phương Phong Hoa uy hiếp, cô chỉ có thể nói với người nhàmình, nói dối rằng bản thân rất được coi trọng, lão bản muốn đem cô đếnTrung Quốc công tác khoảng một tháng, ba mẹ thật đúng, nghĩ cô gặp vậntốt, chủ động giúp cô đóng gói hành lý, tự mình vui vẻ đưa tiễn cô racửa.

Ô, thật bi ai, số cô sao lại khổ như vậy? làm sao lại gặp ngờ một người như Đông Phương Phong Hoa thế?

Hắn áp giải cô về nhà, hắn dùng khuôn mặt tuấn mỹ vô hại để mê hoặc cha mẹ cùng em trai cô, lại dùng cả cử chỉnhã nhặn đa lễ giả mây sa sương sớm lừa người nhà cô nhất trí đồng lòngủng hộ hắn, khoa trương hơn là, lão ba cô thậm chí còn ám chỉ cô nếu cóthể câu được rùa vàng như vậy thật tốt quá…

Thưa lão ba, rùa vàng này có độc a! Hơnnữa tâm cơ sâu vô cùng, thừa dịp về nhà, trộm tra xét máy tính mà máytính lại là của cô, mới phát hiện rõ ràng cô căn bản không có ký bất cứlệnh triệu tập nào từ [ Đông Phương Mỹ Nhân ], cái gì mà vạn người mớicó một người trúng cử, còn muốn làm một buổi tổ chức tuyển nhân viênkhoa trương như vậy, kết quả, hoàn toàn đều là Đông Phương Phong Hoa quỷ kế, dẫn cô mắc câu vào.

Trứng thối, đại phôi đản!

Cô trừng mắt nhìn Đông Phương Phong Hoa phía trước, ở trong lòng thầm mắng.

Hắn đột nhiên đứng lại, xoay người nhìn cô.

“Cô đang mắng ta sao? Mộ Hiền.”

Cô trừng lớn hai mắt, sợ tới mức chemiệng lại, mãnh liệt lắc đầu. Người này tám phần là yêu, ngay cả ở trong lòng mắng hắn đều nghe thấy?

Đông Phương Phong Hoa nhìn cô không đánh động tác đã tự khai ra, không khỏi gây cười.

Thật tốt nha, còn có một chút phản ứng, quả thực tựa như tiểu sủng vật cẩu (chó con). (anh ý chỉ chị ý như con cún con)

“Hai tuần sau Lỗ Mặc đại sư sẽ tới ĐàiLoan, cô cùng ta cùng đi ra sân bay tiếp đón, ông ấy nói muốn gặp côthật nhanh.” Đông Phương Phong Hoa nhịn cười, báo trước hành trình.

“Lỗ Mặc đại sư? Ai a?” Cô ngẩn người.

“Là đại sư phong thuỷ chúng ta vừa tìm được, ông ấy rất am hiểu về giải rủa.”

“Nga nga, chính là kẻ chủ mưu muốn giếttôi a, như thế nào? Ông ta muốn tới xem xét quá trình các người giết tôi sao?” Cô tức giận nói.

“A…… Có lẽ nga.” Hắn cười khẽ.

Cô mặt nhăn nghiêm mặt, không nghĩ tớihắn ngay cả tâm một chút từ bi đều không có, hắn lại còn có thể tràophúng cười được, thực quá đáng.

“Đừng cau mày, đến, sáng sớm không khíkhông tốt, chúng ta ra toà viên đi một chút.” tương phản với mặt thốicủa cô, hắn thoải mái thoải mái mời cô đi hướng bình đài phòng ngoài.

Cô lẩm bẩm đi ra cửa sổ sát đất ngoại mộc chế nhìn bồn phun nước , đài phun nước cùng cỏ tề bình bên ngoài mặt,vừa lúc có thể tăng thêm phần lục ý viên cảnh của Đông Phương gia.

“Phong Hoa, Lỗ Mặc đại sư sẽ đến đâysao?” Đông Phương phu nhân cùng lão phu nhân vừa lúc ở sân nhà sau tảnbộ, thấy bọn họ hai người đi ra, lên tiếng hỏi.

