Đông Phương Giáo Chủ Đến Dị Giới

Chương 29: Thu phục Minh Sương Kiếm (1)




Trường kiếm toàn thân màu xanh biếc dưới ánh trăng phản xạ lại hàn quang dày đặc. Không biết là dùng vật liệu gì để chế tạo thành, nó trong suốt giống như thủy tinh, so với tác phẩm nghệ thuật bình thường lại càng hấp dẫn ánh mắt người ta hơn, lưu chuyển ở trong ánh sáng rực rỡ là một sự lạnh lẽo nhiếp  tâm đoạt phách tỏa ra. 

Trên chuôi kiếm có treo một miếng ngọc bội dương chi, chế tác tinh xảo, dòng chữ nhỏ “Minh Sương Kiếm”.

Lăng Lạc Trần hai mắt sáng rục nhìn chằm chằm thanh Minh Sương Kiếm. Thấy vậy Đinh Thục Nghi thầm nghĩ, một kẻ nổi danh vô dục vô cầu, lạnh nhạt với mọi thứ còn biểu hiện như vậy, nếu phải người khác không chừng sớm cướp luôn kiếm đi rồi, cũng may mình suy nghĩ chu toàn, chưa từng để lộ cho người ngoài nhìn thấy.

“Lăng huynh thấy thanh Minh Sương Kiếm này như thế nào?”

“Kiếm này không chỉ chém sắt như chém bùn, cộng thêm bản thân nó có Băng Hàn chi lực, nếu như người tu luyện thuộc tính Thủy  hoặc Băng sử dụng, uy lực lúc giao chiến tất nhiên có thể gia tăng rất nhiều. Còn đối với tu luyện giả hệ khác thì chỉ là thanh kiếm sắc, không có tá dụng gì lớn.” Lăng Lạc Trần chậm rãi nói, đang cố gắng áp chế tâm trạng kích động. Đinh sư muội tin tưởng hắn, mới đưa cho hắn xem, vì vậy phải xem xét cẩn thận, giúp sư muội có thể phát huy được uy lực của thanh kiếm này.

“Ta biết nó là thần binh lợi khí, song vào tay ta chỉ còn là lợi khí sắc bén, không hơn. Ta cũng tu luyện thiên lực hệ thủy mà”

“Bởi Minh Sương Kiếm này có có linh hồn của mình, sư muội bây giờ cầm nó ở trên tay, nó không có bất kỳ phản kháng nào, nhưng cũng không phát huy được thực lực vốn có, chỉ giống như một thanh kiếm sắc mà thôi. Chỉ có chủ nhân của nó mới có thể phát huy được toàn bộ uy lực vốn có của nó”

“Tức là thanh kiếm này cần được nhận chủ sao? Trích máu nhận chủ ?” 

“Không chỉ đơn giản là trích máu mà còn phải thu phục, cảm nhận được tâm tình của nó nữa. Linh bảo cũng có mấy phần khí tiết, sẽ không  tùy tiện nhận một người làm chủ nhân. Nếu nó không chịu tiếp nhận, người bình thường chắc chắn sẽ không có phương pháp xử lý, coi như sử dụng những phương pháp khác, linh bảo này có khả năng sẽ tự hủy hoại bản thân nó.” Lăng Lạc Trần dừng lại một chút rồi nói tiếp: “ Sư muội  thử một lần xem sao, có điều phải nhớ, không được cưỡng cầu, nếu không thì không chỉ kiếm này mà ngay cả ngươi cũng có thể gặp nguy hiểm.”

(Xem ra gần 20 năm trước, không phải người Quân gia không kịp lấy thần khí ra sử dụng, mà căn bản là họ không thu phục được Minh Sương Kiếm, nên có mang ra dùng cũng chỉ như lợi kiếm mà thôi. Sở hữu thần binh mà không thể sử dụng được, lại khiến gia tộc khác nhòm ngó, có lẽ đây mới là nguyên nhân chân chính khiến Quân gia kia bị diệt tộc đi.)

Đinh Thục Nghi cán một ngón tay  của mình, máu tươi chảy xuống Minh Sương Kiếm, nhiễm đỏ cả thân kiếm, lấy máu làm dẫn, đây là thay cho phương thức câu thông. 

Sau khi hoàn thành một bước này, nàng nhắm hai mắt lại, hai tay cầm kiếm, ngồi tĩnh tọa, toàn tâm toàn ý cảm thụ tâm tình của nó, chuyện xưa của nó cùng sự kiêu ngạo của nó. Nàng cũng biểu đạt tâm ý muốn cùng nó sánh bước giang hồ.

...     ....