“vâng.”

“cho Mộ Hiền đi ra ngoài như vậy có thể gặp nguy hiểm không?” lão phu nhân vẻ mặt thân thiết.

“đúng vậy, Mộ Hiền đối với chúng ta quantrọng như vậy, mẹ thấy vẫn nên để cô ấy ở lại trong nhà chờ…” ĐôngPhương phu nhân cũng nói.

Triệu Mộ Hiền trên mặt che kín nhữngđường hắc tuyền, thật sự trăm mối cảm xúc ngổn ngang a! người ngoàikhông biết còn tưởng rằng hai vị phu nhân này coi cô như bảo bối cỡ nào, nhưng trên thực tế các vị này cũng chỉ sợ là cô có chạy trốn khỏi chỗnày hay không thôi.

“đừng lo lắng, bà nội, mẹ, vì người nhàcủa mình, cô ấy nhất định sẽ ngoan ngoãn.” Đông Phương Phong Hoa sờ sờđầu của cô, cố ý hỏi lại: “đúng không? Mộ Hiền.”

Đại ma đầu này! Lại dùng người nhà của hắn để áp chế… cô trừng mắt hắn, tức giận nói không ra lời.

Cô biết biện pháp đào tẩu là không thể, nhưng nhất định phải chạy khỏi nơi ma quỷ này…

Lúc này, từ dưới bể bơi đột nhiên xuất hiện một mỹ nhân ngư, thản nhiên mỉm cười hướng phía cô vẫy tay.

“Hi, Triệu Mộ Hiền, sớm a, sắc mặt của cô xem chừng hơi khó nhìn a!” Đông Phương Khuynh Quốc nói xong kéo theomột tiếng nước xôn xao động đậy, đi ra khỏi bể bơi.

Cô đương trừng lớn hai mắt nhìn đăm đăm, miệng mở lớn. hắn…hắn hắn hắn hắn… lộ ra trọn vẹn!

Má ơi! Cô muốn mù! Cô muốn hôn mê! Một đoàn hỏa đại bác ở trên mặt hắn nổ tung, làm vẻ mặt cô đỏ bừng muốn cháy rụi luôn.

“Khuynh Quốc, đem quần áo mặc vào.” (anh ý lõa thể. Phi lễ! chớ nhìn *xòe tay ra che mặt* ) Đông Phương Phong Hoathân thủ rất nhanh che khuất ánh mắt Triệu Mộ Hiền, khinh trách mắng.

“như thế nào, Triệu Mộ Hiền chưa thấy đàn ông trần truồng sao?” Đông Phương Khuynh Quốc cười cấm lấy khăn tắm bên cạnh quấn quanh thắt lưng.

“cô ấy là xử nữ a, đi nào nơi gặp đượcđàn ông trần truồng?” Đông Phương Thiên Kiều một thân tây trang, từtrong phòng khách đi ra, nhìn thấy một màn, lãnh khốc bổ sung thêm mộtcâu.

“cũng đúng, xem bộ dạng của cô ta cũngrất ngây thơ.” Đông Phương Khuynh Quốc phong tình vạn chủng, chải chuốtvì sợi tóc dài, tư thái liêu nhân.

“cái gì ngây thơ? Em xem là không có người đàn ông nào thèm để ý đến cô ta đi!” Đông Phương Thiên Kiều lại nói.

Cô tức giận đẩy tay Đông Phương Phong Hoa ra, ngoan hiểm trừng mắt Đông Phương Thiên Kiều, âm thầm cắn răng.

Đàn ông ở Đông Phương gia không có một ai tử tế, đều là đại hỗn đản!

“may mắn là như thế này, cô ta vẫn còn là một xử nữ, Lỗ đại sư không phải đã nói, không phải xử nữ thì khôngđược…” Đông Phương Khuynh Quốc khinh mạn.

Không phải xử nữ thì không được? Triệu Mộ Hiền tức giận trong vài giây, ngẩn người, cảm thấy những lời này còn ẩn chứa huyền cơ khác.

“tốt lắm, đừng nói nữa, các cậu đều đilàm việc đi! Gần đây hội chợ đấu giá cũng không được ổn định cho lắm,tựa hồ rắc rối đang hướng đến chúng ta, Thiên Kiều, cậu cần phải xử lýcho tốt.” Đông Phương Phong Hoa nhắc nhở.

“yên tâm, em sẽ không để cho bất cứ kẻnào phá hỏng quy củ của của cuộc đấu giá.” Khuôn mặt tuấn tú của ĐôngPhương Thiên Kiều trầm xuống. hắn phụ trách việc tiêu thụ sản phẩm gốmsứ Đông Phương trong nước, làm việc năng suất đến thiếu ngủ, ngay cả chủ hội chợ đấu giá đều phải nhượng bộ hắn ba phần.

“đối phương chưa rõ lai lịch tốt nhất cần phải điều tra cho rõ ràng, anh không thích có người đến làm phiền.”Đông Phương Phong Hoa nhìn như ưu nhàn, nhưng đối với các loại tin tứcđều nắm giữ một cách nhanh chóng nhất.

“muốn hay không đi ra ngoài [bầy sói]?” Đông Phương Khuynh Quốc đột nhiên nói.

“không, không cần, tạm thời vẫn có vẻ khá tốt, trước mắt giải quyết chuyện của gia tộc chúng ta rồi nói sau.”Đông Phương Phong Hoa khinh tụy.

Triệu Mộ Hiền ở trong Đông Phương gia vài ngày, đại khái cũng thăm dò chức vụ của bốn anh em Đông Phương ở “ĐôngPhương Mỹ Nhân, Đông Phương Phong Hoa thân là đại lão bản, quản lý tấtcả công việc lớn, tài vụ của “Đông Phương Mỹ Nhân” Đông Phương ThiênKiều làm phó tổng, Đông Phương Khuynh Quốc làm tổng giám nghệ thuật, còn về phần Đông Phương Tuyệt Thế, tựa hồ nhàn rỗi không có việc gì làm…

Nhưng mà đối với cô, bọn họ có làm gìcũng không có nửa điểm hứng thú, một con người sắp bị người ta thịt nhưthịt một con gà, làm sao còn tâm tình để ý này nọ?

Bởi vậy, bọn họ nói chuyện bọn họ, côthẳng bước đi lên trước, muốn đi qua hành lang gấp khúc trở về phòng của mình, không ngờ, vừa mới đứng nói chuyện, Đông Phương Tuyệt Thế vừa vặn đến đứng chặn ngang cô.

“cẩn thận một chút, ba mươi lăm ngày.” Đông Phương Tuyệt Thế lãnh xích.

Cô trừng mắt hắn, một cỗ không khí lạnh buốt từ cổ dâng lên.

Nghe nói so với cô hắn lớn hơn cô hai tuổi nhưng lại là người ác liệt nhất ở Đông Phương gia.

Hắn không chỉ kêu cô là xấu nữ, lại còndùng mấy từ chỉ thời gian xưng hô với cô, ngày hôm qua kêu cô là “bamươi sáu ngày”, hôm nay kêu cô “ba mươi lăm ngày” mỗi ngày thay cô đếmngược, mỗi ngày nhắc nhở cô rốt cuộc mình còn sống được bao lâu, thật sự là tên đáng giận.

“tên tôi là Triệu Mộ Hiền, anh muốn trái tim tôi để cứu mạng mình, tốt nhất nên nhớ kỹ tên tôi.” Cô tức giận mắng.

“rốt cuộc thì tên tôi cũng chẳng nhớ được.” Đông Phương Tuyệt Thế diễm mâu nhíu lại, vẻ mặt khinh miệt.

“anh…” một trận khó thở công tâm, cô thiếu chút nữa thì hộc máu.

Khuôn mặt mĩ mạo kinh người mà tâm địa xấu xa thì có lợi ích gì? Căn bản chỉ là con rắn a!

“Tuyệt Thế, chớ chọc Mộ Hiền, gần đây cô ấy tâm tình không được tốt.” Đông Phương Phong Hoa cười chậm rãi đi tới.