Một vùng rộng lớn bao phủ bởi tuyết, một nam tử mặc lam y tay cầm kiếm màu xanh biếc. Đinh Thục Nghi vừa nhìn đã nhận ra đây chính là thanh Minh Sương Kiếm, có lẽ vị lam y nam tử kia là chủ nhân trước đây của thanh kiếm này.

Sau đó lam y nam tử rời đi tìm thảo dược để luyện đan, rồi trong lúc vô tình thấy một bạch y nữ tử đang luyện vũ kỹ....

Sau đó là cảnh hai người gặp gỡ lần nữa trong một di tích viễn cổ, giúp đỡ chiếu cố lẫn nhau. Sau này nàng được tiến vào môn phái, bọn họ trở thành sư huynh, sư muội..... 

Từ ánh mắt, cử chỉ quan tâm kia, Đinh Thục Nghi có thể khẳng định lam y nam tử đã động tâm với bạch y nữ tử. 

Song bạch y nữ tử lại không hề hay biết, trong mắt, trong lòng nàng chỉ có hình bóng của một vị hắc y nam tử. 

Lam y nam tử biết hết thảy, hắn không oán, không hối, cũng không buông bỏ được; lại không hề nói cho bạch y nữ tử biết tình cảm của mình lại còn tạo cơ hội cho hai người ở bên nhau; chỉ biết lẳng lặng, âm thầm quan tâm, đi sau thu dọn tàn cuộc cho hai người kia.

Đinh Thục Nghi hoàn toàn quên mất mình đang cảm thụ tâm tư của Minh Sương Kiếm, quên mất đây là chuyện tình của chủ nhân trước đây, người ta cũng đã mất từ tám đời rồi. 

Nàng chỉ muốn mắng cho tên áo lam kia một trận, thật là ngu ngốc mà, thực tế nàng đã mắng ra lời chứ không chỉ là trong suy nghĩ. Thích thì phải nói ra; nữ nhân mình thích có ai muốn cướp thì giết kẻ đó. Nàng hoàn toàn quên mất mình là ai, đang làm gì; tính chiếm hữu của giáo chủ Đông Phương Bất Bại hoàn toàn bộc phát ( đồ vật hoặc người mà mình muốn, sẽ bằng mọi cách đoạt lấy, buộc bên mình; bản thân không chiếm được thì kẻ khác cũng đừng hòng). 

Đột nhiên các hình ảnh biến mất, không gian nơi nàng đứng như sắp bị hủy diệt, cuồng phong, bão tuyết, mọi thứ như sắp vỡ vụn.

...     ...

Minh Sương Kiếm: hừ chủ nhân của ta si tình, chung thủy, không phải là người ngốc, cả nhà ngươi mới là đồ ngốc.

Đinh Thục Nghi: ta chỉ nói sự thật thôi mà, đúng là thanh kiếm nhỏ mọn.

...     ....

Bên ngoài, sau một ngày một đêm, Lăng Lạc Trần vẫn ngồi canh bên cạnh Đinh Thục Nghi. Bỗng hắn thấy thanh kiếm dao động dữ dội phảng phất như vô cùng giận dữ, lại nhìn Đinh Thục Nghi bên cạnh hai mắt vẫn nhắm nghiền, hàng lông mi nhăn lại từng đoàn, sắc mặt càng ngày càng xấu.

Không ổn, Đinh sư muội không thu phục được Minh Sương Kiếm, nó đang muốn tự hủy. Lăng Lạc Trần không suy nghĩ được nhiều, đưa tay ra sau lưng Đinh Thục Nghi, giúp nàng điều hòa năng lượng đang chạy tán loạn, lại rót thiên lực vào đan điền giúp nàng chống đỡ, lại sợ nàng không chịu được năng lượng băng hàn nên hết sức cẩn thận, năng lượng rót vào từng chút một. Song làm hắn ngạc nhiên là trong cơ thể nàng có đồng thời cả thiên lực hệ Thủy và hệ Hỏa tồn tại song song, có lẽ nàng thích hệ Thủy hơn nên chuyên tâm vào nó, lại bỏ bê hệ Hỏa dẫn tới mất cân đối, như vậy về lâu về dài không tốt chút nào, một khi tu luyện lên đến Thiên Huyền cảnh rất khó đột phá. Sau một hồi, hắn lại phát hiện thiên lực mà mình rót vào bị một loại thiên lực khác triệt tiêu với tốc độ khá chậm. Hắn để ý xem xét luồng thiên lực kia, không phải Băng, cũng không phải Lôi, vậy chỉ có thể là Phong. Thiên lực 3 hệ biến dị  Băng-Lôi-Phong, mạnh mẽ hơn 5 hệ thông thường, lại không bị thiên lực các hệ khác áp chế, tuy nhiên cũng hiếm gặp, và quá trình tu luyện cũng khắc khổ hơn.