“hừ, em mỗi ngày đều phải nhìn khuôn mặtxấu xí của cô ta, tâm tình cũng kém.” Đông Phương Tuyệt Thế ghét trừngmắt nhìn cô một cái, ngạo nghễ bước ra ngoài.

“anh…tiểu quỷ này, xinh đẹp thì giỏi lắmsao? Lớn lên giống phụ nữ thì có cái gì mà kiêu ngạo? nam tử hán đạitrượng phu, lại không có bộ dạng của nam nhân, thật sự rất…” cô nhịnkhông được, chỉ vào lưng hắn mắng to.

Cô còn chưa dứt lời, đột nhiên lại thấy,cô còn đang cách Đông Phương Tuyệt Thế hơn mười bước chân dài, thế nhưng chỉ trong chớp mắt hắn đã bổ nhào trước mặt cô bàn tay hướng mặt côđánh tới.

“Tuyệt Thế, không thể!”

Một trận cãi vã nổ ra, cô chỉ cảm thấy hoa mắt, Đông Phương Tuyệt Thế một cỗ bạo khí bị ba cổ lực lượng đồng thời ngăn lại.

Bốn cỗ khí thế va chạm vào nhau, toàn bộhô hấp của cô bị đình trệ, cô ám suyễn một hơi, định thần nhìn lên, phát hiện Đông Phương Khuynh Quốc không biết khi nào đã đi đến trước mặt cô, chế trụ tay phải của Đông Phương Tuyệt Thế; Đông Phương Thiên Kiều xuất hiện sau lưng Đông Phương Tuyệt Thế, ôm lấy nách hắn mà giữ. Mà ĐôngPhương Phong Hoa đứng ngay bên cạnh cô, thân thủ bảo vệ mặt của cô, tayhắn nắm thành quyền (chưởng), liền cách Đông Phương Tuyệt Thế đao tiêmkhông đến một cm.

Một màn giống như hình ảnh dừng hình, làm cho cô chấn động mạnh. Mới có vài giây ngắn ngủi, như thế nào xungquanh cô đều có bốn người vây quanh, giống như quỷ mị đi vào bên trongngười cô?

Bọn họ… đều có siêu năng lực sao?

“cô nếu còn muốn sống lâu thêm ít ngày,thì đừng có chọc vào ta.” Đông Phương Tuyệt Thế tránh các anh em củamình ra, đằng đằng sát khí trừng mắt cô.

Cô kinh hãi ngậm miệng không có lêntiếng, ngoan ngoãn ngậm chặt miệng lại, bởi vì cô biết rất rõ, ĐôngPhương Tuyệt Thế cảnh cáo không phải là chuyện đùa, hắn thật sự muốngiết cô.

“Tuyệt Thế, con như thế nào không sửa được cái tính xấu đây đi?” Đông Phương phu nhân thở dài.

“hừ.” Đông Phương Tuyệt Thế bỏ tóc dài ra, xoay người đi vào trong phòng.

“Triệu Mộ Hiền, lá gan cô thật không nhỏnha, Tuyệt Thế nhà chúng ta là kẻ tối hung ác, chọc giận hắn, một ngàynào đó cẩn thận nửa đêm cái đầu cô rơi xuống đất” Đông Phương Thiên Kiều nói.

Cô nghe xong không khỏi rùng mình, theobản năng lấy tay ôm lấy cái cổ của chính mình. Nửa đêm…đầu rơi xuốngđất? hiện tại cô đang diễn một bộ phim kinh dị kinh khủng sao?

“khuyên cô tốt nhất nên an phận một chút, nhất thời sinh khí chẳng những không dùng được, ngược lại càng nguyhiểm.” Đông Phương Khuynh Quốc trào phúng ngắm cô liếc mắt một cái.

“các cậu đừng dọa cô ấy, xem sắc mặt côấy trắng bệch kìa.” Đông Phương Phong Hoa xem vẻ mặt tái nhợt của cô,cười vỗ vỗ lưng cô, ôn nhu nói:

“Mộ Hiền, đừng sợ, trước khi ‘móc ra trái tim cùng huyết nhục của cô’ tu bổ lại từ đầu, bất luận thế nào ta tuyệt đối sẽ không để cho kẻ nào làm thương tổn đến một sợi lông tơ của cô.”

Vẻ mặt cô càng thêm sợ hãi trắng bệch, so với những người khác trực tiếp hung ác đe dọa cô, loại khẩu khí cườinói ngoan đạo của Đông Phương Phong Hoa lại càng làm cho người sợ hãinha!

Ông trời ơi, cô đã làm điều gì xấu, lại phải chịu loại khủng bố hơn ma quỷ này?

“muốn hay không về phòng nghỉ ngơi trước? cô tối hôm qua tựa hồ ngủ không ngon.” Đông Phương Phong Hoa đề nghị.

Đúng, trở về phòng đi, đỡ phải nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ ma quỷ làm cho người ta tâm loạn, nội thương nghiêm trọng.

Cô gật gật đầu, thân mình cứng nhắc, haichân như nhũn ra, đi trước một bước hướng phòng mà đến, nhưng mà, quámức xuất thần, không chú ý đến bậc thang, dưới chân uốn éo, cả người ngã sấp xuống phia trước.

“a…” cô kinh hô một tiếng.

“cẩn thận!” đúng lúc Đông Phương Phong Hoa thân thủ nhanh nhẹn ôm lấy cô.

Trên người hắn thản nhiên toát ra mùi gỗđàn, lúc trước cô ở gần hắn an tâm quá mức trở thành thói quen, thế nênkhông tự chủ được dựa dẫm vào hắn, nhưng tại một giây đột nhiên tỉnhngộ, hắn là tên trứng thối muốn giết cô như thế nào! Cô còn không biếtsợ là gì còn ỷ lại vào hắn sao?

“cô có lạnh không? Mộ Hiền, thế nào lại thành thế này? Muốn khoác thêm áo không?” hắn ôn nhu hỏi.

Cô đẩy mạnh hắn ra, điên cuồng lùi lại phía sau, trừng lớn hai mắt.

Thói quen là một chuyện rất đáng sợ, biết rõ tâm địa hắn xấu xa, nhưng những thứ liên quan đến hắn lúc trước, đãkhắc sâu thật sâu trong tâm trí của cô, hại cô thường hay tâm phiền ýloạn, vẫn nghĩ đến chuyện hắn vẫn còn là một mỹ nam tử ôn nhu mà cô vẫnái mộ…

“làm sao vậy?” hắn nhíu mày, cười trong suốt.

Lưng cô lại một trận hàn ý toán loạn.

Hắn biết cảm giác của cô! Biết cô bị vâytrong hỗn loạn, biết cô không thể từ bỏ những cảm xúc luyến tiếc ái mộphức tạp của mình với hắn, mà hắn, chẳng những không làm sáng tỏ, lạicòn đùa bỡn cô, làm cho cô mê hoặc trong hỗn loạn.

“anh..cái tên hỗn đản này…” cô cắn chặt răng hận nói.

“thật khó, lần đầu tiên có người phụ nữ mắng tôi như vậy.” hắn ý cười càng sâu, thanh tao tăng thêm tuấn tú.

“nói cho anh biết, tôi tuyệt đối sẽ không cho anh thực hiện được ý định đó, tôi nhất định sẽ sống đến một trămtuổi!” cô buồn bực cực kỳ, tức bản thân mình cho đến bây giờ còn bị nụcười của hắn tác động vào thần kinh.

“tốt lắm, cô nên liều sức chống cự đi! Xem cuối cùng người thắng vẫn là tôi.”

“anh chờ đấy mà coi.” Cô ghét cay ghét đắng bản mặt nghiêm túc, đánh bả vai đi về phía trước.

“xoay bị thương sao? Tôi dìu cô đi!” hắn hảo tâm kéo tay cô.

“đừng chạm vào tay tôi!” cô giống như chạm phải lửa hất tay hắn ra.

“như vậy sao có thể đi?” hắn nói xong nắm bả vai cô.

‘bả vai cũng không được! toàn thân cao thấp đều không được chạm vào!” cô giận dữ tránh hắn, giương nanh múa vuốt.

“được, đã biết, vậy cô tự đi thôi!” hắn che miệng cười. cô càng khó thở, hắn lại càng cảm thấy hứng thú.

Cô nổi giận, một bước một bước tránh xa, khuôn mặt nhỏ nhăn đến biến thành màu đen.

“tôi cho tới bây giờ chưa thấy đại ca vui vẻ như vậy.” Đông Phương Khuynh Quốc nheo lại đôi mắt đẹp.

“anh ấy đối với Triệu Mộ Hiền cùng các nữ nhân khác cũng giống nhau thôi.” Đông Phương Thiên Kiều nhăn lại mày kiếm.

“Phong Hoa sẽ không chơi đùa đâu chứ?” Đông Phương lão phu nhân nghiêm túc hỏi.

“sẽ không, mẹ Phong Hoa luôn là người lý trí lại biết chừng mực.” Đông Phương phu nhân vội nói.

“tốt nhất là như vậy…” Đông Phương lão phu nhân nói xong lại chuyển hướng Đông Phương Thiên Kiều ,dặn nói:

“hãy canh chừng đại ca cháu, nếu đến lúc đó nó do dự, cháu lập tức ra tay.”

“vâng, bà nội.” Đông Phương Thiên Kiều mặt một chút không thay đổi gật đầu.

Vì tương lai Đông Phương gia, vì tínhmạng bốn anh em bọn họ, hắn cũng không cho đại ca cơ hội để do dự, balăm ngày sau Triệu Mộ Hiền nhất định phải chết, chuyện này, không ai cóthể thay đổi.

Con người, chỉ cần có ý chí kiên định, thì không gì là không thể làm được

Triệu Mộ Hiền đi qua thành công dựa vào đằng sau Đông Phương gia, bức tường, trong lòng đắc ý.

Rốt cục, vẫn là có cơ hội cho cô trốnthoát, ít nhiều cô cũng đã dỏng tai lên nghe lén Đông Phương Phong Hoanhắc tới bức tường phía sau xa tránh được sự ảnh hưởng của tia hồngngoại, kêu bảo vệ mời người đến sửa chữa.

Hôm nay chính là cơ hội tốt nhất, côkhông thể nào bỏ lỡ được, vì thế cố gắng an phận vài ngày làm cho ĐôngPhương Phong Hoa không nghi ngờ gì cả, tiếp theo thừa dịp ban đêm trốnthoát.

Bị giam lỏng gần mười ngày, cô tạm thờiđược tự do, mặac dù không hẳn từ này về sau sẽ an toàn vô lo nhưng ítnhất có thể về nhà nhìn xem lão ba lão mẹ có mạnh khoẻ hay không, cùngbọn họnghĩ biện pháp giải quyết chuyện hoang đường này.

Lau mồ hôi trên mặt, cô khẩn cấp nắm lấycái túi da, hồn nhiên quên mất mắt cá chân đau đớn, từng bước từng bướcmen dọc theo đường mòn dẫn đến đường chính.

Khuya khoắt như thế này muốn bắt được xekhông phải là chuyện dễ dàng, trừ bỏ hẻo lánh tối đen, còn phải lo lắngxem có gặp phải tên biến thái nào không, nhưng cô chỉ lo chạy chối chết, đã sớm không để ý đến sợ hãi.

Một giờ sau, cô thở hồng hộc đi tới đường cái chính, mới có chút may mắn vì không có ai đuổi theo, lại phát hiệnra một chiếc xe hơi màu đen đang đứng cách đó không xa.

Trong lòng cô vừa động, cảm thấy chiếc xe hơi đó thực quen mắt, phi thường phi thường nhìn quen mắt…

Cửa xe chậm rãi mở ra, Đông Phương Phong Hoa một thân y phục hàng ngày bước xuống xe, đứng ở cửa xe tà ý nhìn cô cười.

“nửa đêm còn ra ngoài vận động không thấy mệt sao? Mộ Hiền.”

Gặp quỷ! Sao Đông Phương Phong Hoa có thể ở chỗ này chờ cô? sắc mặt trắng xanh, thở dốc vì kinh ngạc, quay đầu bỏ chạy.

hắn lắc đầu, thở dài một hơi, lên xe, trên xe nhanh chóng quay lại, chậm rãi hướng bên người cô, phối hợp với tốc độ của cô.

“Mộ Hiền, chân cô đang đau.” hắn ngồi bên trong xe, chống tay nhìn cô, hảo tâm nhắc nhở.

“tránh ra! Chân của tôi một chút cũng không đau, hoàn toàn không đau.” Cô nói xong, càng đi lại càng nhanh.

“nhưng chân cô đang rất đau.”

“không có.” Cô quật cường chống đỡ.

“lên xe đi! nếu đi nữa, chân sẽ chặt đứt.”

“tôi thà đứt chân, cũng không muốn bị Đông Phương gia các người giết chết.” cô trừng mắt nhìn trước, lớn tiếng cả giận nói.

“tội gì chứ? Cô cho dù có gãy chân, ba mươi ngày sau vẫn phải chết!” hắn nửa châm biếm nói.

Cô nghe được kinh sợ nảy ra, một cỗ khí vận không lên được, hai chân mềm nhũn, cả người ngã quỳ về phía trước.

Cho dù có gãy chân chặt đứt đầu, bọn họ vẫn muốn cô chết? người nhà này tất cả đều tâm can ác liệt…

“ai nha! Cô xem cô…” hắn vội vàng dừng xe, xuống dưới đỡ cô.

“đừng có chạm vào tôi! Anh là đồ trứngthối, làm sao tôi có thể gặp gỡ người như thế? Không lý do đem tôi raxem, còn muốn lấy trái tim tôi, đem tôi chết cháy… nguyền rủa cái gì,đều đã qua hàng mấy thế kỷ, ai còn tin vào mấy chuyện ma quỷ…Ô… anh muốn giết người mà….” Cô đẩy hắn ra, tê thanh rít gào, rốt cục nhịn khôngđược khóc.

hắn lặng lặng nhìn cô, đã hơn nửa đêm,một thân chật vật lấm lem ở ven đường khóc, thấy như thế nào cũng nhưcon chó con đi lạc bị bắt nạt đến thảm thương.

“ai!” không đành lòng thở dài, hắn tiến lên, một tay ôm lấy cô đứng lên.

“không cần! tôi không cần trở về! buông! Tôi muốn rời khỏi nơi chết tiệt này…” cô hoảng sợ liều mạng giãy dụa.

“cô bình tĩnh một chút! Mộ Hiền.” hắn khuyên nhủ.

“tôi không cần bình tĩnh, tôi vất vả lắm mới thoát ra đến đây, tôi mới không cần trở về!” cô kích động cuồng hô.

hắn mi phong kinh túc, trực tiếp đem cô quăng lên thành xe, khom người đè lại bả vai của cô, hừ lạnh:

“thật vất vả mới thoát ra đến? cô cho rằng đã chạy ra khỏi Đông Phương gia sao?”

“có ý tứ gì?” cô ngẩn ngơ, dùng tròng mắt ngâm nước của mình trừng hắn.

hắn không trả lời, lấy ra di động gọi điẹn, nói:

“tốt lắm, các ngươi đều xuất hiện đi!”

bốn phía chỉ thấy không gian núi rừngnguyên bản im ắng đột nhiên xuất hiện vô số hắc y nhân, gần có xa có,thoạt nhìn giống như giám thị ai…

Triệu Mộ Hiền nhìn đến ngốc há hốc mồm, trong lòng sợ hãi.

chẳng lẽ…cô tự cho là thần không biết quỷ không hay chạy ra, trên thực tế nhất cự nhất động lại không qua được mắt họ?

“không có việc gì, các ngươi có thể trở về.” Đông Phương Phong Hoa nói xuyên thấu qua điện thoại di động.

Đám người kia vì thế lại giống như quỷ ảnh lặng lẽ ẩn vào trong bóng tối.

Đông Phương Phong Hoa quay đầu ngạo nghễ khinh khi nhìn vẻ mặt trắng bệch của Triệu Mộ Hiền:

“toàn bộ đỉnh núi này đều thuộc quyền sởhữu tư gia của Đông Phương gia, từng nơi đều có người của chúng ta theodõi, cô cho là cô có thể chạy trốn tới nơi nào?”

khắp ngọn núi…đều là Đông Phương gia?

Cô vô lực ngồi phịch xuống dưới, cả người yếu đuối mà tuyệt vọng.

Xem ra, cô nhất định phải chết trong lòng bàn tay của nam nhân này…

Hắn liếc nhìn cô một cái, không hề nói nhiều lời, nhấn chân ga, mang cô trở về Đông Phương gia.

Dọc theo đường đi, cô trở nên im lặng suy sụp, như là buông xuôi, vô vị phản kháng, nhận mệnh ngồi, ngay cả mộtcâu cũng lười nói.

“như thế nào không nói?” một con người nói nhiều đột nhiên im lặng thật đúng là kỳ quái.

Cô không để ý đến hắn, căm giận chuyển hướng sang một bên.

biết cô đang có thịnh nộ bên trong, hắn cười nhẹ:

“mệt mỏi sao? vậy ngủ trước một chút.”

“tôi đang rất tỉnh táo, một chút cũng không mệt, cũng không muốn ngủ.” cô lớn tiếng cường điệu.

“được, vậy đừng ngủ nữa.” hắn cười cười, chuyên tâm lái xe.

Xe vững vàng chạy uốn lượn trong bóngđêm, không bao lâu sau, mới thả lỏng tinh thần một chút, thân mình lạikhông chống đỡ được mi mắt đang trầm trọng hạ xuống, đả khơi buồn ngủ,đầu như cần câu cá dường như không có điểm nào ngừng gật gù, hắn nhìnbuồn cười, vươn một bàn tay đem đầu cô ngả vào bả vai mình.

Có cái dựa vào, cô lại càng ngủ say, mãi cho đến khi trở lại khu nhà Đông Phương vẫn còn chưa tỉnh lại.

hắn nhẹ nhàng dừng xe, cúi đầu nhìn chằmchằm khuôn mặt buồn ngủ thả lỏng không hề phòng bị của cô, cười cườikhông nhẫn tâm đánh thức cô, xuống xe đi vòng qua, đem cô ôm vào lòng đi vào phòng.

Đi qua phòng khách, một thanh âm từ trong góc truyền đến.

“anh đối với cô ta rất ôn nhu đi? đại ca?”

hắn vừa quay đầu thấy, Đông Phương Thiên Kiều đang ngồi ở sô pha theo dõi hắn.

“thì sao?” hắn hừ nhẹ.

“đừng đối với cô ta tốt như vậy, sẽ biến thành thói quen.” Đông Phương Thiên Kiều lạnh lùng thốt.

“nếu biến thành thói quen, lại từ bỏ thì tốt rồi.” Phong Hoa nhìn hắn.

“cố tình, sẽ có một chút tâm tư khó từbỏ, đây là thói quen đáng sợ ở chỗ nó sẽ vô hình trung ảnh hưởng đếnhành vi cùng phán đoán của một người.”

“yên tâm, Thiên Kiều, thời gian vừa đến, ta sẽ giết cô ta.”

“em cũng không lo lắng, bởi vì, nếu anh không hạ thủ được, em sẽ ra tay.” Đông Phương Thiên Kiều âm hiểm cười xót xa.

Phong Hoa lại liếc hắn một cái, không hérăng, lẳng lặng ôm Triệu Mộ Hiền lên lầu, hai tay lại theo bản năng đemcô đi lên thật chậm.

Bởi vì, hắn không xác định người khác cómột đao làm cho cô tắt thở, ngoại trừ hắn ra, hắn mới có thể đảm bảo côchết trong nháy mắt, sẽ không cảm giác được thống khổ cũng sợ hãi gì.

Đây cũng lỗi ở hắn rất nhiều, tài cán duy nhất là có thể vì cô mà ôn nhu săn sóc